Chu Trầm không nói gì, cổ tay đột nhiên chuyển động, đầu ngón tay chạm vào điểm mẫn cảm nhất trên cơ thể cô.
Lần này Triệu Đường Diên hoàn toàn mềm nhũn trong vòng tay của anh.
Đến khi cô hòa hoãn lại, Chu Trầm mới bế cô vào phòng tắm. Anh cởi quần lót của cô rồi đặt cô vào bồn tắm lớn, dòng nước ấm chậm rãi phủ lên chân cô.
Chu Trầm tắm rửa giúp cô, đây không phải lần đầu, nhưng người vừa rồi còn rất tức giận, giờ lại dịu dàng đến vậy.
Ánh mắt Triệu Đường Diên lóe lên.
Chu Trầm như vậy khiến cô nhất thời không tìm được cớ để làm phiền anh lần nữa.
Hôm nay anh mặc quần áo bình thường, cho dù quần có rộng, cô vẫn có thể nhìn thấy chỗ phồng lên dưới thân anh.
Anh đã cứng từ lâu, nhưng không thấy có dấu hiệu muốn làm, xem ra hành động vừa rồi thực sự chỉ để trừng phạt cô.
Chu Trầm lấy khăn tắm bao lấy cơ thể của cô, sau đó ôm cô về phòng để quần áo. Anh mặc quần áo cho cô, từ nội y bên trong đến quần bò và áo hoodie bên ngoài.
Đến cả hai quả đào trước ngực cũng được anh giấu vào áo ngực một cách cẩn thận..
Rất khác thường.
Sự bất thường của anh khiến Triệu Đường Diên cảm thấy lo sợ và bất an.
Cô phải thừa nhận rằng cô không thể thấu tỏ được tâm trí của Chu Trầm.
Mỗi khi vật lộn với Chu Trầm, cô luôn cảm thấy hoang mang bối rối vì chìm trong sương mù không thể thấy rõ hướng đi của mọi chuyện.
Giết người bằng dao cùn, khiến người ta không được thoải mái.
Chu Trầm đã là một tay chơi lão luyện trên phương diện này.
Chu Trầm vòng tay qua eo cô, giúp cô chỉnh lại mũ áo hoodie, cuối cùng nói: “Anh có thể mặc kệ những lời đánh giá của người khác, nhưng em thì không được, như vậy không tốt cho em.”
Giống như vào lần thứ hai gặp mặt, anh đưa cô về trường học, xe chỉ đỗ ở một góc khuất khá gần cổng trường, bởi vì anh sợ bị người khác nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống đại học của cô.
Thật ra Chu Trầm không cần kiêng dè những thứ đó, đôi ba lời đồn đãi không hề ảnh hưởng đến anh, nhưng Triệu Đường Diên thì khác.
Anh nói nghiêm trọng như một người trưởng bối, rõ ràng là những lời quan tâm nhưng lại khiến Triệu Đường Diên run sợ.
Anh nói: “Em có thể không để tâm đến lời đánh giá của người khác, nhưng có thể tránh khỏi những hành động mờ ám của bọn họ không?”
Thật ra những lời anh nói sau đó Triệu Đường Diên không nghe vào nữa, trong đầu cô chỉ có sáu chữ: “Như vậy không tốt cho em.”
Sáu chữ này dần dần hợp nhất với một vài thanh âm trong trí nhớ của cô, và tiếng nói đó bảo cô phải kiên nhẫn, buộc cô phải học cách kìm nén.
Nhưng điều đó có tác dụng gì? Nó chỉ khiến sinh mệnh trôi đi nhanh hơn thôi.
Điều gì là tốt cho cô? Điều gì không tốt cho cô? Tốt hay không phải cần người ta đánh giá, cuộc sống như vậy còn có ý nghĩa gì nữa?
Cô đã chán ngấy những lời này rồi.
Sống để lấy lòng người khác hay vì chính bản thân mình?
Cô không muốn sống trong cái nhìn của người khác, càng không muốn sống trong khuôn khổ khiến cô bị giới hạn.
“Chu Trầm.” Mặc dù cô đang cố gắng bình tĩnh nhưng vẫn có thể nghe được sự run rẩy yếu ớt trong giọng nói của cô, “Có rất nhiều người nói rằng họ muốn “tốt cho em”, nhưng thứ mà họ cho là “tốt” lại chẳng thể khiến em vui vẻ mà lại trở thành xiềng xích.”
Cô nhìn vào mắt anh, nói: “Mọi người thật sự muốn tốt cho em ư?”
