Trăng Thượng Huyền - Nhiên Dư

Chương 12



Căn phòng tối om, chỉ có ngoài ban công là còn le lói chút hoàng hôn, một tia sáng chói mắt chiếu thẳng vào bức tường trắng tinh.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ là sự pha trộn giữa nhiều màu sắc tươi sáng, giống như một bảng màu bị đảo lộn.

Tần Tranh bị anh đè lên tường, tay Việt Triêu Tịch giữ lấy cánh mông cô, nâng cô lên để hai người song song với nhau.

Sống lưng của Tần Tranh dính vào tường hơi trượt xuống, vì để cơ thể không trượt xuống hoàn toàn, cô chỉ có thể dùng sức kẹp lấy vòng eo của anh, bàn tay cũng vươn ra ôm lấy cổ anh.

Thấy cô làm ra hành động thân mật như vậy, Việt Triêu Tịch hơi ngẩn người, lại nhanh chóng dùng một nụ hôn có tính công kích đáp trả.

Đôi môi của cô bị anh khẽ cắn một cái, cô vừa mới phát ra một tiếng ‘ưm’ đã bị đầu lưỡi anh thừa cơ hội cạy mở khóe miệng.

Chiếc lưỡi dài của anh tiến vào bên trong cuốn lấy lưỡi cô, dây dưa thân mật.

Đôi mắt cô mở hé, vừa hay đối diện với hàng lông mi vừa dài vừa dày của anh.

Cô thoáng ngơ ngẩn, đột nhiên muốn đếm xem anh có bao nhiêu sợi lông mi.

Lúc này, người trước mặt ngước mắt lên, cắn môi cô: “Nhắm mắt lại.”

Âm thanh khàn khàn làm cô hơi run sợ, nghe lời rũ mi xuống.

Việt Triêu Tịch hôn như bão tố, đầu lưỡi nóng bỏng chỉ hận không thể chiếm giữ lấy mỗi một tấc trong khoang miệng cô.

Tần Tranh bị hôn đến mức không thở nổi, chỉ có thể cố gắng quay đầu đi.

Cô mới vừa hít sâu hai hơi lại bị anh nắm lấy cằm.

Lại nghe thấy tiếng thở dốc trầm khàn của anh, gợi cảm tới mức làm người ta không thể nào không chú ý.

Vừa định trộm nhìn anh, nụ hôn che trời lấp đất lại lần nữa rơi xuống.

Lần này anh dịu dàng hơn ban nãy rất nhiều, bắt đầu chậm rãi mút nhẹ cánh môi cô.

Đầu lưỡi anh trêu chọc cô từng chút, dụ dỗ cô đưa lưỡi vào miệng anh, sau đó mút thật sâu.

Cô ngửi thấy một mùi hương lạ trên người anh, khác hoàn toàn so với trước đây, là mùi cỏ cây trong trẻo và sạch sẽ.

Một lúc lâu sau, Việt Triêu Tịch mới buông cô ra, Tần Tranh nhẹ giọng thở dốc, cô nghiêng đầu liếc nhìn ánh chiều tà bên ngoài căn phòng.

“Việt Triêu Tịch.”

Cô gọi tên anh, đợi tầm mắt của anh đối diện với gương mặt cô, cô đột nhiên không biết nên nói gì cho phải.

“Tần Tranh.”

Lần này, Việt Triêu Tịch lại chủ động mở miệng, giọng nói của anh đã khàn khàn.

“Chuyện lần trước em nói, giờ còn tính không?”

Tần Tranh ngước mắt lên nhìn anh, khuôn mặt anh tuấn kia đang gần trong gang tấc.

Cô dường như nhìn thấy được một cảm xúc khác thường trong đôi mắt trầm lặng của anh.

Có lẽ là tình dục? Có lẽ là một tình cảm nào đó?

Cô mím môi: “Chuyện gì?”

Việt Triêu Tịch nâng tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, sau đó từ từ sát lại gần, trán chạm vào trán cô, ánh mắt sâu thẳm như trói chặt lấy cô.

