Trăng Thượng Huyền - Nhiên Dư

Chương 37



Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri*.

(*Núi có cây cây có cành, trong lòng em có anh nhưng anh không hề hay biết)

Đập vào mắt là câu đầu tiên trong bài <Việt Nhân ca>. Đây là bài thơ nổi tiếng dùng để thổ lộ tình cảm.

Đầu ngón tay Việt Triêu Tịch siết chặt lấy tờ giấy, thậm chí còn phát ra âm thanh khe khẽ.

Ánh mắt anh di chuyển, trực tiếp lướt tới cuối cùng.

Trong bức thư này không có người gửi, chỉ có ký tên.

Tần Tranh.

Quả nhiên là cô viết.

Cả người Việt Triêu Tịch cứng đờ, như chìm vào trong băng lạnh, hô hấp dường như cũng có chút trì trệ.

Lúc Hà Cạnh Thao chuyển khoa, có người từng hoài nghi quan hệ của anh ta và Tần Tranh. Kết quả, sau đó lại phát hiện hai người họ chỉ là bạn thân.

Năm hai đại học, mẹ Tần Tranh bị bệnh, gần như mỗi cuối tuần cô đều trở về Thanh Đồng.

Mãi cho tới năm ba, tình trạng bệnh của mẹ Tần Tranh ổn định lại, cô mới liên tục xuất hiện dưới tầm mắt của Việt Triêu Tịch.

Sự quan tâm ban đầu anh dành cho cô chỉ là một chút rung động, dần dần biến thành những cảm xúc thầm kín, thấm thoát lại nảy mầm đơm hoa không ai hay biết.

Dần dà, mỗi một lần ở gần bên cạnh cô, nội tâm của anh như sóng biển cuồn cuộn đánh vào bờ.

Đêm nay vốn dĩ anh muốn trịnh trọng thổ lộ tình cảm với cô, lại không ngờ rằng người con gái anh thích cũng chọn đúng vào ngày hôm nay thổ lộ tình cảm của mình.

Chỉ có điều đối tượng lại không phải là anh.

Bắt đầu từ khi nào Tần Tranh có tâm tư như vậy với Hà Cạnh Thao, hay là từ lúc cấp ba cô đã yêu thầm Hà Cạnh Thao rồi?

Việt Triêu Tịch hoàn toàn không dám nghĩ tới, ngày thường khi Tần Tranh ở bên cạnh Hà Cạnh Thao sẽ là hình ảnh như thế nào.

Anh sợ chỉ cần một phát hiện nhỏ nhặt nào đó cũng có thể phá hủy đi tình yêu đậm sâu từ trước tới nay của anh.

Nhưng bức thư tình giờ phút này đang nằm trong tay anh làm anh muốn trốn cũng không trốn được.

Anh cảm thấy bản thân không thể thở nổi.

“Việt Triêu Tịch, đi nhanh lên.”

Người ở trước gọi tên anh, Tần Tranh cũng quay đầu lại nhìn, ánh mắt cô trộm nhìn về phía anh, chỉ thấy Việt Triêu Tịch đang nhét thứ đó vào trong túi áo.

Là bức thư tình cô mới bỏ vào áo anh ư, anh nhìn thấy rồi sao?

Trái tim Tần Tranh đập bình bịch không ngừng, cô không kìm được muốn quan sát vẻ mặt của anh.

Nhưng Việt Triêu Tịch lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc, trực tiếp đi lướt qua người cô, dù là một cái liếc mắt cũng không nhìn cô.

Trái tim đang đập nhanh nháy mắt chùng xuống, cô cắn chặt khóe môi mới có thể làm cơ thể ngừng run rẩy.

Ngày thường nếu có vô tình chạm mắt hoặc đi lướt qua người cô, Việt Triêu Tịch cũng sẽ không bao giờ thô lỗ như vậy.

Anh sẽ gật đầu, sẽ mỉm cười, sẽ cùng cô sóng vai đi về phía trước, đĩnh đạc nói chuyện với cô.

Mọi chuyện đều thay đổi từ sau khi anh nhìn thấy bức thư kia.