Từng câu từng chữ run rẩy, đến cả gợn sóng nơi đáy mắt cô cũng vậy.
Chu Trầm có thể cảm nhận được xúc cảm của cô đang bất ổn, khác hẳn với vẻ cố ý giả bộ của cô lúc trước.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy cảm xúc phẫn nộ và thống khổ này.
Chu Trầm thoáng giật mình, chợt phát hiện trên người cô còn ẩn chứa rất nhiều điều mà anh không biết.
Anh nhìn cô chằm chằm hai giây, thấy được sự quật cường trong đôi mắt cô. Hiếm khi muốn cứng rắn với cô, nhưng vẫn không thể quyết tâm được.
Anh hơi cúi người, giọng cũng dịu đi: “Anh không muốn gò bó em, nhưng em có thể đáp trả họ bằng một cách khác. Cho dù em có đẩy mọi chuyện lên đầu anh, giao lại tất cả cho anh cũng được.”
Triệu Đường Diên sửng sốt.
“Có lẽ Lục Nhiên sẽ hiểu cho em, vậy còn bạn cùng phòng của em thì sao? Cái người họ Diệp kia thì sao?” Chu Trầm nói, “Em cũng sẽ nói cho bọn họ biết mối quan hệ của chúng ta ư?”
Anh đã biết Diệp Tư Phạm đến trường tìm cô.
“Em làm theo những gì mình muốn, có thể chống được quân tử, nhưng có chắn được kẻ tiểu nhân không? Bọn họ không dám tới tìm anh, nhỡ đến gây sự với em thì sao?”
Anh đặt tay trên vai cô, cuối cùng nói: “Anh không bắt em phải sống trong sự đánh giá của người khác, mà anh muốn em biết cách bảo vệ chính mình.”
Triệu Đường Diên rất thông minh, Chu Trầm vừa nói vậy, cô đã hiểu được, chắc chắn Diệp Tư Phạm giở trò với cô và bị Chu Trầm phát hiện.
Cô hỏi: “Diệp Tư Phạm đã làm gì?”
Nhớ tới những lời mô tả dơ bẩn trên internet đã bị anh xử lý, Chu Trầm trầm mặt, song vẫn không nói cho cô biết mà chỉ hỏi: “Mấy hôm nay bạn cùng phòng ký túc xá có đến tìm em không?”
Triệu Đường Diên im lặng và lắc đầu.
“Sau này có tiếp tục ở đó nữa không?”
Triệu Đường Diên im lặng.
Chu Trầm không ép buộc cô, nắm tay cô rời khỏi phòng để quần áo.
Nói đến đây là đủ, Triệu Đường Diên có thể hiểu được rồi.
Hai năm trước, cô có thể dùng dao phản kháng lại người bạn cùng lớp bỏ thuốc cho mình bất chấp sự an toàn của bản thân; hai năm sau, vì giận Chu Trầm, cô có thể nói ra rằng mình đang được bao nuôi, cũng không quan tâm đến cái nhìn của người khác.
Cô luôn làm những chuyện đả thương địch nghìn, tự hại mình tám trăm.
Đôi khi Chu Trầm thấy cô thông minh, nhưng có lúc lại tức cô vì không biết bảo vệ bản thân.
Triệu Đường Diên cho rằng cô lẻ loi một mình cũng không sao cả, cô chỉ muốn làm những chuyện mình muốn, nhưng Chu Trầm thì không.
*
Trong những ngày nghỉ lễ, thành phố Cô Tô đông đúc, chẳng có ai muốn đi ngắm biển người, may là lâm viên nhà họ Trầm rất rộng, bọn họ có thể ăn các món ăn địa phương chính thống và cua cà ra tươi sống được vận chuyển đến tận nhà. Lục Nhiên chỉ cần có đồ ăn là đủ, về phần Hạ Thì, nhà văn nổi tiếng Trầm Diệu đã hào phóng mời một gánh hát đến xướng Côn Khúc để cô ấy giải sầu.
Triệu Đường Diên cũng không ra khỏi nhà, cả ngày hôm nay cô thấy hơi mỏi, cũng mặc kệ Chu Trầm, chỉ ngồi nghe khúc với Hạ Thì.
Trầm Diệu đã có Hạ Thì, Chu Trầm bèn ngồi bên cạnh Triệu Đường Diên. Anh không thích nghe mấy cái này nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi trong vườn cả buổi chiều.
