Trăng Sáng Sáng Ngời

Chương 14



Sau khi về quê Lương Tùng cũng không có khởi sắc, hắn từ thiên chi kiêu tử rơi xuống, khó mà chấp nhận, sa sút không gượng dậy nổi. Ngoài việc suốt ngày say xỉn, lại nhiễm thêm tật xấu cờ bạc, nợ nần chồng chất.

 

Mẹ Lương bán hết tài sản trong nhà để hắn trả nợ, nhưng nợ nần chồng chất, cuối cùng đến đứa con cũng bị chủ nợ bắt đi bán.

 

Hiện giờ hai mẹ con họ, chỉ có thể ăn xin để sống.

 

Kết cục như vậy, khó tránh khỏi cảm thán.

 

Ta nhớ lại khi Lương Tùng cưới ta đã từng nói, sau này bất kể nghèo khó hay giàu sang, tuyệt không bỏ rơi vợ tào khang, nếu trái lời, ắt sẽ nghèo khó cả đời không ngóc đầu lên nổi.

 

Xem như ứng nghiệm lời thề của hắn.

 

Thư đến cuối, Tần Ngang Chi khuyên bảo ta đọc sách luyện chữ nhiều hơn, nếu không nữ tử chữ to không biết, sớm muộn gì cũng bị người lừa.

 

Cuối thư, lại nhắc đến chữ ta viết như du côn lưu manh thật mất mặt.

 

Ta thực sự không thể phản bác hắn.

 

Chỉ có thể cầm bút hồi âm, nhờ hắn giới thiệu vài thầy giáo đáng tin đến Vĩnh Châu.

 

Vĩnh Châu nằm cạnh sông, không tính là giàu có, nhưng phong tục thuần phác, cha ta rất thích nơi này.

 

Tuy rằng trước đây ta luôn nghi ngờ, cha ta thích, là vì mỗi ngày đều có thể ăn cá tươi.

 

Cha ta hai năm ở Vĩnh Châu, điều tra xét xử, không hề thiên vị.

 

Ông chưa từng thổi phồng công lao của mình, nhưng công bằng tự tại lòng người.

 

Ông hàm oan vào ngục, bách tính viết vạn dân thư cho ông, chỉ là chưa kịp dâng lên, ông đã c.h.ế.t trong ngục.

 

Ngày ta trở về Vĩnh Châu, bách tính biết cha ta cuối cùng đã rửa sạch oan khuất, gõ trống đánh chiêng cùng ta đi viếng cha.

 

Ta quỳ trước mộ cha, đốt cho ông xem chiếu thư rửa oan.

 

Mười hai năm oan khuất, cuối cùng cũng rửa sạch.

 

Bách tính Vĩnh Châu lập miếu thờ ông, ngày xây xong, nghĩa phụ trông linh suốt đêm, một đêm bạc đầu.

 

Tảng đá đè nặng trong lòng mười hai năm được dỡ bỏ, cuối cùng ông cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, an nhiên già đi.

 

Ta đem tiền bồi thường của triều đình ra, lấy danh nghĩa của cha, xây một ngôi trường ở Vĩnh Châu.

 

Tần Ngang Chi có câu nói không sai, nữ tử chữ to không biết, sớm muộn gì cũng bị người lừa.

 

Vì vậy trường của ta bất kể nam nữ, chỉ cần phẩm hạnh chính trực, đều có thể nhập học.



 

Chỉ là Vĩnh Châu không có thầy giáo nào ra hồn, vẫn phải nhờ Tần Ngang Chi ở kinh thành giúp đỡ.

 

Tần Ngang Chi hồi âm, đầu tiên khen ta như vậy cầu tiến, mang theo niềm vui trẻ nhỏ dễ dạy, xoay giọng lại lo ta quá ngu khiến thầy giáo bỏ đi, nên cố ý mời một người tuyệt đối không bỏ đi.

 

Ta nhìn thư mà giận đến nghiến răng, thực sự không thể phản bác hắn, chỉ có thể vừa tức tối vừa chờ vị thầy tuyệt đối không bỏ đi mà hắn nói.

 

Rất nhanh, thầy đến rồi, hắn nhanh nhẹn xuống ngựa, gỡ xuống bảng tuyển dụng ta dán ở cửa trường.

 

Ta nhìn hắn, cười hỏi: “Tân tiểu hầu gia không phải là tướng quân sao, sao lại thành thầy giáo rồi?”

 

Tân Tư Lai nhướn mày, khoe khoang: “Chưa thấy qua phải không, như hầu phủ chúng ta là thế gia, giáo dục con cháu không thiếu sót chút nào, ta lúc nhỏ cũng là học không ngừng nghỉ suốt năm, chỉ là chữ viết hơi kém một chút thôi.”

 

Ta lại hỏi: “Vậy ngài thực sự sẽ không tức bỏ đi?”

 

Hắn không trả lời, trái lại thấp thỏm mở miệng: “Lần trước đánh cược, ta thắng, cô còn nợ ta hai câu hỏi.”

 

Ta gật đầu: “Ngài hỏi đi, ta tuyệt đối chân thành trả lời ngài.”

 

Hắn ngập ngừng hồi lâu: “Vết sẹo trên cổ tay cô, còn nhớ là do đâu không?”

 

Ta: “Nhớ, hôm đó trời mưa, mẹ ta sợ cha bị ướt, đặc biệt đánh xe ngựa đi đón ông.

 

Đến nơi, mẹ ta đi tìm cha, ta ở trong sân đợi, đợi một lúc, nghe thấy có người kêu cứu, ta liền tiện tay vớt một tên ngốc uống say từ dưới nước lên.”

 

Hắn trừng mắt: “Cô mắng ai là tên ngốc hả!”

 

Ta: “Tên ngốc, câu hỏi thứ hai của ngài đâu?”

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Tân Tư Lai bị ta chặn họng đến giậm chân tại chỗ.

 

Cuối cùng hắn hít sâu một hơi, như thể cuối cùng lấy hết can đảm, nói:

 

“Khối ngọc bội đó, là mẹ ta để lại cho ta, bà nói, chỉ có thể cho thê tử tương lai. Cô đã nhận, vậy khi nào chúng ta bái thiên địa?”

 

Ta hơi ngẩn ra: “Hả?”

 

Hắn vội đổ lỗi: “Cô có ý kiến thì tìm mẹ ta mà nói, ta không quản đâu.”

 

Ta nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hắn, không nhịn được cười.

 

Trước đây nói hắn hành sự như thổ phỉ sơn tặc, thực sự là không sai mà!

 

(Hoàn)