“Lần trước, em nói muốn ngủ với tôi.”

Lồng ngực anh phập phồng, âm cuối hơi thở dốc nhưng lại gợi cảm trêu người.

Nếu anh và cô phát sinh chút chuyện gì đó, liệu cô có từ bỏ việc tìm người thay thế không?

Tần Tranh chớp mắt, cô nghĩ thầm, thì ra anh chỉ muốn chuyện này sao? Anh chỉ muốn làm cho xong chuyện lần trước thôi ư?

Cho nên bọn họ nói anh sẽ không tùy tiện yêu đương với phụ nữ, chỉ đơn giản là muốn giải quyết nhu cầu sinh lý là sự thật.

Cô thầm thở dài trong lòng.

Dưới ánh mắt chăm chú của anh, cô đột nhiên cúi đầu, ngón tay luồn qua góc áo của mình rồi xoắn quanh.

Hành động này của cô làm cho trái tim Việt Triêu Tịch thoáng chùng xuống, anh khiến cô khó xử sao?

Hay là sau đêm đó cô đã tìm được người thay thế tốt hơn anh rồi?

Anh rút tay mình về, lẳng lặng đứng thẳng người, lui về sau một bước.

Tim Tần Tranh đập nhanh, chợt như lỡ một nhịp.

Việt Triêu Tịch cụp mắt xuống, vừa định nói gì đó để đánh vỡ sự im lặng giữa hai người.

Tần Tranh đột nhiên duỗi tay về phía trước, nắm lấy tay anh.

“Việt Triêu Tịch...”

Cô khẽ liếm môi, đang suy nghĩ xem nên mở miệng nói thế nào.

Đầu ngón tay trắng nõn sượt qua cổ áo anh, vừa mới chạm vào da thịt lộ ra bên ngoài thì đột nhiên dừng lại.

Nếu cô nhớ không lầm thì ở chỗ này của anh có một nốt ruồi đúng không?

Cô nâng cổ tay của anh lên, xoay ngược lại để nhìn.

Quả nhiên giữa những tĩnh mạch xanh có một nốt ruồi nâu nho nhỏ.

Lòng bàn tay của cô nhẹ chạm vào, tinh tế vuốt ve.

Hô hấp của Việt Triêu Tịch như đình trệ, anh cúi đầu nhìn cô chằm chằm.

Hoàng hôn dần dần ngả về tây, ánh sáng và bóng tối đan xen đổ xuống mặt mày của cô.

Cô của lúc này đẹp tới nao lòng, có một loại hút hồn làm anh vô thức ngừng thở.

Hai bên đều trầm mặc một hồi lâu, Tần Tranh cảm thấy bản thân hẳn nên uống chút rượu để lấy can đảm.

Như vậy, có lẽ sẽ hoàn thành được chuyện còn đang dang dở lúc trước.

Chỉ là tình huống hiện tại không cho phép, cô sợ anh lại đột nhiên rời đi.

Cô biết anh vẫn đang nhìn cô một cách chăm chú, nhưng cô không dám đối mặt với anh.

Hơi thở nóng rực quẩn quanh bên người cô, nghe thấy tần suất hô hấp của anh, nhịp tim của cô cũng trở nên nhanh hơn.

Hàng mi cô run rẩy, lẳng lặng rũ xuống.

Ngón tay mảnh khảnh chậm rãi duỗi ra nắm lấy cà vạt của anh, kéo cả người anh tới gần mình.

Cô nhắm mắt lại, nhón mũi chân lên tìm tới môi anh.

Lúc gần chạm vào khóe môi anh, cô nhẹ giọng gọi tên của anh.

“Việt Triêu Tịch.”

Trăng thượng huyền vào mùng bảy và mùng tám hàng tháng Âm lịch, nửa mặt trăng hướng về phía tây.

Cô bước về phía trước một bước, bắt lấy vầng trăng này rồi giữ chặt trong tay.