Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 33: Yến Tiệc Viêm Thần (Hạ)



Trên mặt tuyết có hai hàng dấu chân, kéo dài ra xa theo hai hướng khác nhau —— là hai người bọn họ sao?!

Lệnh Hồ Trăn Trăn vội vàng đuổi theo thẳng đến Cầu Cửu Khúc. Ở nơi đó, nàng thấy có rất nhiều tu sĩ đang ngẩng đầu thưởng thức ảo ảnh thiên hỏa.

Điều kỳ lạ là họ đứng bất động như những bức tượng bằng gỗ, cũng không có ai nói chuyện, chỉ có biểu cảm luôn thay đổi, một số thì cau mày, một số thì cười khúc khích.

Nàng đẩy một trong những tu sĩ, nhưng phản ứng của hắn lại chậm hơn người thường gấp trăm lần.

Bên ngoài Cầu Cửu Khúc, chiếc thuyền được điểm xuyết minh châu xán lạn đã tiến gần về phía trước. Linh nhân trong bộ váy đen lộng lẫy vừa hát đến hồi cuối, ánh mắt vừa lúc dừng trên người Lệnh Hồ Trăn Trăn, khiến nàng sững sờ trong giây lát.

Là linh nhân Mặc Lan của rạp hát Vong Sơn.

Hóa ra là nàng ta, nàng ta vậy mà thật sự có thể động tay động chân trước mặt mọi người.

Lệnh Hồ Trăn Trăn nhảy lên tựa như chim giang cánh, lúc đáp xuống thì người đã ở trên thuyền.

Không có tiếng nhạc, các linh nhân trên chiếc thuyền lá liễu kia cũng không còn nhảy múa nữa. Những linh nhân đó cũng như các tu sĩ vậy, không có ai nhúc nhích cả.

Trước mặt nàng chỉ có Mặc Lan đang cúi đầu duyên dáng hành lễ với nàng.

Lệnh Hồ Trăn Trăn hỏi: “Là ngươi làm sao?”

“Cô nương nói đùa rồi.” Giọng nói của Mặc Lan ôn hòa. “Yến tiệc Viêm Thần là kỳ tích của thần linh, có hàng ngàn ảo ảnh, và cũng có rất nhiều người bị thiên hỏa mê hoặc nên biến mất vào lúc này cũng không phải chuyện gì hiếm thấy. Nô chẳng qua chỉ là một linh nhân nhỏ nhoi thôi, làm sao có thể có khả năng này được.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn vô cùng quen thuộc với phong cách của loài yêu ở Đại Hoang, có nói nhảm nữa cũng không có ý nghĩa gì. Nàng đưa tay áo màu ngó sen lên, ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện, lưỡi của đoản đao đã đặt trên đóa mẫu đơn đen trên hông của Mặc Lan.

“Thu lại yêu thuật.” Nàng chậm rãi nói.

Mặc Lan không lùi mà vẫn tiến đến, đi về phía trước hai bước, dịu dàng nói: “Là cô nương nhưng lại động đao động thương, thật đáng sợ….”

Lời nói đột nhiên đứt quãng, nàng ta ôm eo lùi về phía sau hai bước. Đóa mẫu đơn đen đã bị đoản đao ghim chặt trên boong thuyền, chẳng mấy chốc đã bị rách thành từng mảnh, cuối cùng biến thành tro đen và tiêu tán trong gió và tuyết.

Sắc mặt Mặc Lan đột nhiên trở nên u ám, sau một lúc, nàng đột nhiên thấp giọng nói: “Ngươi có biết chàng đã chết trong tay Lệnh Hồ Vũ hay không. Hiện giờ thi thể còn lại cũng bị ngươi đánh nát, chàng chẳng khác nào chết dưới họ Lệnh Hồ các ngươi hai lần…”

Lệnh Hồ Trăn Trăn không đợi nàng nói xong, đã lao ra tựa như mũi tên rời khỏi cung dây.