Anh đã hiểu rõ ý nghĩa trong đó chưa? Hay là bây giờ anh đang dùng cách thức này để từ chối cô?

Tần Tranh cảm thấy có chút tủi thân, đuôi mắt cô hơi phiếm hồng.

Rõ ràng ở cuối thư cô cũng đã nói, nếu không chấp nhận tình cảm của cô, cô hy vọng bọn họ vẫn có thể tiếp tục làm bạn.

Giống như bây giờ cũng tốt.

Tuy rằng, thật ra điều cô mong muốn không phải như vậy.

Đêm đó ở hồ Kính, Việt Triêu Tịch một mình ở trong biệt thự, yên lặng ngồi ngoài ban công, vừa uống rượu vừa nhìn lên bầu trời đêm.

Trong lòng bàn tay anh là bức thư tình mà Tần Tranh gửi cho Hà Cạnh Thao.

Lâm Tố Phong cũng không gặp được người mà anh ta vẫn luôn muốn gặp, người con gái Việt Triêu Tịch thích.

Lâm Tố Phong cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng anh ta biết cô gái đó không tới, mà Việt Triêu Tịch lại không chịu nói gì.

Mãi cho tới đêm khuya, lúc Lâm Tố Phong từ biệt thự bên cạnh đi sang, nhìn thấy trên mặt sàn chất đầy chai rượu, còn Việt Triêu Tịch đang say ngã trên sofa.

Hai mắt anh nhắm chặt, miệng hơi mở hé, âm thanh rất nhẹ, lẩm bẩm một cái tên.

Tần Tranh.

Mà người con gái anh gọi tên, vào đêm hôm đó cũng không ngủ được.

Tần Tranh nằm trên giường ký túc xá đối diện với chiếc điện thoại, lẳng lặng chảy nước mắt suốt một đêm.

Cô mở khung chat trên Wechat vô số lần, nhìn bức ảnh đại diện đó rồi im lặng rơi nước mắt, lại đưa ngón tay run run gạt chúng đi.

Mãi cho tới khi cô không chịu được nữa mới nặng nề chìm vào giấc ngủ, cũng không chờ được đôi lời của người kia gửi tới.

Đêm hôm đó, trăng tròn lên cao, ánh trăng như thơ như họa, nhưng lại không thuộc về hai người họ.

Từ ngày hôm đó, mối quan hệ của hai người họ lại trở về như lúc mới bước vào đại học, gần như chỉ là bạn cùng lớp.

Dù gặp thoáng qua cũng chỉ gật nhẹ đầu, sẽ không ai dừng bước chân lại trước.

Việt Triêu Tịch là cố tình lạnh nhạt xa cách, Tần Tranh là cố tình che giấu, không ai hay biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì.

Có lẽ, hai người họ ngay từ đầu đã là như thế, dường như không có sự giao thoa.

Không lâu sau đó, bối cảnh gia đình của Việt Triêu Tịch bị người ta biết được, lan truyền khắp nơi, anh cũng hoàn toàn dọn ra khỏi ký túc xá của trường.

Những lần Tần Tranh nhìn thấy anh cũng càng ngày càng ít.

Không ai biết rằng từng có một màn trình diễn pháo hoa hoành tráng ở hồ Kính vào giữa đêm mùa hè.

Cũng không ai biết là vì muốn chúc mừng chuyện gì hay là vì điều gì khác.

Vô số pháo hoa được bắn lên bầu trời đêm, từ từ lên cao, lộng lẫy nở rộ, lại ảm đạm rơi xuống.

Người vốn dĩ phải chứng kiến được tất cả cảnh này lại hồn nhiên không biết đến nó.

Người vốn dĩ muốn mượn chuyện này để bày tỏ nỗi lòng, cuối cùng lại nhuộm vẻ u ám đau thương.

Chỉ có nước trong hồ Kính lặng lẽ chuyển động dưới ánh trăng, yên lặng chứng kiến hết thảy cảnh tượng đêm đó, màn pháo hoa không tặng được cho người và tình cảm không cách nào bày tỏ.

Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.