Đến cả Hạ Thì cũng cảm nhận được mạch nước ngầm bắt đầu khởi động giữa hai người bọn họ. Tối qua Trầm Diệu đã kể rõ mối quan hệ của hai người cho cô biết, mặc dù cô hơi ngạc nhiên nhưng cũng không tò mò, chỉ xem như không biết.
Mãi đến trước giờ cơm tối, Chu Trầm mới dẫn Triệu Đường Diên ra ngoài.
Triệu Đường Diên không biết anh muốn dẫn mình đi đâu, cô cũng không hỏi.
Cô ngồi trên ghế phụ, ráng chiều bên ngoài cửa kính khiến người ta thấy hơi buồn ngủ.
Hai mươi phút sau, bọn họ đi tới gần kênh đào. Chu Trầm đậu xe trong bãi vì đoạn đường tiếp theo xe không vào được.
Anh dẫn Triệu Đường Diên quẹo vào con ngõ hẹp dài dựa theo trí nhớ, trên đường vẫn còn rất nhiều khách du lịch, anh sợ Triệu Đường Diên bị lạc nên luôn nắm tay cô.
Cho đến khi dừng lại trước một cửa hàng cũ kỹ.
Cửa hàng này không có biển hiệu, nhưng thông qua cánh cửa gỗ mở toang, có thể thấy sườn xám may sẵn treo đầy bên trong.
Triệu Đường Diên thoáng kinh ngạc.
Cô nhìn sang Chu Trầm: “Anh muốn làm gì thế ạ?”
“Lúc trước nghĩ em không đến, anh đã đặt một bộ sườn xám trong này rồi mang về cho em. Giờ em cũng ở đây, mình đến thử xem có vừa người hay không.”
Nói xong, anh dẫn cô vào trong cửa hàng.
Trong tiệm chỉ có một thợ may khoảng bốn mươi tuổi, bà không biết Chu Trầm. Chu Trần cầm tờ giấy giao hàng của tiệm đưa cho bà, bà mới quay người vào phòng lấy một chiếc hộp gỗ chạm khắc ra.
“Cho cô gái này mặc đúng không?” Bà mở hộp gỗ ra, để lộ một bộ sườn xám bằng lụa trơn in hoa màu trắng. Khách đặt rất gấp nên thợ may trong cửa hàng cũng làm vội làm vàng.
Bà ướm thử sườn xám trước người Triệu Đường Diên, “Cô thử xem có vừa người không.”
Triệu Đường Diên nhìn chiếc sườn xám đang được bày ra rồi nhìn Chu Trầm, nhất thời chưa phản ứng lại.
Chu Trầm hơi hất cằm, “Em đi thử đi.”
Cô được bà dẫn vào trong phòng, một lúc lâu sau mới đi ra. Thợ may vừa chỉnh lại quần áo giúp cô vừa dùng giọng Ngô cằn nhằn với cô: “Còn tưởng cô không tới cho nên sườn xám đều cắt may hơi rộng một chút. Giờ cô đến thử cũng tốt, xem ra phần eo hơi rộng, vẫn cần sửa lại một chút.”
Triệu Đường Diên không lên tiếng, cô ngước mắt nhìn Chu Trầm. Trong tiệm không có gương, cô không biết trông mình bây giờ như thế nào, nhưng Chu Trầm vẫn cong môi, lúc nhìn cô, mắt anh đượm ý cười.
Tú nương bảo cô cởi đồ ra rồi cầm vào phòng sửa lại phần lưng áo. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Triệu Đường Diên và Chu Trầm cùng nhau chờ ở bên ngoài.
“Anh đặt lúc nào thế?” Triệu Đường Diên hỏi anh.
“Anh quên rồi.” Chu Trầm đáp, “Em thích không?”
“À, thích ạ.” Triệu Đường Diên đưa mắt nhìn màn đêm đang lặng yên buông xuống bên ngoài.
Chu Trầm nhìn cô, ý cười nơi khóe mắt hàng mày càng thêm rõ ràng.
“Lát nữa sẽ dẫn em lên thuyền hải đăng ăn tối.” Anh nói.
Triệu Đường Diên quay đầu lại, rốt cục trong mắt cũng lóe lên tia sáng, không còn ủ rũ như ban ngày.
“Ngày mai chúng ta phải về trước, đêm nay em cứ xõa đi.”
“Vâng.” Triệu Đường Diên đáp.
Cô không thấy tiếc nuối nữa, thậm chí còn bắt đầu chờ mong bữa ăn trên thuyền tối nay.
Chu Trầm cảm nhận được tâm trạng biến hóa của cô, tâm tình anh cũng tốt lên nhiều.
