Nhìn Tử Thanh đã bước vào phạm vi thạch đài, vị lão giả kia âm thầm cười nhẹ một tiếng rồi bắt đầu vung tay tạo nên một loạt những trận pháp kỳ quái.
- Tốt rồi.
Tiếp theo đây bản tôn sẽ nới lỏng phong ấn, một khi phong ấn xuất hiện dấu hiệu sụp đổ, hỗn độn chi khí sẽ lập tức cắn nuốt bản nguyên tinh thần của bản tôn...
- Đến lúc đó, hi vọng là tiểu hữu ngươi hãy dốc toàn lực trợ giúp bản tôn khống chế hỗn độn chi khí.
Những chuyện khác, bản tọa tự có an bài, cũng không cần tiểu hữu ngươi phải bận tâm.
Thầm kết nối cùng với khí linh của Tâm Ma Kính, sau đó lại hướng về phía vị lão giả kia chắp tay gật đầu chấp thuận, Tử Thanh cũng không dám lơ là cảnh giác mà nhanh chóng sử dụng công pháp Hỗn Độn Chân Kinh ngưng tụ ra một đóa hoa Sen hai màu đen đỏ u ám.
Hoa sen vừa thành hình, khí hỗn độn xung quanh lập tức bị thôn phệ một cách nhanh chóng, ngay cả hỗn độn chi khí tiềm ẩn bên trong vết ác chú trên người vị lão giả kia cũng nảy sinh chút dị động.
Có chút kinh ngạc về đóa hoa sen hai màu mà Tử Thanh vừa ngưng tụ nên, cộng thêm sự kích động của hỗn độn chi khí ẩn sâu trong cơ thể khiến cho lão giả này không khỏi âm thầm cảm thán một phen.
- Hừ.
Thật không nghĩ tới tên tiểu tử này lại có công pháp lợi hại đến vậy, vừa có thể khống chế hỗn độn chi khí, lại vừa có thể đem loại linh khí bản nguyên này thôn phệ...
- Nếu như bản tôn có thể đoạt được khối thân thể này thì thật sự là tốt không gì bằng.
Môn công pháp kia chí ít cũng thuộc vào dạng Tiên phẩm công pháp, hơn xa mấy thứ như công pháp Thiên phẩm đến cả ngàn lần...
- Ha ha ha ha.
Đúng là trời cũng giúp ta mà, ngày bổn tôn thoát khỏi khốn cảnh nơi đây đã không còn xa nữa rồi.
Cũng không biết được suy nghĩ trong lòng lão giả kia là gì, lúc này, khi đã nhận ra hỗn độn chi khí ở đây tinh thuần hơn xa bên ngoài rất nhiều, cậu bạn Tử Thanh cũng coi như là toàn tâm toàn ý mà dốc lòng hấp thu khí hỗn độn đến mức cao nhất, hi vọng rằng có thể nhờ vào đó mà tăng tiến tu vi của bản thân.
Ngón tay của lão giả bắt đầu bay múa, vô vàn những loại thủ ấn nhanh chóng hình thành, theo sau đó, từ trên người lão chợt có hàng trăm đạo phong ấn màu nâu đỏ hiện ra.
“Choang... choang...”
Thanh âm vỡ vụn tựa như thủy tinh bị rơi xuống đất bất ngờ vang lên, những đạo phong ấn trên người lão giả cũng nối tiếp nhau mà lần lượt biến mất, giọng nói của lão giả lúc này cũng nhiều thêm vài phần nghiêm túc cùng thận trọng.
- Tiểu hữu, mau giúp bản tôn khống chế hỗn độn chi khí.
Vội vươn tay tung đóa Sen hai màu về phía đỉnh đầu của lão giả, hai tay Tử Thanh cũng nhanh chóng kết ấn, linh lực trong nội thể lập tức vận hành dựa theo hướng dẫn ghi trong Hỗn Độn Chân Kinh, khí hỗn độn vốn đang muốn bạo phát ra ngoài liền bị đóa Sen kia điên cuồng cắn nuốt.
- Tiền bối cứ việc yên tâm, vãn bối nhất định sẽ không để hỗn độn chi khí này ảnh hưởng đến việc luyện hóa ác chú của ngài đâu.
Cảm nhận rõ sự ảnh hưởng của hỗn độn chi khí đã bị áp chế xuống mức mà bản thân có thể chịu được, hơn nữa, bởi vì thiếu đi sự quấy nhiễu và liên tục bào mòn của hỗn độn chi khí, ác chú do Hỗn Độn Thiên Ma Mãng gieo nên cũng hoàn toàn lộ ra bên ngoài.
Cau mày liếc ác chú với hình dạng của một con mãng xà hung dữ toàn thân đen sẫm u tối, lão giả bất ngờ cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi bắn thẳng lên trên bề mặt của mảnh gương đồng.
Sau đó lại thấy lão điên cuồng kết ấn, linh lực nhanh chóng tụ lại tại hai tay, ý đồ dồn hết toàn bộ sức lực để ép tia ác chú kia rời khỏi thân thể.
- Hừ.
Hỗn Độn Thiên Ma Mãng, ngươi tiềm phục trên người bản tôn cũng đã mấy trăm năm rồi.
Lần này không còn bị hỗn độn chi khí ảnh hưởng nữa, vậy thì hãy để bản tôn tiễn ngươi một đoạn đường cuối đi...
- Huyết tế Thiên Dương Kính.
Thiên Dương Viêm Hỏa, Phần Hóa Ác Linh.
Đốt cho bản tôn.
Bị tiếng quát của lão giả lay động, cộng thêm sự hiến tế tinh huyết lên trên bề mặt gương đồng, một ngọn lửa đỏ nóng rực với khí thế như muốn phần thiên nấu hải lập tức từ trong gương đồng trào ra.
“Grào...”
Thân ảnh u ám đến mức lạnh lẽo của Hỗn Độn Thiên Ma Mãng ngay lập tức bị ngọn lửa đỏ rực vây lấy, nhiệt độ khủng bố từ trên ngọn lửa tỏa ra khiến cho tia tàn hồn của con Thượng cổ Hung thú này kinh hãi mà không ngừng vang lên những tiếng gào thét đầy giận dữ.
