Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người

Chương 42



Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.

CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.

Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.

Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân...

-------

Hồ Lục nghe thế thở phào, lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Nhớ đến lời nói của Cẩm Hàn, Hồ Lục liền tối mặt lại. Phải làm sao? Hắn đối mặt với huynh trưởng thế nào cơ chứ!

Khải Nhân thấy sắc mặt Hồ Lục có vẻ không được tốt, lo lắng hỏi:

-Ngươi không sao chứ ? Đau chỗ nào à?

Hồ Lục lắc đầu, trông như có tâm sự khó nói. Khải Nhân trầm tư nhìn người một lúc băn khoăn có nên hỏi hay không cuối cùng vẫn không nhịn được nói:
-Có tâm sự ?

Hồ Lục nhìn ánh mắt trong trẻo của Khải Nhân, thở dài, có chút ngập ngừng nói:

-Ừm...Khải Nhân nếu như ngươi biết...người ca ca ngươi luôn yêu thương kính trọng thích ngươi, ngươi sẽ làm thế nào a?

Khải Nhân có hơi cả kinh một chút. Không ngờ Hồ Lục sẽ hỏi vậy? Khải Nhân bất đắc dĩ rơi vào trầm tư. Ý của Hồ Lục là Hồ Nhất- ca ca hắn thích hắn nên giờ hắn đang băn khoăn. Lồng ngực có chút khó chịu. Khải Nhân nhớ tới mấy bình thuốc Hồ Nhất đưa cho y, cùng lời dặn dò chăm sóc Hồ Lục của Hồ Nhất. Khải Nhân nhẹ nói, ánh mắt cũng không biết đáng suy nghĩ điều gì:

-Vậy ngươi cảm thấy thế nào?

Hồ Lục dựa dựa người Khải Nhân, ở gần Khải Nhân giúp hắn cảm thấy thoải mái hơn. Khải Nhân cố tình gần vào một chút để Hồ Lục dựa.

-Ta cũng không biết nữa. Ta trước giờ luôn rất kính trọng huynh ấy. Ca mặc dù nhìn có vẻ nghiêm khắc, lạnh lùng nhưng kì thực huynh ấy rất luôn quan tâm ta. Huynh ấy trước giờ luôn chăm sóc ta, vì ta mà bị trọng thương. Ta thực sự không biết làm sao cả? Ta chỉ không muốn huynh ấy đau khổ, muốn huynh ấy hạnh phúc. Đó là ca ca ta mà.
Hồ Lục nói, càng nghĩ lại càng không biết phải làm sao. Khải Nhân khẽ xoa đầu Hồ Lục, tiếp lời:

-Huynh ấy lại càng muốn ngươi hạnh phúc.

Hồ Lục khẽ gật đầu, lại nói:

-Ta lúc nào cũng khiến cho mọi người lo lắng. Huynh ấy tốt như vậy ta lại càng không biết đối mặt thế nào? Ta không thể đáp lại tình cảm của huynh ấy...ta nợ huynh ấy nhiều thứ...

Hồ Lục kể lại một số việc khi hắn còn nhỏ, hắn bộc phát sức mạnh làm Hồ Nhất bị thương như thế nào? Khải Nhân ở bên cạnh, im lặng lắng nghe. Mỗi lần nghe Hồ Lục bị thương liền nhíu mày lại. Hồ Lục nói xong, Khải Nhân liền nhẹ cốc đầu Hồ Lục một cái.

-Đừng suy nghĩ nhiều quá. Thẳng thắn đối mặt với huynh ấy. Kì thực bất luận là huynh ấy hay là ngươi thấy gia đình gặp nguy hiểm đều lựa chọn thế thôi. Ngươi không cần tự trách bản thân mình như vậy...
Hồ Lục khẽ ừm một tiếng, bụng lại phát ra tiếng ọc ọc. Khải Nhân cười, đi lấy ít đồ ăn cho Hồ Lục. Ngược lại Hồ Lục nằm trên giường nghĩ đến lời Khải Nhân nói. Quả thật thay bằng cứ ngồi đây bối rối nên thẳng thắn với nhau.

