Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 50



Mùng 10 tháng Chạp, gió yên biển lặng.

Trong Thiên Trọng Cung trên đỉnh Cửu Thanh Sơn, Đại Mạch Chủ râu tóc bạc trắng như cước vừa đặt tách trà xuống đã nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng hót lanh lảnh. Một con chim trắng như tuyết bay quanh ông ba vòng, khi đầu nó chạm vào bàn tay ông, lập tức biến thành một lá thư đầy chữ.

“Nam Hoang Đế cuối cùng cũng bắt đầu để tâm vào công việc rồi, đã phế đi tước hiệu của Xương Nguyên Yêu Quân.” Ông mở thư ra đọc, khẽ mỉm cười. “Coi như là một tin tốt.”

Nhị Mạch Chủ ngồi đối diện cười lạnh: “Chết mới phế tước hiệu, Nam Hoang Đế này làm việc đúng là không nhanh nhẹn chút nào.”

Còn đỡ hơn không làm gì cả.

Huống chi, Xương Nguyên chẳng qua chỉ là một Yêu Quân nho nhỏ mà đã gây ra trận chiến lớn như vậy, rất có thể có người đứng sau xúi giục. Chỉ mong Nam Hoang Đế sớm ngày tra ra chân tướng cuối cùng vì để có được những ngày tháng yên bình giữa Đại Hoang và Trung Thổ là không dễ nên không cần phải khơi mào tranh chấp một lần nữa.

Đại Mạch Chủ xoa xoa đầu ngón tay, lá thư liền biến thành tro bụi, lại nghe Nhị Mạch Chủ nói: “Chuyện Đại Hoang kỳ thực không liên quan gì đến chúng ta, nhưng Đường Đại Mạch Chủ đã mang người đến Nhất Mạch rồi. Chầu rượu kia khi nào trả cho ta đây?”

Đại Mạch Chủ ha ha cười lớn: “Mới quay về có một ngày mà ngươi đã nóng nảy thế rồi, còn sợ ta quỵt nợ nữa à.”

Nhị Mạch Chủ giả vờ tức giận nói: “Do ngươi nói mà không giữ lời đó chứ, ta còn có thể làm gì được đây?”

Ban đầu đã thỏa thuận rằng sau khi đưa con gái của Lệnh Hồ Vũ về sẽ đến làm đệ tử của Nhị Mạch, nhưng sau khi tìm được lại đổi ý ngay tại chỗ, còn làm thế nào được nữa? Không lẽ hai Mạch Chủ phải đánh nhau một trận hay sao?

“Thái Sơ à, Nhị Mạch của các ngươi quá đông rồi.” Đại Mạch Chủ nghiêm túc nói: “Nhất Mạch của chúng ta ít người và rộng rãi hơn, huống chi động phủ của phụ thân nàng trước vẫn đang để không, nên đỡ phải phiền phức mở thêm một động phủ nữa.”

Nhị Mạch Chủ không khỏi kinh ngạc: “Động phủ của Lệnh Hồ Vũ không phải bị ngươi phong ấn rồi sao? Có thể để một tiểu cô nương ở nơi như thế sao?”

“Phong ấn cũng chẳng làm được gì.” Đại Mạch Chủ nhấp một hớp trà. “Ta thấy tiểu cô nương sẽ cảm thấy nơi đó thú vị đó.”

*

Lúc này Lệnh Hồ Trăn Trăn đang nhìn động phủ mà “nàng sẽ cảm thấy thú vị” kia, nhưng lại chẳng thấy được có chỗ nào thú vị.

Nơi này là động phủ của Lệnh Hồ Vũ trong truyền thuyết, được xây dựng trong một khe núi. Trên đỉnh đầu là bầu trời, còn trên mặt đất cũng không có một cọng cỏ nào mọc lên, chỉ có năm cây cột đá cao đến lạ thường. Trên đỉnh mỗi cây cột xây một gian phòng, mỗi phòng được dùng làm phòng ngủ, thư phòng, và phòng khách.