Chỉ có điều, bởi vì hỗn độn chi khí chẳng những đã bị Tử Thanh dùng đóa Sen kia trấn áp, sau đó lại điên cuồng thôn phệ mất gần phân nửa, do đó, tia tàn hồn của Hỗn Độn Thiên Ma Mãng này đã gần như là bị lão giả kia và mảnh gương đồng hoàn toàn chế ngự.
“Ầm ầm ầm...”
Không gian xung quanh rung lên dữ dội, thạch đài bên dưới cũng nhiều hơn những đường nứt vỡ dài ngoằng chằng chịt.
Đang điều khiển đóa hoa Sen hai màu cật lực thôn phệ hỗn độn chi khí, bất chợt lại thấy luồng khí hỗn độn lúc này dường như xuất hiện thêm một chút biến hóa kỳ dị.
Cũng không dám tùy ý làm bừa, cho nên cậu bạn Tử Thanh liền lập tức phối hợp cùng với khí linh của Tâm Ma Kính, âm thầm đưa hết toàn bộ những hỗn độn chi khí mà bản thân vừa thôn phệ được chuyển hết vào bên trong không gian của Tâm Ma Kính.
Sau đó lại mượn nhờ năng lực của Tâm Ma Diễm để luyện hóa hết thảy những nguy cơ ẩn giấu sâu bên trong mỗi một tia hỗn độn chi khí.
Đã có Tâm Ma Kính âm thầm bảo vệ, lúc này thì Tử Thanh mới yên mà dốc toàn lực điều khiển đóa Sen kia điên cuồng cắn nuốt hỗn độn chi khí mà tàn hồn Hỗn Độn Thiên Ma Mãng gieo lên trên người của lão giả.
Dù chỉ còn lại một tia tàn hồn, nhưng dẫu sao thì bản thân cũng từng là một đầu Hung thú thượng cổ có danh tiếng vô cùng khủng bố.
Vậy nên, ngay khi phát hiện ra hỗn độn chi khí mà bản thân khắc lên trên bản nguyên của lão giả này đang không ngừng bị kẻ khác trấn áp, tàn hồn của Hỗn Độn Thiên Ma Mãng gần như là lập tức phát cuồng mà gầm lên.
- Grừ.
Chỉ là một tên nhân loại cỏn con mà cũng dám vọng tưởng cắn nuốt hỗn độn chi khí của bản vương sao?
Hừ...
- Liệt Hỏa tiểu tử, năm xưa tuy rằng bản vương đoạt xá không thành.
Thế nhưng, dựa vào tấm thân tàn này của ngươi mà muốn đuổi bản vương đi thì nào có dễ như vậy?
- Hừ.
Nói gì thì nói, bản vương dù sao cũng là Hung thú thượng cổ, muốn đấu với ta sao?
Dù chỉ còn lại một tia tàn hồn thì các ngươi cũng đừng hòng làm gì được bản vương...
- Hỗn Nguyên Thiên Ma Hỏa của ta, đã lâu rồi hai chúng ta không cùng chiến đấu.
Nào, mau ra đây cùng bản vương đi, chúng ta sẽ cùng nhau diệt sát hai kẻ không biết trời cao đất rộng là gì này.
Ha ha ha ha.
“Phừng phừng... phừng...”
Tiếng lửa cháy bất ngờ vang lên, giữa vô vàn khí hỗn độn đang tràn ra từ trên người vị lão giả Liệt Hỏa chợt có một luồng khói độc màu xanh đen bốc lên nghi ngút, nói là khói, thế nhưng khi làn khí này thoát ra thì lại mang theo bản tính cuồng bạo hệt như là hỏa diễm.
Chỉ có điều, khác ở chỗ, hỏa diễm thì nóng rực bỏng rát, còn làn khói màu xanh đen được gọi là Hỗn Nguyên Thiên Ma Hỏa này lại lạnh lẽo âm u đến lạ.
Hai mắt hằn đầy tia máu, lão giả Liệt Hỏa sau khi trông thấy khói độc màu xanh đen này bốc lên thì liền kinh hãi mà hét lớn.
- Kịch độc bản mạng cao cấp nhất của tộc Hỗn Độn Thiên Ma Mãng - Hỗn Nguyên Thiên Ma Hỏa?
Ngươi... ngươi vậy mà còn giấu ám chiêu mạnh mẽ như vậy trên người bản tôn?
- Tiểu hữu cẩn thận, loại kịch độc bản mạng mang tính thiên phú này của tộc Hỗn Độn Thiên Ma Mãng cực kỳ hung hiểm...
Nghe lão giả Liệt Hỏa cảnh báo, lại biết được loại lửa độc này vốn là thiên phú thần thông cao cấp nhất của tộc Hỗn Độn Thiên Ma Mãng.
Hơn nữa, sau khi tiến hóa, kịch độc này còn được Hỗn Độn Thiên Ma Mãng gia trì thêm không ít hỗn độn chi khí để tạo thành.
Nếu đem hỏa độc này so sánh cùng với pháp khí, vậy thì cũng sớm đã có thể sánh ngang cùng một món Tiên khí trung phẩm cao cấp rồi.
Thậm chí, một số Tiên khí thượng phẩm bình thường khác không may gặp phải loại độc hỏa này, hiển nhiên cũng có thể bị độc khí bám vào ăn mòn, khiến cho linh tính bị ô uế không thể nào phát huy được toàn bộ năng lực.
Sắc mặt cũng bởi vì thông tin này mà lúc xanh lúc trắng, cậu bạn Tử Thanh không khỏi âm thầm cảm ơn số phận một phen vì đã cho cậu có được một món Thượng cổ Tiên khí vô cùng thần bí như Tâm Ma Kính.
Bởi vì lúc này đây, khi không gian xung quanh bắt đầu bị ngọn hỏa độc âm hàn màu xanh đen do Hỗn Độn Thiên Ma Mãng ẩn giấu thả ra bao trùm, thì ẩn sâu trong nội thể của Tử Thanh, vậy mà lại đang được một ngọn lửa trong suốt khác âm thầm bảo vệ.