Hồ Lục trong khoảng thời gian dưỡng thương được Khải Nhân chăm sóc từng li từng tí, nhanh chóng khỏe lại. Giang Trừng, Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cùng mấy tiểu bối Lam gia cũng hay đến thăm hắn, kể mấy câu chuyện thú vị. Khoảng ba bốn ngày sau, Hồ Lục liền có thể đi lại được rồi, cơ thể cũng không còn đau nhức mấy nữa. Nhưng Khải Nhân kiên quyết ép Hồ Lục nghỉ ngơi, Hồ Lục cũng không nói hắn đã gần như khỏi mà tận hưởng sự chăm sóc của y.

Chủ yếu là Hồ Lục không muốn bị đuổi về viện của mình a. Khoảng thời gian bị thương Hồ Lục vẫn luôn ở trong tư thất của của Khải Nhân, mở mắt ra có thể nhìn thấy người mình tâm tâm niệm niệm. Hơn nữa thi thoảng còn có thể lén ăn đậu hủ a. Khải Nhân có vẻ biết nhưng vẫn để cho Hồ Lục tùy ý khiến Hồ Lục suиɠ sướиɠ cực điểm.
Hồ Lục dậy sớm, tính cho Khải Nhân một bất ngờ nhỏ. Trên đường, Hồ Lục nhìn thấy Hồ Nhất. Khuôn mặt Hồ Nhất không có lấy một tia cảm xúc, cũng không biết đang nhìn cái gì cứ đứng ở đó.

-Ca. - Hồ Lục gọi một tiếng.

Hồ Nhất quay mặt lại nhìn Hồ Lục từ trên xuống dưới, dừng lại trên cánh tay trái của Hồ Lục hồi lâu rồi mới quay đi.

-Đệ khỏe rồi.

Hồ Lục vâng một tiếng. Không khí có chút bối rối. Hồ Lục vẫn không biết nên làm gì, im lặng một chút rồi lại mở miệng nói:

-Cái đó...Chuyện đó....Huynh....đệ...

Hồ Lục vẫn không biết nên nói thế nào a!

-Đệ xin lỗi!! Để huynh...- Hồ Lục ngập ngừng rồi cúi mặt nói.

-Không phải lỗi của đệ. Lỗi của ta, không quản lí Cẩm Hàn cho tốt mới gây ra việc này. - Hồ Nhất đánh gãy lời Hồ Lục đang nói. Đệ đệ ngu ngốc của hắn lại muốn ôm hết tội lỗi đây.
-Chuyện đó...? Huynh thích đệ....

-Hồ Lục! -Hồ Nhất bỗng nhiên lớn tiếng khiến cho Hồ Lục có chút giật mình, nhìn thẳng mặt Hồ Nhất.

Hồ Nhất hướng Hồ Lục nở nụ cười nhẹ nói:

-Đệ mãi mãi luôn là đứa em trai ta yêu quý.

Hồ Lục muốn nói lại thôi, thấy khuôn mặt băng lãnh kia dường như sắp đổ gục, mỉm cười đáp lại:

-Huynh cũng vậy.

Hồ Nhất lấy ra một viên ngọc châu bắn về phía Hồ Lục, viên ngọc tỏa ra ánh sáng xanh dịu bao bọc lấy cánh tay trai của Hồ Lục. Nhìn cánh tay trái của em trai mình lành nguyên vẹn, Hồ Nhất hài lòng nói:

-Cẩm Hàn trả cho đệ. Lần sau đừng để bị thương nữa, mọi người đều lo lắng cho đệ.

Hồ Lục gật đầu, bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời. Hồ Nhất tiến đến xoa đầu Hồ Lục, tựa như quay về thời gian bọn họ còn nhỏ.

-Đệ sau này ở lại đây đi. Chuyện ở Thiên Hành quốc có ta lo. Mọi người đều hi vọng đệ hạnh phúc. Sau này nhớ thi thoảng về thăm nhà là được.
Hồ Nhất từ ái nhìn Hồ Lục, lấy trong người ra một chiếc vòng tay bằng ngọc, nói:

-Cái này đem tặng cho người kia đi. Là quà huynh trưởng tặng cho em dâu. Hai người các ngươi ý nhớ phải hạnh phúc. Đợi mọi việc xong xuôi hết rồi tổ chức lễ thành thân.

