Trẫm Không Dám Nữa

Chương 16: C16



Cẩm Họa không dám nhúc nhích ngây ngốc ngơ ngẩn cả người... cho đến khi cái vật mềm mại trên đôi mắt nàng chậm rãi dời đi.

Toàn thân giống như có dòng điện chạy qua, tê tê, ngứa ngứa, thật lâu sau vẫn chưa thể lấy lại tinh thần được.

Quốc Sư đại nhân hơi sửng sốt, trong mắt đen hiện lên một tia kinh ngạc, nghĩ thầm: Cử chỉ vừa rồi hình như có chút không ổn… Hắn cúi đầu nhìn thiếu nữ trong lồ.ng ngực, kia bộ dạng ngẩn ra làm hắn có chút buồn cười.

Quả nhiên bị dọa rồi. Quốc Sư đại nhân cong cong môi, vẻ mặt bình tĩnh.

Cẩm Họa sợ tới mức tránh thoát ra từ trong lồ.ng ngực hắn, sau đó duỗi tay đắp chăn bao lấy toàn thân mình, đưa lưng về phía hắn, thanh thanh giọng nói, ra vẻ trấn định: “Trẫm…… Trẫm muốn nghỉ ngơi, quốc sư ngươi lui xuống trước đi.”

Khốn kiếp, tránh ra!

Quốc Sư đại nhân nhìn thiếu nữ bên cạnh bao người lại như một con nhộng, tóc đen hỗn độn rối tung, ánh mắt long lanh, sau đó nhịn không được duỗi tay xoa xoa.

Mái tóc mượt mà như tơ lụa đổ xuống giữa những ngón tay thon dài, thoạt nhìn rất có vài phần cảm giác ái muội.

Xem ra con mèo nhỏ của hắn đã nhận ra. Bất quá như vậy cũng tốt, sớm chuẩn bị sẵn sàng. Quốc Sư đại nhân nghĩ đến chuyện đương nhiên phải vậy.

Cẩm Họa nắm chặt đệm chăn, cắn chặt môi không phát ra một thanh âm nào. Hoá ra tên Dung Xu này là bắt đầu phát xuân sao? Tuy rằng nàng đã mười sáu tuổi, nhưng là nhìn qua bộ dáng vẫn giống như mười ba mười bốn, trái cây còn xanh như vậy, hắn cắn vào miệng được sao?

Thật khiến người ta sôi gan sôi máu! Quá không có nhân tính! Cẩm Họa kêu r/ên trong lòng.

Vì sao cái tay trên đầu nàng vẫn còn chưa buông ra? Còn chưa sờ đủ sao? Thằng nhãi này thật xem nàng là sủng vật mà!

Thật lâu sau.

“Bệ hạ tĩnh dưỡng cho tốt, vi thần rảnh rỗi sẽ tới thăm bệ hạ, vi thần cáo lui.”

Cuối cùng, bộ móng vuốt trên đầu khi cũng triệt để bỏ xuống.

Cẩm Họa âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà khoan đã… Cái gì gọi là rảnh rỗi thì sẽ tới thăm?!


Vểnh tai nghe tiếng bước chân đã dần dần đi xa, Cẩm Họa nắm chặt đệm chăn mới chậm rãi buông ra, nàng hơi nghiêng người nằm thẳng, ngẩng đầu nhìn lên trên, sau đó không tự chủ được duỗi tay xoa hai mắt mình... chỗ này, vừa mới bị hắn hôn...

Dung Xu này suốt ngày mang theo Bạch Ngọc Diện cụ, không nhìn được khuôn mặt hắn, cho nên nàng đối với bờ môi hắn đặc biệt quen thuộc, hơi mỏng, phiếm hồng, hiện giờ nàng cũng biết thêm, nó rất… mềm mại.

Cẩm Họa ánh mắt khựng lại, lập tức rút tay về… Nàng vì sao phải nghĩ những thứ lung tung rối loạn này?!

Nàng không vui bĩu môi, tiếp tục vùi đầu ngủ say.

Quốc Sư đại nhân vừa ra khỏi cửa điện, liền thấy Thanh Huyền cung kính đứng một bên. Thanh Huyền thấy hắn tới, liền lập tức đi lên nghênh đón.

Lúc này Quốc Sư đại nhân tâm tình rất tốt, dù Bạch Ngọc Diện cụ đã che khuất những chỗ ý cười hiện lên rõ rệt, nhưng môi mỏng khẽ cong thì không giấu được, hắn nghiêng mắt liếc Thanh Huyền bên cạnh một cái, hỏi: “Chuyện gì?”