Cái ngọn lửa bảo vệ Tử Thanh kia vốn dĩ không màu không dạng, như thể là từ trong hư vô mà bùng lên, thế nhưng, khi những làn hỏa độc âm lãnh màu xanh đen kia cuốn tới thì đều bị ngọn lửa kỳ lạ này chầm chậm luyện hóa.
Tuy rằng tốc độ luyện hóa đó không tính là nhanh, nhưng lại vô cùng chắc chắn và ổn định, hoàn toàn không hề để cho hỏa độc kia ảnh hưởng tới Tử Thanh dù chỉ một chút.
Tuy là có Tâm Ma Diễm hộ thân, thế nhưng Tử Thanh cũng không dám biểu hiện quá mức lộ liễu, bởi vì cậu biết rất rõ, ở trong loại trường hợp này, bản thân càng tỏ ra mạnh mẽ bao nhiêu, thì nguy hiểm tìm đến với cậu sẽ nhiều bấy nhiêu.
Do đó, khóe môi của Tử Thanh cũng nhanh chóng xuất hiện một vệt máu tươi, điều này thể hiện cho việc bản thân Tử Thanh cũng đã bị luồng hỏa độc âm hàn kia ảnh hưởng nghiêm trọng.
Nhìn thấy Tử Thanh bị hỏa độc vây lấy, mà sự khống chế của cậu đối với hỗn độn chi khí cũng dần trở nên mất kiểm soát, lão Liệt Hỏa bắt đầu cảm thấy hốt hoảng mà cắn răng gầm lên.
- Hừm.
Còn tưởng rằng có thể mượn tay tiểu tử này giúp bản tôn ngăn lại sự quấy phá của hỗn độn chi khí, vậy mà...
- Hỗn Độn Thiên Ma Mãng, đừng tưởng rằng chỉ có mình ngươi mới ẩn giấu hậu chiêu.
“Răng rắc... răng rắc...”
Thạch đài hình đóa hoa kỳ bí dưới chân bắt đầu nứt vỡ, một luồng năng lượng khủng bố ngập tràn hỏa khí nóng rực ngay lập tức từ bên dưới những khe nứt trào ra.
Trông thấy cảnh này, tàn hồn của Hỗn Độn Thiên Ma Mãng cũng phải giật mình mà thốt lên.
- Xích Viêm Long Hỏa.
Đây... đây là bản mạng chân hỏa của Cửu Đầu Xích Viêm Long?
Ngươi vậy mà lại đem ngọn lửa này ẩn giấu dưới mặt đất lâu đến vậy?
Vẫy tay gọi ngọn lửa màu xích kim vừa mới xuất hiện bay tới gần thân thể, nhìn hỏa độc u ám đang không ngừng bị ngọn lửa xích kim này thiêu đốt, lão giả Liệt Hỏa liền cất giọng mỉa mai.
- Ha ha ha.
Bản tôn bị ngươi hành hạ đã lâu, hôm nay hãy để Xích Viêm Long Hỏa và giọt tinh huyết truyền thừa của Cửu Đầu Xích Viêm Long này chân chính luyện hóa ngươi đi.
“Ầm ầm ầm...”
Không gian rung lắc dữ dội như muốn sụp đổ tới nơi, cậu bạn Tử Thanh vốn đang giả vờ bị hỏa độc vây khốn liền trợn mắt há mồm mà âm thầm gào khóc trong lòng.
- Bà cố nội hai cái con rắn này.
Đánh nhau thì cũng phải trừ tao ra chứ.
Còn con nhỏ kia nữa, tuy là có kết giới bảo vệ, nhưng rung động mạnh như này thì cũng khó mà an toàn được.
Bất chấp tất cả mà lao nhanh về phía Bích Dao, sau khi liên tục tạo ra gần chục tầng kết giới nữa, lúc này mới thấy Tử Thanh đứng giữa không trung mà kêu lên.
- Tiền bối, bây giờ ta đã bị hỏa độc công tâm, khó lòng hoàn thành việc mà tiền bối giao phó.
Nhưng hỗn độn chi khí nơi đây vãn bối vẫn có thể khống chế đôi chút, hi vọng là sẽ giúp ích được cho tiền bối.
Nghe thấy Tử Thanh la lên, lại thấy cậu dù đã bị hỏa độc nhập thể nhưng vẫn gắng sức ngăn cản hỗn độn chi khí cắn trả giúp bản thân, lão giả Liệt Hỏa kia thầm mỉm cười trong lòng mà đáp lời.
- Được.
Chỉ cần ngươi tranh thủ thời gian giúp bản tôn một lúc nữa là được.
Sau khi giải quyết tên này, bản tôn sẽ dùng Xích Viêm Long Hỏa giúp ngươi trừ độc.
Cũng không hoàn toàn tin vào những gì mà lão giả kia cam kết, nhưng dù sao thì hỗn độn chi khí và bản nguyên kịch độc của Hỗn Độn Thiên Ma Mãng cũng là thứ hiếm có, chỉ cần được Tâm Ma Diễm luyện hóa xong thì có thể biến thành hỗn độn chi khí tinh khiết nhất để mình sử dụng.
Vậy nên, lúc này Tử Thanh mới quyết định giả vờ phối hợp cùng với lão giả kia, coi như là tranh thủ thêm chút thời gian để mưu lợi cho chính mình.
Có Tử Thanh ngăn lại sự cắn trả của hỗn độn chi khí, lão Liệt Hỏa liền nhân cơ hội thúc giục Thiên Dương Kính và Xích Viêm Long Hỏa đến mức cao nhất.
Mặc dù chỉ là mượn chút năng lượng của Xích Viêm Long Hỏa, thế nhưng uy lực của ngọn lửa này vốn là chí dương chi hỏa, cho nên có tính khắc chế đối với Hỗn Nguyên Thiên Ma Hỏa mang tính âm hàn rất lớn.
Hỏa diễm phân tranh, linh lực cuồng bạo, dù là Tử Thanh có Tâm Ma Diễm hộ thân vẫn phải hứng chịu không ít sự công kích của những luồng linh lực cực đoan.
