Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người

Chương 13



Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.

CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.

Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.

Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân...

------------

Hồ Lục đi về phòng, nhận thấy ngọc bội phát sáng liền giở ra xem.

Vô Lạc hiện ra. Hồ Lục có chút băn khoăn, cầm ngọc bội đi đến giường, băn khoăn nhìn Vô Lạc nói:

-Tỷ lại có chuyện gì nữa vậy?

-Tỷ cảm thấy có nguồn năng lượng kì lạ trong phòng đệ. Gần đây..đệ có tìm được thứ gì kì lạ không? - Vô Lạc hỏi.

Hồ Lục suy nghĩ một lúc rồi nhớ đến dây chuyền mặt trăng đỏ mà Khải Nhân đã tặng. Hồ Lục lôi từ trong áo ra sợi dây chuyền mặt trăng cho Vô Lạc xem.
Nguồn năng lượng này đúng thật là từ cái sợi dây chuyền này!

Vô Lạc ngắm nghía nó một hồi, hận không thể bay đến chỗ đấy nghiên cứu nó kĩ càng.

-Từ đâu mà đệ có?

-Lần trước đệ đi làm nhiệm vụ với Khải Nhân, tình cờ thấy dây chuyền mặt trăng này nên đem về. Đệ cảm thấy sợi dây chuyền này kì lạ nên đem về xem.

Vô Lạc nhíu mày suy nghĩ. Aiz, thực sự là muốn xem xét nó cho kỹ mà. Cô đi đi lại lại rồi như nhớ ra điều gì a lên một tiếng. Vô Lạc vỗ đầu mình một cái.

Thực sự là ngốc chết mà!

Sao lại không đi hỏi sư phụ cơ chứ! Vô Lục nhanh chân đi tìm sư phụ không quên ngoái đầu nhắc nhở Hồ Lục ngồi đợi cô một chút.

Hồ Lục nhàm chán nằm trên giường, tay vuốt ve sợi dây chuyền. Nói đi nói lại, đây là món quà đầu tiên Khải Nhân tặng cho hắn.

Nam nhân mặc bạch y phiêu phiêu tựa tiên nhân. Đôi mắt màu xám bạc đặc biệt đẹp. Nam nhân đang ngồi tĩnh tâm, người người nhìn chỉ sợ làm phiền đến.
Không ai khác là sư phụ của Hồ Lục. Thanh Thủy đại nhân.

Vô Lạc chạy đến hô to gọi nhỏ. Thanh Thủy đang tĩnh tâm phải nhíu mày. Y rõ ràng không vui mở mắt, nhìn đồ đệ của mình.

-Có chuyện gì?

Vô Lạc chạy tới kể hết sự tình cho sư phụ nghe. Nghe xong, y nhíu mày suy nghĩ. Vô Lạc mở miếng ngọc bội lên.

Hồ Lục đang nằm nhàn nhã trên giường vội bật dậy ngồi nghiêm chỉnh nhìn sư phụ, nuốt nước miếng kính cẩn chào:

-Sư phụ...

Thanh Thủy nhìn đồ đệ của mình nhìn sang đồ đệ bên cạnh thở dài. Đang yên ổn, tự nhiên đồ đệ của mình lạc sang thế giới khác. Người làm sư phụ như y cũng thật mệt mỏi. Thanh Thủy đại nhân nhìn cô nương bên cạnh mình với ánh mắt trách cứ, Vô Lạc vờ như không nhìn thấy.

Sư phụ à, người phạt con đủ rồi mà! T . T

Thanh Thủy nhìn sợi dây chuyền Hồ Lục đang cầm, sững người có chút không tin nổi vào mắt, lớn giọng, giọng điệu vô cùng gấp gáp:
-Hồ Lục, con từ đâu có sợi dây chuyền này?

Hồ Lục bị sư phụ mình dọa sợ a. Sư phụ chưa bao giờ thất thố như vậy. Hồ Lục lắp bắp nói:

-Con tình cờ tìm thấy ở một sạp hàng...

Thanh Thủy nhận ra bản thân lúc nãy hơi thất thố, thu hồi biểu tình, ngoài mặt bình tĩnh nhưng tay nắm chặt tay áo. Vô Lạc ở bên cạnh nhìn sư phụ mình âm thầm suy nghĩ. Sư phụ gấp gáp lại lo lắng...Không lẽ sợi dây chuyền này không ổn...

-Con có gặp ai? Hay ai đưa con?

Hồ Lục lắc đầu nói:

-Con mua từ một tiểu cô nương.

Thanh Thủy ừ một tiếng, khuôn mặt trầm xuống. Y nhìn sợi dây chuyền, ánh mắt lộ ra vài tia bi thương hoài niệm.

-Sợi dây chuyền, con cứ giữ đi Hồ Lục. Không chừng sau này có chỗ để dùng.

Hồ Lục gật đầu. Vô Lạc nhìn sư phụ suy nghĩ...

Thanh Thủy nói xong liền hỏi thăm Hồ Lục vài câu rồi đi bế quan.
Thanh Thủy tự cười...Người ấy sao có thể quay lại chứ ? Là chính tay y đã một tay...đâm người ấy mà. Nhưng mà tại sao nó lại xuất hiện ở đấy chứ ? Là vì Hồ Lục chăng?

Hồ Lục là người thừa kế của huynh sao?