Tần Nguyên Hi nói không sai, hoa mẫu đơn màu đen trên hông không phải là thân phận thật của nàng ta.

Tuy nhiên, hoa cỏ yêu phần lớn đều yếu ớt, động tác không nhanh và hung hãn như thú yêu nên vẫn có thể đối phó. Nàng không biết bất kỳ thuật pháp nào cả nên không thể cứ đứng yên ở nơi này đợi hoa yêu tung yêu thuật ra được. Nàng phải ra tay trước.

Đột nhiên có một cơn gió mạnh nổi lên, làm hoa cả mắt, nhưng Lệnh Hồ Trăn Trăn phản ứng rất nhanh, lập tức che đao ngang ngực lùi lại vài bước. Nàng cảm giác yêu sương dày đặc hơn trước rất nhiều, không thể thấy được điểm cuối cùng, hương thơm nồng nặc xông vào khiến mắt nàng bị đau.

Một khắc sau, giọng nói của Mặc Lan từ phía trên truyền đến: “Lúc đầu, ta thấy ngươi chỉ là một nữ tử bình thường còn không đành lòng ra tay, nhưng hiện giờ xem ra hậu nhân Lệnh Hồ quả nhiên có chút bản lĩnh. Nhưng ta khuyên ngươi đừng giãy giụa, ngoan ngoãn đứng ngay ngắn, coi chừng mất tay mất chân dễ như chơi vì vốn dĩ ngươi đã là cá ở trên thớt rồi.”

Vô số cánh hoa đen ngòm bị yêu sương cuốn lên, đâm đến như đao kiếm. Lệnh Hồ Trăn Trăn ở trên boong thuyền nhảy lên nhảy xuống để né tránh, trong làn sương mờ mịt, chỉ có thể mơ hồ trông thấy Mặc Lan hiện yêu tương, là một cây tram có đóa mẫu đơn đen bằng ngọc vô cùng lớn cài bên tai.

Tần Nguyên Hi lần nào cũng đúng, nàng quả thực chính là Mặc Ngọc Hoa yêu có huyết mạch vô cùng trân quý.

Lệnh Hồ Trăn Trăn xoay người, nhanh chóng ném đoản đao ra, nhắm về đóa mẫu đơn bên tai nàng kia. Không ngờ trước mặt nàng vang lên một tiếng “Keng”, thanh quang dày đặc chằng chịt từ trong sương mù bắn ra, chạm vào một linh nhân tựa như tượng gỗ kia, sau đó gay lập tức co lại thành một cái kén tỏa ánh sáng màu xanh lục.

Đây không phải là Yêu Ngôn kết giới của Xương Nguyên Yêu Quân sao?!

Nàng nhanh nhẹn né tránh những lớp rào chắn như mạng nhện đó, núp sau một linh nhân tấu nhạc, vội la lên: “Là Thang Viên Yêu Quân sai ngươi đến bắt ta sao?”

Nàng vẫn cho là loài yêu ở Đại Hoang rất ghét tu sĩ Trung Thổ nên chỉ là đúng dịp giở thủ đoạn, nhưng giằng co một hồi lâu rồi mới phát hiện hóa ra là nhắm về phía nàng? Tại sao?

Mặc Lan cười lạnh: “Ngươi chớ có hành động liều lĩnh nữa, ta đã tống hai tu sĩ Thái Thượng Mạch kia ra ngoài rồi nên bọn họ không có cách nào có thể tới cứu ngươi đâu. Trì hoãn thêm nữa cũng chỉ có ngươi chịu thiệt mà thôi.”

Đầu ngón tay nàng ta búng một cái, hất nhẹ ly rượu bằng ngọc xanh và treo nó trước mắt Lệnh Hồ Trăn Trăn. Rượu có màu đỏ nhạt và đục ngầu, như thể đã được nhỏ vào một giọt máu.