Chừng mười mấy phút sau, bởi vì chỉ còn lại tàn hồn nên Hỗn Độn Thiên Ma Mãng dần dần rơi vào thế yếu, ngọn lửa màu xanh đen u ám hầu như đã bị Xích Viêm Long Hỏa thiêu đốt mỏng đi hơn phân nửa.
Biết rằng bản thân khó lòng đoạt lại thế thượng phong, sự chú ý của tàn hồn Hỗn Độn Thiên Ma Mãng bất ngờ lại hướng về phía Tử Thanh đang cắn răng khống chế hỗn độn chi khí bên ngoài vòng chiến.
- Hừ.
Tiểu tử ngươi rất có duyên với hỗn độn chi khí nhỉ?
Vậy thì... hãy đón nhận lấy toàn bộ Hỗn Nguyên Thiên Ma Hỏa cùng với hỗn độn chi khí của bản vương đi...
- Hỗn Nguyên Ma Hỏa Chú.
Tế bản nguyên hồn ta, nguyện thành ma chú.
Nguyện ngươi sẽ chết trong cực âm ma hỏa của bản vương, thân xác bị hỏa độc thôn phệ, vĩnh viễn tan thành tro bụi.
Ha ha ha ha.
“Véo”
- Hự.
Bất ngờ bị tàn hồn của Hỗn Độn Thiên Ma Mãng quay sang công kích, tuy rằng đã sớm được Tâm Ma Diễm bảo vệ, thế nhưng ác chú do tàn hồn của Hỗn Độn Thiên Ma Mãng dốc hết chút hơi tàn ngưng kết nên vẫn thành công gieo lên người Tử Thanh.
Đã không còn năng lượng duy trì, tia tàn hồn rất nhanh đã bị Xích Viêm Long Hỏa thiêu đốt hóa thành hư vô.
Thành công loại trừ tàn hồn của Hỗn Độn Thiên Ma Mãng, vị lão giả Liệt Hỏa kia liền thừa thế xông lên đem toàn bộ ác chú và hỗn độn chi khí loại bỏ sạch sẽ.
- Ha ha ha.
Cuối cùng thì bản tôn cũng tự do rồi.
Mấy trăm năm, đã mấy trăm năm qua đi.
Bản tôn cuối cùng cũng đợi được ngày thoát khỏi nơi đây rồi.
- Hự.
Khục khục...
Cúi người nôn ra hai ngụm máu loãng, mặc dù ác chú của Hỗn Độn Thiên Ma Mãng đã bị Tâm Ma Diễm phong ấn kéo vào bên trong không gian vô tận của Tâm Ma Kính, thế nhưng vì an toàn thì Tử Thanh vẫn cố tỏ ra sức cùng lực kiệt mà than thở.
- Tiền bối.
Ta... ta sắp không trụ được nữa rồi...
Nhìn Tử Thanh đã yếu ớt đến mức tùy thời có thể ngã xuống, lão Liệt Hỏa kia thế mà lại tỏ ra cực kỳ vui mừng rồi thốt lên.
- Ha ha.
Tiểu hữu, đa tạ ngươi đã giúp bản tôn giải quyết nỗi thống khổ mà bản tôn đã phải chịu trong suốt mấy trăm năm qua...
- Nếu ngươi đã giúp bản tôn một lần, chi bằng hãy giúp nốt lần này nữa đi.
Hai mắt mở lớn ngập tràn thần sắc hốt hoảng, Tử Thanh có chút run rẩy mà chậm rãi lùi lại một đoạn, sau đó cất giọng cẩn thận dò hỏi.
- Giúp thêm lần nữa?
Tiền bối... ngài muốn ta giúp chuyện gì?
Khóe môi nhẹ nhếch lên, lão giả kia thoáng liếc sang phía Bích Dao một chút, kế đến mới quay lại trả lời câu hỏi của Tử Thanh.
- Ha ha.
Thân thể này của bản tôn đã bị tàn phá quá mức nghiêm trọng rồi, giờ đây tuy là đã giành lại tự do, nhưng cũng là đèn đã cạn dầu...
- Nếu tiểu hữu ngươi đã hết lòng hỗ trợ bản tôn đến vậy.
Chi bằng, hãy giao thân thể của ngươi cho bản tôn đi.
- Ngươi yên tâm, sau khi thay một khối thân thể mới, bản tôn nhất định sẽ thay ngươi chăm sóc cho nha đầu kia thật tốt.
Ha ha ha.
Với đầu óc của một kẻ xuyên không, Tử Thanh thừa biết những lời này của lão Liệt Hỏa là có ý nghĩa gì.
- Tiền... tiền bối.
Ngài nói vậy là đang muốn qua cầu rút ván, muốn đoạt xá thân thể của ta sao?
Nhưng... khi nãy là ta đã liều mình hỗ trợ tiền bối mà...
- Hừ.
Bởi vì ngươi hết lòng trợ giúp, cho nên bản tôn mới nể tình mà tha cho muội muội của ngươi một mạng.
Nếu không, với thuần dương chi thể hiếm có kia, bản tôn chỉ cần đoạt lấy thì sẽ có thể đột phá Luân Hồi đệ tam cảnh rồi...
- Ngươi yên tâm, bản tôn sau khi đoạt xá sẽ không làm hại muội muội của ngươi đâu.
Hãy yên tâm giao khối thân thể này cho bản tôn đi.
Lão Liệt Hỏa vừa dứt lời đã cấp tốc lao tới, trên hai tay là hai luồng linh lực màu nâu đỏ nóng rực tựa như nham thạch, ý đồ rõ ràng là muốn dùng cách thức cường bạo nhất để luyện hóa linh hồn của Tử Thanh, sẵn sàng cho việc đoạt xá cơ thể của cậu.
- Hừ.
Hãy ngoan ngoãn dâng hiến khối thân thể này cho bản tôn đi.
Hả... cái gì đây?
Vốn đang điên cuồng lao tới, bất ngờ là khi bàn tay khô gầy của lão Liệt Hỏa chỉ còn cách đỉnh đầu Tử Thanh chừng vài phân, thì một luồng ánh sáng mỏng màu đỏ hồng từ trong đôi mắt của Tử Thanh bỗng chợt lóe lên, sau đó nhẹ nhàng chặn lại toàn bộ thế công độc ác của lão.