“Quốc sư…… Vừa rồi trong phủ có gã sai vặt tới báo, một nam tử áo xanh đã đến, lưu lại một phần tin hàm, xin quốc sư xem qua.” Nói xong, liền dâng thư hàm trong tay lên.

Quốc Sư đại nhân ngưng cười, duỗi tay tiếp nhận thư hàm, không mở ra, chỉ nói: “Đã biết.”

Vò chặt tờ giấy thư hàm trong lòng bàn tay, đến mức ngón tay chuyển màu xanh trắng, Quốc Sư đại nhân giương mắt nhìn tinh không vạn lí đỉnh đầu, gương mặt thoáng giãn ra.

Xem ra, hắn chờ không kịp rồi.

***

Từ hôm Quốc Sư đại nhân tự mình đút thuốc về sau, đường đường Đại Chiêu Quốc nữ hoàng vẫn luôn trong lòng run sợ, sợ thằng nhãi này lại phát xuân chạy tới tẩm cung của nàng.

Nhưng mà cũng may, Quốc sư đại nhân kia có vẻ như rất bận vì vậy vẫn chưa rảnh rỗi đến thăm nàng.

Kỳ thật bệnh của nàng đã sớm tốt hơn, nhưng vì tránh gặp mặt Quốc Sư kia, cho nên ngày nào cũng giả vờ bệnh. Sợ Ngự Y đến chỗ Quốc Sư mách lẻo cho nên liền âm thầm uy hiếp, nếu để người ta biết nàng giả bệnh nàng sẽ...lột s.ạch hắn, lưu lại hậu cung của mình.

Quả nhiên, Thẩm ngự y vô cùng nghe lời. Cẩm Họa trong lòng cũng lấy làm an ủi.

Nhưng giả bệnh không phải kế lâu dài, Dung Xu kia nếu thật sự đối với mình có ý, thì dù mình trốn chỗ nào cũng không ra khỏi lòng bàn tay hắn. Cẩm Họa ghé vào trên giường nệm đọc thoại bản, trong lòng rối rắm.


Bây giờ mình đã là con rối của hắn hắn còn có gì mà không yên tâm? Hay là muốn đem mình thật sự biến thành nữ nhân của hắn, thì hắn mới có thể chân chính yên tâm sao?

Thật ra thì… Nếu không có điểm này, nàng cũng nguyện ý đi theo hắn.

Cẩm Họa âm thầm rũ mi mắt xuống, lẳng lặng nhìn thoại bản trên tay, đây là thoại bản ngày thường nàng thích nhất nhưng bây giờ một chữ cũng không đọc vào. Sau khi trải qua chuyện đó, nàng còn có thể dễ dàng thích người khác, thì nàng mới thật khờ dại.

Hơn nữa, Sở Diễn còn chưa tìm được, nàng vẫn còn chưa rút hết giận được.

Còn bản thân nàng khi tuổi đã lớn, thân là hoàng đế của Đại Chiêu Quốc, đương nhiên là phải sinh Thái tử nối ngôi, như vậy thì cũng không thể rời khỏi sự khống chế của Dung Xu.

Tuy là nàng không muốn, nhưng cũng không thể khác đi được.

Tuy nói rằng Dung Xu tính tình khó có thể nắm bắt, nhưng chưa bao giờ hắn làm thương tổn nàng. Nàng sống dưới sự che chở của hắn chỉ hơn một năm thời gian, nhưng những góc cạnh của nàng đã sớm bị hắn mài mòn.

Nếu không phải nàng còn ghi hận Sở Diễn, chỉ sợ nàng thật sự sẽ biến thành con sâu gạo ăn bám Dung Xu.

Nghĩ đến đây, Cẩm Họa lại thở ngắn than dài.

“Tiểu Cẩm Nhi, bổn quận chúa đã trở lại đây, ha ha ha ha ha!!!” một giọng nữ kiêu ngạo nhưng dễ nghe truyền đến.

Cẩm Họa nghe tiếng, liền lộn mình như một con cá chép, phóng lên từ trên giường.

Toàn bộ Đại Chiêu Quốc người dám xưng hô với nàng như vậy, chỉ có một thôi, chính là quận chúa Sơ Vân xinh đẹp, mạnh mẽ trong lời đồn.