Không có cầu, cũng không có dây thừng, mà các cột đá còn cách nhau qua xa. Nếu mỗi ngày đều phải leo lên thì không biết phải tốn bao nhiêu thời gian nữa.

Vậy thì thôi đi, nhưng nệm trong phòng ngủ cũng ẩm ướt và lạnh lẽo, hẳn là do trong hang quanh năm tối tăm và không có ánh nắng mặt trời.

Nghe Du Bạch nói, Lệnh Hồ Vũ có vẻ là một người sôi nổi hoạt bát, có tài ăn nói, nhưng nhìn vào nơi ông ta ở thì có vẻ như không phải vậy. Nàng luôn cảm thấy khả năng ông ta là người có nội tâm vặn vẹo lớn hơn nhiều.

Nghĩ đến từ giờ phải sống ở cái nơi chết tiệt này, nàng có chút khó chấp nhận. Mặc dù nàng không phải là người kén chọn, nhưng nơi đây thật sự là…

Lệnh Hồ Trăn Trăn hiếm có thở dài một hơi, một khắc sau tiếng cười của Du Bạch liền truyền đến: “Sao thế, không thích nơi này sao?”

Nói xong, nàng liền dẫn một nữ tử lạ mặt mặc đồ trắng vào trong động phủ.

Vị nữ tử kia có đôi mắt sáng như sao mai, dung mạo không tầm thường, khí chất nghiêm trang mà điềm tĩnh khiến người ta khó đoán được tuổi tác. Khi nhìn thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn, bà nhìn thật cẩn thật trong chốc lát, có chút kinh ngạc cùng thận trọng ân cần, lại cười nói: “Quả thật rất giống Lệnh Hồ sư đệ.”

Du Bạch lặng lẽ thở dài: “Đối với mà Đại sư tỷ là thêm một tiểu sư muội, tốt quá rồi. Ta vốn tưởng rằng mình cũng sẽ có thêm một sư muội, nhưng ai ngờ lại là một sư tỷ.”

Nàng chắp tay hành lễ với Lệnh Hồ Trăn Trăn khá không có thành ý: “Bái kiến Tiểu sư tỷ.”

Không biết sư tôn nghĩ thế nào mà người được đưa về tuổi tác lại nhỏ nhất, theo lý thuyết phải đứng thứ mười mới đúng. Vậy mà ông lại từ chối quyết định bối phận, lúc được hỏi nên gọi thế nào, ông chỉ nói: “Tuổi nàng tuy nhỏ nhưng bối phận cao, các con chỉ cần gọi nàng “Tiểu sư tỷ” là được.”

Bối phận của phụ thân nàng cao mới đúng. Tuy là Cô Liên Thác Sinh, nhưng nàng cũng chẳng phải là Lệnh Hồ Vũ, cái danh “Tiểu sư tỷ” này nghe thật gượng gạo.

Thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn im lặng đứng yên, Du Bạch nhắc nhở nàng: “Tỷ nên gật đầu một cái, sau đó đến ra mắt Đại sư tỷ. Vị này là tu sĩ lớn tuổi nhất dưới tọa của sư tôn chúng ta. Ngày thường chúng ta gọi Đại sư tỷ, còn ở bên ngoài nghe người khác gọi Sương Nguyệt Quân cũng chính là tỷ ấy, tỷ phải nhớ cho kỹ.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn học dáng vẻ của Du Bạch hành lễ với Sương Nguyệt Quân, sau đó nghe bà nói: “Nơi này đã lâu không được dọn dẹp nên có chút bừa bộn. Sau này muội ở đây nên quét dọn sạch sẽ một chút, nếu cần dụng cụ thường ngày nào, đừng khách khí mà cứ nói với ta là được.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn lập tức bắt đầu không khách khí: “Ta muốn dây thừng thật dày và đinh tán.”