“Bùm”
Vung tay đánh một chưởng về phía thân thể đang khựng lại giữa không trung của lão Liệt Hỏa, khóe môi Tử Thanh chợt nhếch lên tạo thành một nụ cười nhợt nhạt.
- Hừ.
Tổ sư cái tên già đầu khốn nạn nhà ngươi, ta vốn có ý tốt giúp ngươi thoát nạn.
Vậy mà bây giờ ngươi lại thèm thuồng cái thân thể này của ta, thậm chí còn nhân cơ hội ta trọng thương để ra tay một cách độc ác đến vậy...
- Chậc chậc.
Đúng là yêu thú thì bản tính độc ác là do trời sinh, khó mà bỏ được.
Bị một chưởng của Tử Thanh đẩy lui, trong đôi mắt của lão Liệt Hỏa tràn đầy vẻ kinh ngạc mà thốt lên.
- Ngươi không bị thương?
Không đúng, rõ ràng bản tôn tận mắt nhìn thấy ngươi bị Hỗn Độn Thiên Ma Mãng hạ ác chú cơ mà?
Hơn nữa... hơn nữa, ngươi đã bị Hỗn Nguyên Thiên Ma Độc nhập thể.
Sao... sao lại như vậy?
Chầm chậm rút cây roi dài màu tím đậm của mình ra, cậu bạn Tử Thanh vừa mỉm cười hòa ái vừa cất lời giải đáp thắc mắc giúp cho lão Liệt Hỏa.
- Haizzz.
Ta vốn dĩ đã không tin vào những gì mà ngươi hứa hẹn rồi.
Huống chi, từ lúc tới đây, ta đã có cảm giác nơi đây vốn không hề đơn giản...
Vung roi đánh nát thạch đài hình đóa hoa kỳ dị dưới chân, Tử Thanh tùy tiện giẫm lên trận pháp vừa mới xuất hiện rồi nói tiếp.
- Bản sao hình chiếu của Thượng cổ Dụ Yêu Hoa.
Còn có Khốn Long Tỏa Thiên Trận.
Lão già nhà ngươi chuẩn bị cũng kỹ lưỡng thật đấy.
- Chỉ có điều, vốn dĩ ta cũng không phải là sinh linh xuất thân từ thế giới này.
Cho nên, mấy cái loại mưu hèn kế bẩn kiểu này không thể thoát khỏi tầm mắt của ta được đâu.
“Rầm rầm... rầm...”
Vung roi quật nát toàn bộ thạch đài hình đóa hoa to lớn dưới chân, sau đó lại thả ra Tâm Ma Diễm thiêu hủy đi những điểm trọng yếu nhất của pháp trận, khiến cho cái gọi là Khốn Long Tỏa Thiên Trận và thạch đài mô phỏng theo dáng vẻ của Thượng cổ Dụ Yêu Hoa ầm ầm sụp đổ.
Khó tin nhìn Tử Thanh nhẹ nhàng phá bỏ những gì mà bản thân đã hao tâm tổn trí bày bố trong suốt mấy trăm năm qua, thần sắc của lão Liệt Hỏa lúc này đã hoàn toàn trở nên kinh hoàng đến nỗi khó mà chấp nhận được.
- Không... không thể nào.
Thượng cổ Dụ Yêu Hoa là kỳ hoa của Thượng giới, ngươi... ngươi làm sao mà biết được?
Còn có Khốn Long Tỏa Thiên Trận...
Cũng lười trả lời câu hỏi của lão Liệt Hỏa, cậu bạn Tử Thanh biết rằng lúc này đây lão giả trước mắt đã không còn nhiều sức lực nữa.
Vậy nên, đáp lại câu hỏi và sự tính toán âm thầm của lão, Tử Thanh đơn giản là vung tay ném ra một ngọn lửa nhỏ có phần trong suốt tựa như thủy tinh.
Ngọn lửa này tuy rằng có chút mỏng manh, nhưng khi vừa tiếp cận lão Liệt Hỏa kia thì liền lập tức biến lớn, nháy mắt đã hóa thành một biển lửa cuồn cuộn bốc cháy vây lão giả kia vào giữa.
Bị ngọn lửa trong suốt kỳ dị bao vây, hơn nữa, từ trong biển lửa còn không ngừng truyền tới năng lượng tịnh hóa vô cùng khủng khiếp, khiến cho lão Liệt Hỏa dù có chân thân là yêu thú hệ hỏa cũng phải kinh hãi mà hét lên.
- Lửa này... vậy mà có thể không ngừng tịnh hóa linh lực cũng như linh hồn của ta.
Ngươi... một tu giả nhân loại như ngươi sao lại...
- Bớt lắm mồm đi.
Tâm Ma Diễm của ta không chỉ có chút uy lực như vậy đâu.
Tâm Ma Dẫn, mở.
Ánh mắt thoáng lóe lên ánh sáng màu đỏ sậm, nhân lúc lão Liệt Hỏa kia nơi lỏng cảnh giác, Tử Thanh lập tức thi triển Tâm Ma Dẫn, ý định nhanh chóng kết thúc mấy chuyện nhảm nhí này.
Bị Tâm Ma Dẫn của Tử Thanh gợi lên Tâm ma, cộng thêm bản nguyên tinh thần khi nãy đã bị Hỗn Độn Thiên Ma Mãng tổn thương không nhẹ, cho nên lão giả Liệt Hỏa này rất nhanh đã phải đối mặt với kết quả bị Tâm Ma Diễm luyện hóa.
- Không... không.
Đừng giết bản tôn, bản tôn là Tam Thủ Liệt Viêm Giao, bản tôn... bản tôn là Luân Hồi đệ nhị cảnh...
Giữ bản tôn lại, bản tôn xin thề sẽ ở bên cạnh làm hộ vệ cho ngươi.
Bản tôn...
- Ui dào.
Tao cần cái con rắn ba đầu nhà mày lắm đấy.
À, nhà ngươi còn có tinh huyết của Cửu Đầu Xích Viêm Long nhỉ?