“Uống rượu này rồi, ta sẽ cho ngươi một giấc mộng đẹp.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn cầm lấy ly rượu, cảm nhận được mùi thơm nồng đến phát ngấy tràn vào mũi.

Nàng chợt nhớ đến ngày hôm đó khi đến rạp hát Vong Sơn, Mặc Lan đến tươi cười đến mời rượu, toàn bộ nhã gian trên tầng hai đều tràn ngập mùi thơm này. Chu Cảnh còn than phiền rằng mùi rượu đã bị mùi này át đi.

Rượu này đương nhiên không hề bình thường, và sự biến mất của hai Thái Thượng Diện kia có lẽ liên quan đến việc này.

Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trước khi ta uống, có thể nói cho ta biết tất cả chuyện này là thế nào không?”

Mặc Lan dùng ngữ khí khinh thường nói: “Xem ra đúng như Vạn Thử Yêu Quân nói, ngươi cái gì cũng không biết. Lệnh Hồ Vũ vậy mà cũng biết xấu hổ, không cho hậu thế biết được mình là cái thá gì. Nếu như ngươi muốn biết nguyên nhân, vậy cứ đợi đến khi bị Nam Hoang Đế chém thành từng mảnh, rồi tự xuống hoàng tuyền hỏi Lệnh Hồ Vũ đi!”

Lệnh Hồ Trăn Trăn sửng sốt: “Ý của ngươi là —— ta là hậu nhân đó của Lệnh Hồ Vũ sao?”

“Vậy ngươi muốn nói không phải sao?” Mặc Lan trên mặt tràn đầy hận ý. “Nhìn cằm, nhìn mũi của ngươi, thật giống hệt Lệnh Hồ Vũ! Nhìn mặt ngươi, ta liền nhớ lại Lệnh Hồ Vũ đả tàn sát phu quân của ta như thế nào! Họ Lệnh Hồ các ngươi, một người giết chàng, còn một người thì hủy yêu thân của chàng! Ta vĩnh viễn không đội chung với các ngươi!”

Không phải do nàng ta ra tay trước sao? Tại sao lại nghe giống mình đang bắt nạt nàng ta vậy? Yêu ở Đại Hoang đúng là không nói đạo lý chút nào.

“Ngươi còn chưa uống, là đang hy vọng may mắn sẽ đến với mình hay sao? Có muốn ta chặt đầu hai tu sĩ Thái Thượng Mạch kia để ngươi nhìn thì mới từ bỏ được ý định đúng không?” Mặc Lan lạnh lùng hỏi.

Chặt đầu?! Thái Thượng Diện lại vô dụng đến thế sao?! Thông Hoa suốt ngày khoe khoang cái gì mà nổi tiếng nhất trong số những danh môn, sau này tốt nhất là đừng khoác lác nữa!

Lệnh Hồ Trăn Trăn vô cùng quả quyết: “Không cần! Ta uống!”

Nàng ngẩng đầu uống cạn rượu màu máu trong ly, mùi thơm nồng nặc đọng lại trong miệng và mũi, cảm giác choáng váng lại ập đến.

Mặc Lan thấy nàng uống rượu, liền thở phào nhẹ nhõm: “Không ngờ, để đối phó với một người bình thường như ngươi, còn phải có đầy đủ ba pháp.”

Nàng là Mặc Ngọc Hoa yêu, trời sinh đã có hương khí và yêu khí pha trộn với nhau. Từ khi biết chuyện tới nay, nàng đã khổ tu yêu thuật Huyễn Hương Tồi Hồn Trận khó khan và cũng cao thâm nhất này.

Trận này tổng cộng có ba pháp, một là hương khí, hai là tiếng hát, và ba là rượu máu. Từ trước đến giờ, để mê hoặc các tu sĩ bình thường, chỉ cần hương thơm và tiếng hát là đủ. Mà khi Huyễn Hương Tồi Hồn Trận có đầy đủ ba pháp thì tu sĩ dù mạnh mẽ đến đâu cũng vẫn có thể rơi vào bẫy, rơi vào ảo cảnh do nàng định đoạt.