Hồ Lục nhận vòng, không kìm được cảm xúc. Ca ca vẫn luôn tốt như vậy. Hồ Lục ôm chầm lấy Hồ Nhất, nói cảm ơn.

-Được rồi, đệ còn không mau đi nấu cháo cho y là muộn đó.

Hồ Lục buông ra, lại vâng một tiếng. Khoảnh khắc nhìn Hồ Nhất xoay người rời đi, Hồ Lục bỗng đau xót, bóng hình của ca không hiểu sao lại cô độc đến thế...

Mà phía sau Hồ Nhất lặng lẽ rơi nước mắt.

Khải Nhân tỉnh dậy không nhìn thấy Hồ Lục đâu, lo lắng chạy đi tìm người. Vẫn còn đang bị thương, hắn lại chạy đi đâu chứ ? Đi lòng vòng đến nhà bếp liền nhìn thấy Hồ Lục đang lúi húi nấu cháo, cánh tay trái của Hồ Lục lại hoàn toàn lành khiến cho Khải Nhân ngạc nhiên.
Hồ Lục trong bếp bê nồi cháo ra, thấy Khải Nhân, mỉm cười. Nụ cười của Hồ Lục trong trẻo, thản nhiên tựa như lần đầu tiên họ sơ ngộ. Ánh mắt không còn lộ vẻ phiền muộn mà sống động hơn trước khiến Khải Nhân thất thần.

-Khải Nhân, ta nấu cháo cho ngươi nè. Mau đến đây ăn.

Khải Nhân ngửi mùi cháo thơm phức, giọng điệu trách cứ nhưng ánh mắt thì vô cùng nhu hòa:

-Vẫn còn đang bị thương để sau hẵn nấu được mà.

Hồ Lục cười cười múc chén cháo trắng cho Khải Nhân. Mùi cháo thơm lừng thách thức cái bụng đang đói mà. Khải Nhân ngồi xuống, ăn một miếng, toàn thân cảm thấy ấm áp.

-Tay ngươi?

Hồ Lục nghe thế cười tươi, lấy ra một vòng ngọc đưa cho Khải Nhân nói:

-Sáng nay ca ca ta trị thương rồi. Còn nữa huynh ấy nói tặng cho ngươi cái này, nhận ngươi làm em dâu rồi. Đợi khi nào sẽ dẫn ngươi gặp phụ mẫu a~
Khải Nhân đỏ mặt. Hồ Lục đeo vòng vào tay cho Khải Nhân. Cánh tay trắng thon dài đeo thêm một chiếc vòng ngọc lại càng tinh xảo.

-Từ giờ ta sẽ ở đây a. Cho nên Khải Nhân, ngươi phải thu lưu ta a~

Khải Nhân không nhịn được bật cười, tà mị nhìn Hồ Lục:

-Không phải trước giờ vẫn thu lưu sao.

Bốn người cháu ở bên ngoài len lén nhìn vào. Thúc phụ của bọn họ thế là bị người ta bắt mất rồi. Lam Vong Cơ khóe mắt giật giật vẫn chưa thể tin nổi bị Ngụy Vô Tiện kéo đi. Giang Trừng cùng Lam Hi Thần đều là vẻ mặt "quả nhiên là thế" len lén rời đi. Nếu để thúc phụ phát hiện bọn họ nhìn lén chắc chắn bị phạt a. Ngược lại mấy đứa nhóc Kim Lăng, Cảnh Nghi, Tư Truy mà biết không chừng sẽ kinh ngạc lắm a! Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ sau này trêu chọc thúc phụ mà mỉm cười đầy lưu manh.
Hồ Nhất vừa đi về đến phòng của mình, thẫn thờ ngồi trên giường. Nên trở về rồi? Còn rất nhiều công chuyện phải lo a. Vừa mới đứng dậy bỗng nhiên bị kéo lại khiến Hồ Nhất ngạc nhiên chưa hiểu sự tình. Giọng nói quen thuộc vang bên tai, người kia vòng tay ôm eo hắn:

-Điện hạ...ta thật sự rất nhớ người!

----------

Tôi luôn có tình yêu mãnh liệt với những cp phụ a~

Ban đầu sẽ có thêm mấy tình tiết chia ly các kiểu nữa nhưng mà phải đi học rồi nên tôi rút ngắn lại. Cho cặp chính ngọt ngào luôn~