Với cả Xích Viêm Long Hỏa nữa chứ.
- Hừm.
Tại vì nhà ngươi tính kế với ta, vậy nên, mấy cái này để lại cho con nhỏ kia đi.
Coi như là sự bồi tội của ngươi.
Tâm Ma Diễm, luyện hóa.
- Á...
Không... không...
Ta... ta không cam tâm...
Vốn dĩ, với thực lực Luân Hồi đệ nhị cảnh của lão Liệt Hỏa thì dư sức để giết chết Tử Thanh, chỉ là, sau khi trải qua sự giằng co với tàn hồn của Hỗn Độn Thiên Ma Mãng đã khiến cho bản nguyên tinh thần của lão bị tổn thương nghiêm trọng.
Cộng thêm việc Tử Thanh đã có chuẩn bị từ sớm, nhân lúc lão giả này thả lỏng liền dùng Tâm Ma Diễm thiêu đốt bản nguyên tinh thần của lão, chớp mắt một cái đã biến từ con mồi trở thành một gã thợ săn tràn đầy sự chuyên nghiệp.
Lạnh lùng nhìn lão giả với chân thân là một con Tam Thủ Liệt Viêm Giao nhanh chóng bị biển lửa trong suốt luyện hóa, đến cuối cùng chỉ còn sót lại một đoạn xương cốt dài ngoằng màu trắng xám.
Vươn tay thu hồi đoạn xương sống kia, cũng hiểu rằng khí linh của Tâm Ma Kính giữ lại đoạn xương này ắt hẳn là có lý do, vậy nên Tử Thanh cũng không có ý dò hỏi thêm làm gì.
Liếc mắt liền thấy một giọt máu nhỏ màu vàng đỏ cùng với ngọn lửa gọi là Xích Viêm Long Hỏa đang trôi nổi giữa biển Tâm Ma Diễm, sau khi mặt dày nhờ vả khí linh của Tâm Ma Kính thì cậu bạn Tử Thanh liền nở một nụ cười vô cùng đắc ý nói.
- Hí hí.
Đa tạ nhé.
Nhân lúc ngươi giúp nhỏ em gái của ta lên cấp, ta cũng sẽ ngồi đây thôn phệ nốt hỗn độn chi khí vậy.
Tử Thanh vừa dứt lời thì Tâm Ma Kính liền từ giữa trán cậu bay ra, sau khi thu hồi Tâm Ma Diễm thì liền thuận thế mà kéo giọt máu nhỏ cùng ngọn lửa kia bay nhanh về phía Bích Dao.
Đã có khí linh của Tâm Ma Kính lo việc trợ giúp Bích Dao, cậu bạn Tử Thanh lúc này liền trở thành một kẻ nhàn hạ mà cất bước lùng sục khắp nơi, coi như là vừa tìm chỗ có nhiều hỗn độn chi khí để thôn phệ, vừa là để săn tìm kho báu có thể được cất giấu ở quanh đây.
- Hí hí.
May mà kết thân được với khí linh thần bí của Tâm Ma Kính, mà kể cũng lạ, theo như trong truyện hay trên phim thì khí linh sẽ xuất hiện dưới hình dạng là bóng người mờ ảo chứ nhỉ?
Sao lần nào trao đổi với mình thì khí linh của Tâm Ma Kính cũng chỉ truyền lại một tia ý thức chứ không chân chính xuất hiện ta?
- Haizz.
Quen biết bao nhiêu năm mà cũng chả biết khí linh này là trai hay gái, có khi nào lại tồn tại theo kiểu một cái cục cục gì đó không trời...
“Bùm”
“Phừng phừng...”
- Ái úi... cháy... cháy...
Phỏng cái mông của mị rồi.
Òa... òa
Đang không ngừng lẩm bẩm, bất ngờ bị một quả cầu lửa từ trên cao giáng xuống đỉnh đầu.
May là cầu lửa cũng không quá lớn, cho nên Tử Thanh chỉ phải ôm một mảng da đầu trụi lủi trọc lốc kèm theo cái mông bỏng rát rồi gân cổ gào lên với chiếc gương đồng cách đó không xa mà thôi.
- Ủa ta nói sai hả?
Tự nhiên đi đốt tóc với hơ mông người ta, hói luôn một mảng rồi đây này.
Trai hay gái cũng chả nói, trêu có tí làm gì căng?
- Á á... thôi thôi... ta không dám ý kiến nữa là được chứ gì?
Ái úi...
“Bùm, bùm, bùm...”
Liên tục bị cầu lửa ném trúng đầu, sau một hồi trốn chạy, cuối cùng, khi khí linh của Tâm Ma Kính nguôi giận, lúc này Tử Thanh mới ôm cái đầu bị hói mất mấy mảng tóc của mình ngồi phịch xuống một tảng đá lớn mà thở dốc.
- Hừm hừm.
Cái kiểu giận dỗi đi đốt tóc người khác như này cũng chỉ có thể là con gái thôi.
Ý...
Vốn đang lẩm bẩm bất mãn, đột nhiên lại thấy một mảnh gương đồng khác nằm xụi lơ dưới nền đá vụn, cậu bạn Tử Thanh sau khi nhặt lên liền tỏ ra khá là vui vẻ mà tung nó về phía Tâm Ma Kính.
- Hú hú, alo, xem giúp ta xem cái gương này còn dùng được không?
Nếu còn dùng được thì lẳng nó cho con nhỏ kia luyện hóa luôn đi, ta tranh thủ tu luyện một lúc.
Hoàn toàn ném hết mọi thứ cho khí linh của Tâm Ma Kính xử lý, Tử Thanh đơn giản là tìm một chỗ bằng phẳng ngồi xuống rồi bắt đầu quá trình hấp thu và luyện hóa hỗn độn chi khí.
Không biết đã qua bao lâu, đến khi Tử Thanh đang đắm chìm trong tu luyện mà dần dần tỉnh lại thì từ bên phía Bích Dao mới có dấu hiệu xuất hiện dị động.