Mặc Lan đi đến trước mặt Lệnh Hồ Trăn Trăn, cẩn thận quan sát nàng.

Thật giống, nàng thật sự giống Lệnh Hồ Vũ.

Trước đó Vạn Thử Yêu Quân và Tam công tử đã đến tìm, nói cho nàng biết chuyện Lệnh Hồ Vũ có hậu nhân. Nàng còn lo lắng không thể nhận ra, nhưng ai ngờ ở Thiên Âm Lâu, trong biển người mênh mông, nàng nhìn một lần đã nhận ra.

Vì thế nên ngày đó nàng đã cố tình bày ra nhiều dáng điệu, vốn muốn dụ hai tu sĩ Thái Thượng Mạch tự mình đến rạp hát Vong Sơn, nhưng ai ngờ Thái Thượng Mạch lại không tầm thường chút nào, và chẳng ai mắc câu cả. Ngược lại, nàng câu được người của Tam Tài Môn.

Tuy phải tốn rất nhiều công sức, nhưng cuối cùng hai tu sĩ Thái Thượng Mạch kia cũng đến rạp hát. Xương Nguyên Yêu Quân muốn bắt sống bọn họ, cho nên để đảm bảo an toàn, trước tiên phải cho bọn họ uống rượu máu đã.

Chẳng qua không ngờ đến, hậu nhân của Lệnh Hồ Vũ cũng khó đối phó như vậy.

Mặc Lan nhìn chằm chằm Lệnh Hồ Trăn Trăn hồi lâu, khuôn mặt kẻ địch ở quá gần, đột nhiên chạm vào ký ức đã phủ bụi từ lâu của nàng, như thể một ao nước bị ném vào một hòn đá lớn, gợn song cả một thời gian dài không thể nguôi ngoai.

Tuổi thọ của yêu rất dài, nhưng trong những năm tháng dài đằng đẵng ấy, khoảnh khắc nàng thật sự vui vẻ là vô cùng ít. Lần duy nhất nàng có được một chút ánh sáng là khi ở bên phu quân. Chỉ tiếc là ánh sáng này cũng nhanh chóng bị dập tắt vì phu quân đã chết dưới tay của Lệnh Hồ Vũ.

Nàng cảm thấy sát khí dâng trào, ước mình có thể dùng đao chém đứt mối hận thù đã dày vò nàng suốt mấy chục năm nay.

Nhưng đây không phải là điều nàng có thể làm. Thuyền đã sắp cập bến, bên ngoài có Yêu Quân đang đợi, nhiệm vụ của nàng đến đây là chấm dứt.

Mặc Lan lui hai bước, giọng nói lạnh lùng: “Đây là số phận của ngươi, đừng trách ta.”

Vừa dứt lời, thiếu nữ cứng đơ như tượng gỗ Nhược Mộc bỗng nhiên cử động. Hàn quang xẹt qua như một con rồng đang bơi, cắt đứt một nửa cánh hoa mẫu đơn bằng đen bằng ngọc bên tai nàng khiến nàng đau đến kêu thảm một tiếng. Một khắc sau, mẫu đơn liền bị một bàn tay cướp đi rất nhanh.

Lệnh Hồ Trăn Trăn vốn phải chìm đắm trong mê hồn ảo ảnh, đã đưa ngón tay phun hết rượu pha máu ra trên boong.

Nàng nhìn đóa hoa trong tay, lại nhìn về phía hướng Mặc Lan, giọng rất bình thản: “Ta không quen biết Lệnh Hồ Vũ, chứ đừng nói đến việc nhận được lợi ích gì từ ông ta. Việc ông ta làm thì liên quan gì đến ta?”