Sương Nguyệt Quân hiểu ý nhìn cô: “Cho dù có bắt cầu dây thì vẫn phiền phức như cũ thôi. Xem ra muội vẫn chưa tiếp xúc với việc tu hành, vậy tam đại pháp nhập môn này cứ để sau này Tiểu Cửu dạy muội là được.”

Bên ngoài động phủ đột nhiên truyền tới giọng nói của Chu Cảnh: “Để Nguyên Hi dạy làm gì? Tỷ ấy không Tiểu sư tỷ sao? Nển để tỷ ấy dạy chúng ta mới đúng!”

Bóng người xuất hiện trong khe hở, hắn đã bước vào, còn làm ra vẻ ngạc nhiên: “Đi vào dễ thế này à? Nơi này từ giờ sẽ là động phủ của tỷ rồi mà không thiết lập trận pháp nào sao? Ồ, ta quên, Tiểu sư tỷ không biết.”

Nàng cũng đâu muốn làm Tiểu sư tỷ đâu, Thông Hoa tại sao lại quái gở như thế?

Lệnh Hồ Trăn Trăn đang muốn nói thì Sương Nguyệt Quân đã lên tiếng hỏi: “Tiểu Cửu đâu? Không đi cùng đệ sao?”

Chu Cảnh gặp Đại sư tỷ, lập tức trở nên cực kỳ cung kính: “Thưa Đại sư tỷ, Nguyên Hi nói những ngày gần đây sắp đột phá cảnh giới, muốn bế quan tĩnh tu một thời gian.”

Sương Nguyệt Quân khẽ mỉm cười: “Mới trở về đã bế quan tĩnh tu rồi, Tiểu Cửu rất cần cù. Nếu đã như vậy thì việc hướng dẫn Lệnh Hồ tam đại pháp cứ để đệ và lão Tam làm đi. Tình huống của muội ấy đặc thù sẽ không tốn quá nhiều thời gian của hai người đâu.”

Bọn họ liền chắp tay đồng ý, sau đó bà liền nhìn Lệnh Hồ Trăn Trăn, dặn dò: “Muội vừa mới đến, hãy để lão Tam và những người khác đưa muội đi tham quan Nhất Mạch Sơn đi. Tốt nhất là nên làm quen với nơi này.”

Haiz, vậy còn dây thừng dày và đinh tán thì sao?

Lệnh Hồ Trăn Trăn còn chưa kịp hỏi, vị Sương Nguyệt Quân nói đi liền đi, biến mất trong chớp mắt.

Bên kia, Chu Cảnh làm ra động tác “xin mời”: “Đi thôi, Tiểu sư tỷ.”

Hắn vô cùng không cam lòng, ba chữ “Tiểu sư tỷ” tràn đầy sát khí.

Sau khi ra khỏi khe núi, bọn họ đi theo đường mòn trên núi một đoạn, khung cảnh đột nhiên thay đổi, trước mắt xuất hiện một con sông rộng uốn khúc từ trên xuống dưới dọc theo ngọn núi. Điều kỳ lạ là có một chiếc thuyền không lớn không nhỏ đang nổi trên mặt nước chẳng có ai chèo mà lại di chuyển nhẹ nhàng và nhanh chóng.

Du Bạch nhảy lên thuyền, vẫy tay cười nói: “Lên thuyền đi! Vừa nhanh vừa có thể nhìn thấy mọi thứ.”

Chu Cảnh cũng nhảy theo, còn ác ý cười nhạo: “Vị Tiểu sư tỷ này, mời tỷ tự mình lên thuyền.”

Ở xa như vậy, nàng lại không biết đằng phong nên chắc chắn sẽ không lên được, vậy mà không biết xấu hổ cứ bắt hắn gọi Tiểu sư tỷ. Nàng chắc chắn là Nhất Mạch tu sĩ yếu nhất trong lịch sử.