Mở to hai mắt nhìn cô nàng Bích Dao đang tắm mình trong ngọn lửa màu xích kim, hơn nữa, từ khí tức bạo tăng trên người cô nàng, không khó để Tử Thanh có thể nhìn ra sự lột xác cả về chất và về lượng của cô em gái nuôi này.
Thân thể mảnh mai bất ngờ run lên, sau đó, như là một chùm pháo hoa được bắn lên cao, cô nàng Bích Dao nháy mắt liền lao vút đi, mục tiêu hiển nhiên chính là mặt đất khô cứng bên trên đến cả dặm rồi.
Lập tức đuổi theo, đến khi trước mắt dần có ánh sáng chói chang chiếu xuống thì Tử Thanh mới chậm rãi giảm tốc độ.
“Ầm ầm ầm...”
Vừa ngoi lên khỏi lòng đất không lâu, từ trên bầu trời chợt có sấm sét hội tụ, đoán chừng là do cô nàng kia đã dẫn động Niết Bàn Lôi Quang, chứng tỏ quá trình tấn cấp đã thành công.
Nín thở nhìn cô em gái nuôi đối đầu cùng Lôi Giao trên bầu trời, mãi cho đến khi Bích Dao nhận được sự thừa nhận và ban thưởng của Thiên đạo thì Tử Thanh mới dám thả lỏng mà thở mạnh một hơi.
Tốn thêm chừng nửa tháng thời gian để Bích Dao làm quen với cảnh giới mới, giờ đây, nhìn cô em gái nuôi với cảnh giới tu vi chẳng thua kém gì mình, hơn nữa còn thành công luyện hóa không chỉ một tia Tiên Thiên Linh Khí khiến cho Tử Thanh chợt cảm thấy bản thân đã bị bỏ lại phía sau một đoạn dài.
Mỉm cười chúi đầu vào cánh tay Tử Thanh, Bích Dao vội lên tiếng lấy lòng.
- Hì hì.
Anh Thanh đừng buồn, từ giờ trở đi ta sẽ bảo vệ ngươi.
Ngươi yên tâm, giờ ta đã luyện hóa được Tiên Thiên Linh Khí, rất nhanh thôi ta cũng sẽ giúp ngươi tìm được Tiên khí cho riêng mình.
“Cốp”
- Ai ui.
Lại giở thói gõ lên trán Bích Dao một cái, Tử Thanh trề mồi tỏ vẻ cao thượng mắng.
- Xí.
Anh mày cần mày bảo kê lắm đấy.
Yên tâm, tao không có kém cỏi như vậy, kiểu gì thì anh mày cũng hốt về cả một rổ Tiên Thiên Linh Khí cho mà coi.
Mấy ngày kế tiếp, vì trước đó bị Tam Thủ Liệt Viêm Giao kéo đến một nơi khác, cho nên Bích Dao và Tử Thanh đã cách xa khu vực khe núi nơi tộc đàn Nguyệt Nha Thiên Ma Nghĩ sinh sống rất nhiều.
Dùng la bàn thử tìm kiếm vị trí của đám người Hàn Hi và Thượng Quan Văn Việt, tốn thêm mười mấy ngày nữa, bấy giờ thì Tử Thanh cùng Bích Dao mới đuổi kịp tốc độ di chuyển của đám người kia.
Dừng lại trước một sơn mạch rộng lớn, sau khi kiểm tra lại vị trí bên trên la bàn, Tử Thanh nhẹ thở dài một cái rồi mới cẩn trọng nói.
- Bích Dao.
Lần này chúng ta bị người khác tính kế mới rơi vào hiểm cảnh, may là trong họa có phúc, mày cũng thành công đột phá rồi...
- Hàn Hi dù sao cũng là bạn cũ của anh, tao cũng không biết bây giờ hắn thay đổi đến mức độ nào?
Lại càng không đoán được hắn đang mưu tính điều gì?
Nhưng mà, trước hết cả anh và mày đều phải tạm gác lại chuyện này đã...
Nói ra thì, cũng không khó để Tử Thanh có thể phát hiện ra những thay đổi và sự toan tính âm thầm của Hàn Hi.
Vốn dĩ là một người chân chất thật thà, tính tình cũng ôn hòa dễ gần, vậy mà, chỉ mới trải qua vài năm thôi đã như biến thành một con người hoàn toàn khác, u ám hơn, khó hiểu hơn và cũng đầy toan tính hơn.
Thả chậm cước bộ tiến vào vùng sơn mạch trước mắt, ngay khi bàn chân vừa giẫm lên thảm cỏ xanh mướt, một loại cảm giác nhẹ nhàng khoai khoái lập tức lan tràn khắp cơ thể của hai người.
Cảm nhận rõ sự tươi mát trong lành của không gian nơi đây khiến cho Tử Thanh như muốn ngả lưng ngủ một giấc thật say.
Vốn đang nhắm mắt hít một hơi thật sâu, bất ngờ lại bị Bích Dao ở bên cạnh huých mạnh vào bụng, Tử Thanh ngay lập tức nổi quạo mà gào lên.
- Ái úi cái con ranh con này.
Đang yên đang lành mày táng vào bụng tao làm gì hả?
Hửm...
Cái mỏ đang phập phồng của Tử Thanh thình lình bị chặn lại bởi một bàn tay mát lạnh, sau khi đã chặn được cái mỏ hỗn của cậu, lúc này mới nghe Bích Dao nhỏ giọng nói.
- Đừng có kêu lớn như vậy.
Khi nãy, ta có thử dùng Tiên Thiên Linh Khí để cảm ứng thử phạm vi trăm dặm xung quanh...
Vội gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau khi kéo Bích Dao đi về phía một thân cây cổ thụ bị gãy đổ nằm rạp trên nền đất, Tử Thanh rất là phối hợp mà ngồi xuống bày ra vẻ mặt hóng hớt mong đợi câu chuyện phía sau lời nói của Bích Dao.
Yên lặng nghe Bích Dao nói hết một lượt, sau khi móc nối tất cả các tình tiết lại, cuối cùng thì hai người cũng đưa ra được kết luận là ở sâu trong sơn mạch này thật sự có tồn tại Tiên Thiên Linh Khí.