Vừa nhìn thấy sắc áo màu vàng nhạt kia, Cẩm Họa mí mắt giật giật. Chỉ trong một khắc, cái bóng màu vàng đó đã nhảy phắt lên ôm chặt lấy nàng … đến mức cái cổ cũng sắp đứt lìa.

Á... con ranh này sức lực càng ngày càng lớn. Cẩm Họa cau mày.

“Tiểu Cẩm Nhi, thật là nhớ ngươi muốn chết, hu hu hu...” Sơ Vân dụi vào vai Cẩm Họa ré lên thút thít, khiến cho người ta vô cùng thương xót.


Cái thanh âm bên tai này quả thật làm cho màng nhĩ của nàng cũng sắp bị rách nát, Cẩm Họa ảo não nhíu nhíu mày, đôi tay phủ lên lưng Sơ Vân vỗ vỗ, rất chân thành nói: “Hoan nghênh trở lại.”

Cuối cùng nàng cũng không cần phải chiến đấu hăng hái một mình nữa.

Sơ Vân quận chúa là người thứ hai tiếp xúc với nàng sau khi nàng xuyên vào thân thể này, còn người thứ nhất, chính là tên Quốc Sư kia nhưng mà...thôi đừng nói tới...

Sơ Vân quận chúa là con gái của Tuyên Vương, sau khi Tuyên Vương về trời, nàng ấy vẫn luôn ở lại trong cung. Sơ Vân lớn hơn nàng ba tháng, tính tình hoạt bát thẳng thắn, hiếm có trong hoàng tộc, trong chốn cung đình này muốn tìm một người bạn tri kỷ là điều hết sức khó khăn.

Trước khi nàng xuất chinh, Sơ Vân đã đi du sơn ngoạn thủy, khiến Cẩm Họa vô cùng hâm mộ. Hiện giờ con ranh này cũng coi như biết đường về, may mà cuối cùng không quên mất mình.

Bản thân Cẩm Họa tuy là Đại Chiêu Quốc hoàng đế, nhưng Sơ Vân cũng biết đây chẳng qua chỉ là một chức vụ suông chủ nhân chân chính của Đại Chiêu Quốc chính là vị Quốc Sư kia. Ở trong lòng Sơ Vân nàng vẫn luôn là công chúa nhỏ nhất trong hoàng cung, bên ngoài, tự nhiên là cung cung kính kính gọi một tiếng bệ hạ, nhưng vào trong nội điện thì ôm chầm lấy mình gọi Tiểu Cẩm Nhi thật là buồn nôn muốn chết… đã lâu như vậy nàng vẫn chưa quen với cách xưng hô này.

“Sao mới đây đã trở lại rồi, không phải nói là sẽ đi hết mỗi một tấc đất của Đại Chiêu Quốc hay sao?” Cẩm Họa bất mãn nhẹ nhàng đánh nàng ấy một quyền.

Sơ Vân buông lỏng hai tay ra, đôi mắt hạnh trong suốt đầy nước, nhìn chằm chằm Cẩm Họa, thật là đáng yêu khả ái, khiến Cẩm Họa cũng tâm thần nhộn nhạo.

Rõ ràng là cùng tuổi, sao nàng ấy lại có thể trổ mã xinh đẹp yêu kiều như vậy, khuynh quốc khuynh thành, còn mình vẫn là bộ dạng của một thiếu nữ ngây ngô, nhìn bộ ng,ực kiêu ngạo này là của nàng ấy rồi lại nhìn hai cái bánh bao nhỏ của mình Cẩm Họa cảm thấy vô cùng tự ti.

Sơ Vân cao hơn nửa cái đầu so với nàng, thân mình lả lướt, vươn ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt nàng, lo lắng nói: “Còn không phải nghe nói ngươi bị bệnh, mới hủy bỏ toàn bộ hành trình để về cung hay sao. Ngươi thì ngược lại còn oán trách ta người ta rất uất ức đó... ” lời vừa nói xong lại bắt đầu rớt nước mắt.

Mỹ nhân rơi lệ, là nhu nhược đáng yêu nhất, tuy là Cẩm Họa biết con ranh này là đang giả vờ, cũng không khỏi mềm lòng, hòa nhã nói: “Được rồi, trẫm không trách ngươi nữa, mau kể cho trẫm nghe một vài việc thú vị bên ngoài đi, trẫm buồn đến chết rồi.”

Sơ Vân mỉm cười nói được.