Thanh Thủy thở dài. Lần này, y tuyệt đối sẽ không để bi kịch tái diễn một lần nữa!

-----

Hồ Lục ngắm nghía cái vòng rồi cất đi. Sau này sẽ có chỗ cần dùng? Không biết ý sư phụ là sao, thôi kệ đi.

Một đêm rất nhanh liền trôi qua...

-------

Đám môn sinh Lam gia nhìn Khải Nhân sư huynh của bọn họ cùng với Hồ Lục sư huynh đi cùng với nhau. Đây là chuyện bình thường rồi. Hồ Lục không đi cùng với Khải Nhân người ta mới kêu là chuyện lạ đó.

Khải Nhân dịu dàng lắng nghe người bên cạnh kể mấy chuyện linh tinh.

Khải Nhân thích nghe Hồ Lục nói chuyện. Có lẽ vì những câu chuyện hắn kể rất thú vị, có thể cả vì gương mặt của hắn mỗi khi kể chuyện...
Ghét nhất là mỗi khi Tàng Sắc tán nhân xen vào.

Khải Nhân không thích Tàng Sắc tán nhân. Lí do ư, bởi vì tiểu cô nương này lúc nào cũng chọc đến giới hạn của y! Hơn nữa, cảnh hôm qua bị Tàng Sắc tán nhân thấy....Mất mặt.

Y chính là tự mình ngồi chép lại Nhã Chính tập 30 lần nếu như Hồ Lục không cưỡng ép kéo y đi.

Khải Nhân nghiêm mặt tức giận mắng cô. Tàng Sắc tán nhân cười ha hả nói:

-Nhìn mặt ngươi non non, trắng trắng thật giống hài tử a. Nhìn cưng thật đó!

Giang Phong Miên, Ngụy Trường Trạch ôm đầu, thở dài. Thôi xong!

Khải Nhân hét lớn, cực kỳ tức giận:

-Tàng Sắc tán nhân!

Tàng Sắc tán nhân làm bộ giật mình, vẻ mặt "Ngươi rống to như vậy làm gì a?"

Khải Nhân nắm chặt chuôi kiếm, cưỡng chế ý niệm muốn đánh người. Bản thân cố gắng bình tĩnh niệm Thanh Tâm chú. Tuyệt đối không thể vi phạm gia quy. Y cố nhẫn cho đến khi.
Tàng Sắc tán nhân không sợ trời không sợ đất nói:

-Bộ ta nói sai sao? Rõ ràng là thẹn quá hóa giận.

Lam Khải Nhân sắp nổ rồi. Y nhìn sang bên cạnh, Hồ Lục đang cố nhịn cười.

Y thực sự là bùng nổ rồi.

-Tàng Sắc tán nhân! - Khuôn mặt đỏ au vì tức giận, Khải Nhân chỉ tay vào cô, cực kỳ tức giận.

Tàng Sắc tán nhân thấy vậy liền chạy đến núp sau lưng Ngụy Trường Trạch. Giang Phong Miên thở dài, cười trừ nhìn Khải Nhân.

Y tức giận phất áo đi. Hồ Lục vội vã đuổi theo sau dỗ dành.

Hồ Lục khóc. Y giận rồi! Hắn thật khổ mà!

Khải Nhân không thèm để ý đến Hồ Lục bên cạnh. Y ghét nhất là có người bảo y mặt trẻ con. Bởi vì khuôn mặt non nớt nên ca ca lúc nào cũng coi y như tiểu đệ, nhiều lúc đám sư đệ cũng không nghe lời, không thể hiện hết uy nghiêm !

Khải Nhân suy nghĩ. Nếu để râu thì sao nhỉ? Giống như phụ thân vậy. Khải Nhân tưởng tượng bộ dáng một chút rồi quyết tâm. Y phải để râu! Hừ! Như vậy nhất định sẽ không có ai kêu mặt mình trẻ con nữa.
-Khải Nhân à, sao vẫn không nói gì vậy?

Hồ Lục đi theo, nói nãy giờ không nhận được sự đáp lại nào của Khải Nhân cả. Tất cả đều do Tàng Sắc tán nhân kia làm loạn.

Khải Nhân bỗng nói:

-Hồ Lục, ngươi thấy ta trẻ con lắm à!

Hồ Lục thấy Khải Nhân nói chuyện với mình, hết sức vui vẻ. Nghe câu hỏi của y, Hồ Lục lắc mạnh đầu, vẻ mặt hết sức chân thành nói:

-Không, ngươi rất đáng yêu!

Khải Nhân gật đầu tỏ vẻ vậy hả.

Rầm! Hồ Lục trơ mắt nhìn Khải Nhân đóng cửa lại.

Hồ Lục: "..."

Ngơ ngác không hiểu tại sao.

Hồ Lục gõ cửa, gõ cửa. Rốt cuộc sao lại sinh khí rồi.

-Khải Nhân à!

Không đáp lại...

Hồ Lục gõ cửa, ngữ điệu năn nỉ như hài tử:

-Khải Nhân...Khải Nhân...

Đám môn sinh đi qua nhìn vào. Hồ Lục nhận ra lúc nãy mình hơi mất hình tượng, hướng về phía họ cười một nụ cười xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành rồi phất áo đi về phòng.
Thôi thì lại để mai dỗ dành vậy.