Mà cái quan trọng nhất là, theo như suy đoán của Tử Thanh, cộng thêm sự nồng đậm đến mức lạ kỳ của không gian sơn mạch nơi đây, chắc hẳn là sẽ không chỉ có một tia Tiên Thiên Linh Khí xuất hiện được.
Bởi vì chỉ vừa nãy thôi, ngay cả khí linh của Tâm Ma Kính cũng truyền đến một tia ý thức, mơ hồ chỉ ra ba vị trí có thể sẽ xuất hiện Tiên Thiên Linh Khí.
Ở trong không gian bí cảnh của Bách Huyền Chiến gần một năm, Tử Thanh sớm đã phần nào hiểu rõ được phương thức xuất hiện của cái gọi là Tiên khí nơi đây rồi.
Nói là Tiên khí cũng được, mà Tiên Thiên Linh Khí cũng đúng, nhưng vốn dĩ cái loại Tiên khí này không đơn thuần chỉ xuất hiện dưới hình dạng của một tia linh khí bình thường.
Từ ngàn vạn năm trước, mảnh không gian nơi đây vốn đã từng thuộc về Thượng giới, đáng nói hơn là, Thượng giới có vô số tông môn thượng cổ, hàng vạn thế lực san sát trải rộng khắp nơi.
Giờ đây, tuy bị tách ra khỏi chủ giới, thế nhưng mảnh không gian này vẫn mang theo đủ các loại di tích môn phái, bí cảnh ẩn tàng hoặc thiên tài địa bảo bị chôn vùi trong nhiều năm.
Do đó, các loại công pháp thượng cổ, hay pháp khí do tu giả thượng giới luyện chế đạt đến phẩm cấp Tiên khí cũng không phải là chưa từng xuất hiện tại không gian nơi đây.
Lại nói, sở dĩ gọi là Tiên khí cũng bởi vì trong pháp khí đã được tu giả thêm vào Tiên Thiên Linh Khí để gia trì, còn về số lượng ít nhiều như thế nào thì phải phụ thuộc vào tu vi của tu giả luyện chế, cũng như phẩm cấp của món Tiên khí đó sau khi luyện thành quy định.
Nói như vậy để thấy, cho dù Tử Thanh thật sự không tìm được một tia Tiên Thiên Linh Khí nào đi chăng nữa, thì chỉ cần cậu may mắn có được một món pháp bảo cấp bậc Tiên khí cũng có thể từ đó rút ra được không chỉ là một tia Tiên Thiên Linh Khí.
Như Thiên Dương Kính mà Bích Dao đã luyện hóa vậy, mảnh gương này tuy chỉ là chuẩn Tiên khí, nhưng bên trong chí ít cũng đã được gia trì bởi số lượng mấy chục tia Tiên Thiên Linh Khí rồi.
Tuy đã biết được phẩm chất của pháp bảo cấp Tiên khí sẽ do Tiên Thiên Linh Khí bên trong pháp bảo quy định, nhưng khi nghĩ tới cây roi dài của mình thì Tử Thanh lại cứ như là mù tịt thông tin vậy, hoàn toàn không nhìn ra được là bên trong nó ẩn giấu bao nhiêu tia Tiên Thiên Linh Khí.
- Ẹc ôi.
Cây roi này do khí linh của Tâm Ma Kính luyện ra, cũng chả biết là chiếc gương này moi đâu ra được nhiều Tiên Thiên Linh Khí như vậy nữa?
- À mà mình vẫn còn một cái Tiên khí nữa mà nhỉ?
Là hai thanh Liệt Thiên Ma Đao đây thây, tí thì quên béng đi mất.
Nói ra mới nhớ, ngày trước Tử Thanh đoạt được hai mảnh Liệt Thiên Ma Đao của Thiên Yêu Điêu tộc, tuy rằng khí linh của Tâm Ma Kính đã đem hai thanh đao này phong ấn trong Tâm Ma Diễm, nhưng đến nay vẫn chưa hề có ý đem chúng đi luyện hóa.
Bàn về phẩm cấp thì hình như cặp lưỡi đao đó còn là Thượng phẩm Tiên khí nữa, từ đó có thể suy ra, cậu bạn Tử Thanh thật sự chính là một kẻ nhà giàu mới nổi, lượng Tiên Thiên Linh Khí mà bản thân cậu có thậm chí đã bỏ xa đám đệ tử tông môn nơi đây cả trăm lần.
Mình đã có hai món Tiên khí rồi, mà con nhỏ này mới tạm coi là có một món Thiên Dương Kính kia thôi...
- Chẹp chẹp, trước mắt cứ giúp nó thu được thật nhiều Tiên Thiên Linh Khí đã vậy.
Dù gì khi độ qua Luân Hồi Cảnh, nếu như tu giả có trong tay một món Tiên khí, vậy thì khả năng độ kiếp thành công sẽ cao hơn người khác đến mấy lần.
Cuối cùng, sau khi đã soạn ra một kế hoạch cụ thể cho bản thân và Bích Dao, cậu bạn Tử Thanh liền nghiêm túc xác định rõ mục tiêu trước mắt chính là tìm được thật nhiều Tiên Thiên Linh Khí.
Coi như là vừa giúp Bích Dao hoàn thành tốt khâu chuẩn bị cho việc độ Luân Hồi Kiếp sau này, cũng vừa là để tích góp thêm chút Tiên Thiên Linh Khí, biết đâu còn có thể luyện thêm chút ít pháp khí đạt tới cấp độ Tiên phẩm thì sao.
Nghĩ đến đây lại càng khiến cho trong lòng Tử Thanh sôi trào nhiệt huyết, dẫu sao thì cậu cũng là người ưa thích việc luyện khí, cho nên, việc vẽ ra một tương lai tươi sáng cùng với những thành phẩm luyện khí đạt tới cấp bậc Tiên khí chính là điều mà cậu vẫn luôn hằng ước ao.
Mấy ngày sau đó, cả Tử Thanh và Bích Dao đều nghiêm túc tìm kiếm những nơi có thể xuất hiện Tiên Thiên Linh Khí, hi vọng là có thể nhanh tay lẹ mắt thu được trước kẻ khác.