Sườn xám được đặt từ trước nhưng thuyền mới đặt gần đây thôi.
Anh biết Triệu Đường Diên thích những thứ này.
Sau khi sửa sườn xám, thợ may đã nhắc Triệu Đường Diên mặc vào, quả nhiên vừa vặn hơn nãy nhiều. Dáng cô vẫn luôn đẹp như thế, giờ mặc sườn xám vào, đến cả người quen nhìn con gái mặc sườn xám như thợ may cũng phải khen không ngớt miệng.
Chu Trầm bảo cô thay đồ, sau khi thanh toán, anh dẫn cô ra bãi đậu xe cùng với bộ sườn xám đã được mặc trên người.
“Cứ mặc như thế này đi ạ?” Triệu Đường Diên hỏi anh.
“Ừm.” Chu Trầm bảo cô lên xe, còn anh thì vòng ra cốp sau lấy một chiếc túi giấy rồi đi vòng ra cửa ghế phụ.
Trong túi có một đôi giày cao gót mũi nhọn màu trắng. Triệu Đường Diên nhìn đôi giày đế bằng trên chân mình, đúng là không hợp với bộ sườn xám trên người.
Cô vươn tay định nhận lấy, nhưng Chu Trầm đã nhanh hơn cô, anh ngồi xổm xuống trước.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã nắm lấy mắt cá chân của cô rồi cởi giày cho cô.
Triệu Đường Diên nhìn anh ngồi xổm xuống đất, cúi đầu đi giày cho mình mà ngạc nhiên hết đỗi, xen lẫn với vẻ mông lung và luống cuống.
Chân cô rụt lại vì xấu hổ nhưng lại bị anh giữ chặt.
Lòng bàn tay anh vô cùng ấm áp, nắm lấy gan bàn chân lành lạnh của cô, đi giày cao gót cho cô một cách tự nhiên.
Dưới bóng đêm, Triệu Đường Diên lẳng lặng siết chặt nắm tay, cố gắng ổn định nhịp thở và với gương mặt nóng bừng của mình.
Xung quanh tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng vải vóc ma sát và tiếng trống loáng thoáng.
Tùng, tùng.
Triệu Đường Diên nghiêng đầu không nhìn anh nữa, cố gắng quên đi hình ảnh vừa nãy.
Xe chạy tới phía bên kia kênh đào.
Hai bên bờ sông đều được giăng đèn, nhưng không ở đâu rực rỡ như ánh đèn trên sông.
Nơi đó có vô số con thuyền trôi nổi, Triệu Đường Diên đã quen nhìn những chiếc thuyền nhỏ trên biển, nhưng đây là lần đầu tiên cô trông thấy những chiếc thuyền hải đăng trên sông.
Màn đêm xa xăm, che giấu hơi thở của đất và thép, chỉ còn lại vô số con thuyền và ánh đèn đỏ rực như ban ngày, tựa như được xuyên về hàng ngàn năm trước.
Nước đùa ngô hạ thịnh, tuyệt lệ đẩy đèn thuyền.
Niềm vui của chuyến du đêm khiến Triệu Đường Diên dần quên mất chuyện vừa rồi.
Cô được Chu Trầm dắt lên một trong những chiếc thuyền đèn trên sông, người phục vụ lập tức tới đón, đưa họ lên phòng khách trên tầng hai.
Xem ra Chu Trầm đã sắp xếp xong hết rồi, cho nên mới đặt được chỗ ngồi trên thuyền đèn một cách suôn sẻ trong khi kín hết chỗ vì kì nghỉ lễ này.
Hai người vừa ngồi xuống, đồ ăn dần được mang lên, đều là những món ăn địa phương ở Cô Tô, còn là những món chưa được ăn trong lâm viên nhà họ Trầm hồi trưa.
Chu Trầm bóc một con cua đưa cho cô, “Em ăn trước đi, lát nữa thuyền đi ngang qua chùa Hàn Sơn, có thể lên boong tàu xem.”
Triệu Đường Diên nhìn anh, ánh đèn trong khoang thuyền hơi lóe, ngay cả những đường nét lạnh lùng góc cạnh trên khuôn mặt anh cũng hóa dịu dàng.
Dù đang ở giữa sông, bọn họ vẫn có thể nghe thấy âm thanh huyên náo trên bờ. Đủ loại ánh sáng và âm thanh hòa vào nhau khiến cô bỗng chìm đắm trong cảnh sắc này.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nước đùa ngô hạ thịnh, tuyệt lệ đẩy đèn thuyền —— Ngô Chu Linh <Đăng thuyền ca>