Du Bạch đạp hắn một cái, sau đó lên bờ dẫn Lệnh Hồ Trăn Trăn cùng lên thuyền. Vừa đứng vững được, nàng lại hung dữ đạp hắn thêm một cước nữa, cả giận nói: “Đệ đàng hoàng cho ta một chút coi! Cứ bắt nạt người khác lần nữa xem, ta chắc chắn sẽ đánh vỡ đầu của đệ!”

Chu Cảnh “Ai da” một tiếng: “Tái Tuyết sư tỷ, Thất sư đệ mỏng manh yếu đuối đến nỗi không thể chịu được những cú đá đấm của tỷ đâu, cầu được bỏ qua.”

Du Bạch cười một tiếng, đang định giới thiệu phong cảnh dọc đường cho Lệnh Hồ Trăn Trăn, lại nghe nàng hỏi: “Đại sư tỷ là sư tỷ của Lệnh Hồ Vũ? Tỷ ấy dường như lớn hơn rất nhiều so với mọi người, sư phụ của mọi người lúc trước chỉ có một đệ tử là tỷ ấy thôi sao?”

“Phải gọi là sư tôn.” Du Bạch nhắc nhở nàng. “Đại sư tỷ ta đoán đã gần trăm tuổi rồi, còn các tu sĩ Nhất Mạch còn lại, từ Nhị sư huynh đến lão Lục đều mới được tuyển vào mười lăm năm trước, còn ba người Tùng Hoa phía sau thậm chí còn muộn hơn. Tu sĩ Nhất Mạch bình thường đều không quá mười người, và mọi người đều được đào tạo để trở thành Mạch Chủ của chín Mạch. Thật ra Đại sư tỷ đã ở Cảnh giới Thiên Nhân rồi, có thể đến Cửu Mạch làm Mạch Chủ rồi, nhưng dường như tỷ ấy không muốn nên vẫn còn ở lại bên cạnh sư tôn.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn hít một hơi: “Thật sự có nhiều Mạch như thế sao?”

Du Bạch cười nói: “Xem dáng vẻ giật mình của tỷ kìa. Không phải lúc mới đến tỷ đã nhìn thấy Cửu Thanh Sơn có tổng cộng chín ngọn núi sao? Mỗi ngọn núi là một Mạch, Thái Thượng Mạch có tổng cộng chin Mạch.”

Quy mô của tiên môn Trung Thổ thật đáng sợ, đúng là Đại Hoang vẫn tốt hơn. Môn hạ của Thần Công Quân chỉ có ba đệ tử thôi, đơn giản hơn nhiều.

Dòng sông đang chảy xiết, con thuyền đang di chuyển rất nhanh, bỗng nhiên nó rẽ ngược dòng nước hai vòng, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một đám mây đen sà xuống một vách núi hiểm trở. Bầu trời rõ ràng quang đãng sáng tỏ như thế vậy mà lại một đám mây đen lượn lờ trên vách núi.

Du Bạch chỉ vào đám lôi vân đáng sợ kia: “Tiểu Cửu bên kia…”

Lời còn chưa dứt, chợt cảm giác được tiếng gió sắc bén, chỉ thấy từ trên bờ có vài phi đao đằng đằng sát khí đâm thẳng về Lệnh Hồ Trăn Trăn bên cạnh.

Đánh lén? Ám sát? Nơi này không phải là Thái Thượng Mạch sao?

Phản ứng đầu tiên của Lệnh Hồ Trăn Trăn là tránh né, nhưng đột nhiên nhớ tới mình là tu sĩ, hẳn là có chút thủ đoạn phòng ngự —— nhưng tu sĩ thì đánh nhau như thế nào? Phóng phi đao ra đánh lại à?

Không đợi nàng nghĩ xong, Du Bạch đã nhẹ nhàng kẹp hai lưỡi phi đao giữa các ngón tay, đồng thời con thuyền cũng bị một lực nào đó chặn lại, đột ngột dừng lại giữa dòng nước chảy xiết.

Nàng nhìn về phía bờ, bất mãn nói: “Bất Bình, ta nói rất nhiều lần rồi, đã là đồng môn thì không nên gây khó dễ cho nhau.”