Bạn thân trong khuê trung xa cách đã lâu, bây giờ đang cùng ngồi trên một cái long sàng rất to, thầm thì kể chuyện tri kỷ. Hoàng cung trống vắng, không có chỗ nào ấm áp hòa hợp như ở đây.

Nghe mùi u hương nhàn nhạt trên người Sơ Vân, Cẩm Họa mặt mày tươi cười.

Sơ Vân là một kẻ thích lảm nhảm, tất cả mọi chuyện qua lời nàng ấy kể đều trở nên vô cùng sinh động hấp dẫn. Cẩm Họa nằm trên long sàng, cười khanh khách, thỉnh thoảng còn bị cù, nàng cười đến ra cả nước mắt.

Ngoài điện.

Quốc sư đại nhân tuấn tú mặc áo bào trắng đứng lặng im, nghe tiếng cười trong trẻo như chuông bạc kia, sắc mặt vạn phần nhu hòa.

Có lẽ con mèo con của hắn bây giờ đang rất vui vẻ, Sơ Vân quận chúa này, tới nhưng thật đúng lúc.


Nhưng mà… chỉ cần không nhìn thấy mình thì nàng vẫn luôn vui vẻ. Đối với tiểu cung tì Minh Xảo, hoặc là nam nhân ở Thanh Phong Các kia, không có lúc nào gặp họ mà nàng không tươi cười lúng liếng.

Nghĩ như vậy, Quốc Sư đại nhân trong lòng liền có chút không thoải mái.

Hắn lại đứng trong chốc lát, trên người áo choàng bị gió thổi bay bay, rất có cảm giác như bước tiếp theo hắn sẽ bước lên mây trở thành tiên nhân vậy.

Đúng vậy, việc hắn có thể làm là khiến con mèo con của hắn vẫn luôn vui vẻ tươi cười, không cần phải ưu tư lo lắng gì nữa.

Còn những cái khác đều không cần phải nghĩ gì cả.

“Không được cào trẫm, ngứa muốn chết, ha ha ha ha ha... ngứa muốn chết.” Cẩm Họa vùi mặt vào trên cái gối, cười đến khi thở hổn hển, khóe mắt ứa nước, long lanh trong suốt.

Hai người t.hở dốc, nằm ngủ trên cùng một chiếc giường, im lặng nhìn lên trần.

Cẩm Họa hỏi: “Sơ Vân, ngươi còn nhớ hắn không?”

Sơ Vân bĩu môi, thành thật nói: “Rất nhớ, ngày nào cũng nhớ đến muốn điên lên.”

Cẩm Họa trong lòng sáng tỏ, nghiêng đầu nhìn Sơ Vân bên cạnh, nghiêm túc nói: “Nếu ngươi thật lòng muốn vậy, trẫm có thể giúp ngươi. ”

Sơ Vân lắc lắc đầu, đạm nhiên nói: “Không cần, bổn quận chúa thân phận tôn quý, còn sợ không tìm được hôn phu tốt sao. Những người so với hắn đẹp hơn, tài giỏi hơn, gia thế tốt hơn...chung tình hơn...cũng đều sẽ có.”

Cẩm Họa cười chua xót, sau đó thở dài một hơi, không hỏi thêm nữa. Sơ Vân tính cách như thế, vấn đề này đã sớm không cần hỏi thì cũng biết câu trả lời.

“Vậy còn ngươi?” Sơ Vân quay đầu nhìn nàng, thiếu nữ trước mắt, rõ ràng cùng tuổi với nàng nhưng thoạt nhìn lại non nớt hơn rất nhiều.

Cẩm Họa ngẩn người, mới nói: “Lần đó từ Thần Quốc trở về, trẫm có mang về một nam nhân.”

Sơ Vân nhướng mày, vẻ mặt cao thâm khó đoán, “Như vậy…… chắc là vị Quốc sư đại nhân tôn quý vô song kia đã bắt đầu hành động rồi chứ gì? “

Cẩm Họa sắc mặt hơi thay đổi, rồi sau đó mới gian nan nói: “… ngươi biết được từ lúc nào vậy?”

Sơ Vân dùng một loại ánh mắt “ngươi có biết mình đang hỏi vấn đề ngu xuẩn gì không” nhìn nàng, sau đó vươn ra ngón tay bắn lên vầng trán trơn bóng của nàng, Cẩm Họa đau đến nhíu mày.

“Một đại nam nhân chăm sóc và bảo vệ ngươi như vậy, chơi trò nuôi dưỡng với ngươi, ngươi cho rằng hắn rảnh rỗi lắm sao?