Ánh đèn trong thang máy sáng hơn so với bên ngoài đường, Tần Tranh hoàn toàn không dám nhìn anh, lúc cô chuẩn bị đi ra ngoài thì cơ thể hơi lảo đảo, Việt Triêu Tịch duỗi tay nhẹ nhàng đỡ lấy eo cô.
“Cẩn thận.”
Âm thanh khàn khàn, vang lên ở phía sau tai cô, Tần Tranh cảm nhận được sự đụng chạm trên ngón tay, hô hấp cô dừng lại, cũng may anh nhanh chóng thu tay về.
Tần Tranh nương theo ánh sáng bên ngoài hành lang lấy chìa khóa ra, lúc đang chuẩn bị cắm vào ổ khóa, tay cô lại vì khẩn trương mà hơi run run.
Việt Triêu Tịch đứng ở phía sau vươn tay tới giành lấy chìa khóa, bàn tay dày rộng nắm chặt lấy tay cô.
Trong khoảnh khắc anh cúi đầu, hơi thở có chút dồn dập phả vào cổ cô, Tần Tranh cảm giác eo mình hơi mềm đi.
Cô biết anh đang nhìn cô.
Nhưng cô không dám nhìn lại, cô chỉ có thể cúi đầu nhìn bàn tay của hai người đang giao nhau.
Ngón tay thon dài trắng lạnh của anh đè lên ngón tay cô, có hơi dùng sức, đốt ngón tay khẽ cong lại.
Việt Triêu Tịch nắm lấy tay cô nhắm chuẩn vào ổ khóa, một âm thanh thanh thúy vang lên, xoay chuyển mở khóa cửa.
Căn phòng do công ty cung cấp là một phòng đơn hơn 40 m2, từ cửa chính đi vào sẽ là phòng bếp và một phòng khách nhỏ.
Phòng ngủ của cô được ngăn cách bởi một bức bình phong, bên cạnh còn có một chiếc sofa dành cho hai người.
Bởi vì cô còn muốn dọn về căn hộ kia nên cũng không chuyển quá nhiều đồ từ Thanh Đồng về, do đó đồ đạc trong phòng rất ít, nhưng vô cùng ngăn nắp sạch sẽ.
Cô không dám mở đèn sáng, chỉ mở ngọn đèn sàn đặt cạnh ghế sô pha, bên ngoài được bao phủ bởi một chiếc sàng tre hình trụ màu vàng nhạt.
Ánh sáng nhu hòa từ những khe hở tỏa ra bên ngoài.
Tạo hình của chiếc đèn thật sự độc đáo, Việt Triêu Tịch không nhịn được nhìn thêm một lúc.
Tần Tranh lấy cho anh một ly nước rồi nói với anh: “Cái bên ngoài là tôi mang từ Hà Nội về.”
Là vào ba năm trước, sau khi cô chặn Việt Triêu Tịch, trước khi đến Thanh Đồng làm việc cô đã đến Việt Nam, nhìn thấy sàng tre thì rất thích, bèn mua về dùng để chụp đèn bàn.
Việt Triêu Tịch uống một ngụm nước, ánh mắt lại nhàn nhạt nhìn về phía cô.
Dưới ánh mắt đánh giá của anh, Tần Tranh hơi nghiêng người, nhìn về phía tủ chén ở phòng bếp.
“Cậu có muốn uống chút gì để giải rượu không?”
“Không cần.” Giọng nói trầm thấp của Việt Triêu Tịch vang lên.
Anh cũng không muốn thấy cô hoàn toàn tỉnh táo, bởi vì một khi cô tỉnh táo, có lẽ cô sẽ hối hận về hành động của mình đêm nay, một lần nữa muốn chấm dứt với anh.
Tần Tranh cảm thấy giọng nói của anh dường như không mấy kiên nhẫn, trong lòng cô vô thức rùng mình, không biết nên nói gì cho phải.
Ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, sau đó ngửa đầu uống hết sạch nước trong ly.
Tần Tranh nhìn lướt qua sườn cổ đang ngửa lên của anh, yết hầu dưới lớp da đang lăn tròn, gợi cảm đến không nói nên lời, tim cô bỗng chốc lại đập kịch liệt.
Anh cầm ly không đứng dậy đi về hướng cô, vượt qua cô rồi đặt chiếc cốc lên mặt bàn.
Cánh tay chuẩn bị rút lại thì đột nhiên bị Tần Tranh nắm lấy.
Tay áo của anh được xắn lên tới khuỷu tay, lộ ra đường cong cánh tay săn chắc.
Ngón trỏ của Tần Tranh dọc theo cánh tay anh đi thẳng xuống dưới, khi lướt tới cổ tay anh, cô nhìn thấy ở nơi đó có một nốt ruồi.
Ngón tay cô dừng lại, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve nốt ruồi đó.
Cô nhẹ giọng nói: “Đêm nay ở lại với tôi được không? Tôi không muốn ở một mình…”
Lời còn chưa nói xong, Việt Triêu Tịch đã ôm lấy mặt cô, lấp kín lời nói tiếp theo của cô.
Anh hôn vừa gấp gáp vừa hỗn loạn, không chút bài bản, đầu lưỡi mang theo ý tứ dò xét đi vào trong khoang miệng cô.
Tần Tranh ‘ưm’ một tiếng, nắm lấy lớp quần áo ở sườn eo anh.
Cô hoàn toàn không kịp nếm trải nụ hôn này, chỉ biết anh đang hung hăng chiếm lấy từng ngóc ngách trong khoang miệng cô, liếm mút hơi thở của cô.
Dường như muốn dùng nụ hôn này tiêu hao hết sức lực của cô, để cô không nói lên bất kỳ thứ gì, cả kể những lời anh không muốn nghe cô nhắc tới.
Anh hôn rất lâu, môi lưỡi nóng bỏng không ngừng dây dưa, trong miệng của hai người đều là mùi rượu, Tần Tranh cảm thấy thân thể của cô ngày càng nóng lên.
Đến khi anh buông cô ra, cả khuôn mặt cô đã đỏ rực như bị đốt cháy.
Việt Triêu Tịch ôm lấy mặt cô, chống trán lên trán cô, giọng nói khàn khàn: “Em chờ tôi, chỉ cho tôi nhà vệ sinh.”
Tần Tranh cảm thấy chân như nhũn ra, một tay chống lên tủ chén, một tay chỉ nhà vệ sinh cho anh.
Đến khi bên trong nhà vệ sinh phát ra âm thanh của vòi sen, cô mới xoay người nắm chặt lấy mặt bàn bên cạnh thở dồn dập.
Hành vi vừa rồi của anh, rõ ràng là đã đáp ứng cô rồi.
Sau khi anh ra ngoài, cô phải đối mặt với anh như thế nào cho tốt đây?
Cô hít sâu một hơi, chấn chỉnh lại suy nghĩ của mình.
Sau đó xoay người đi tới mở tủ lạnh ra, lấy một chai rượu cocktail mà lần trước đồng nghiệp để lại, mở nắp ra uống thêm mấy ngụm.
Rượu mạnh hòa lẫn với hương đào trong lành, cảm giác say lại một lần nữa làm tê dại thần kinh trong người cô.
Cocktail là loại rượu có tác dụng chậm, lần này cô thật sự có cảm giác say như lúc trước.
Chờ đến khi Việt Triêu Tịch từ nhà vệ sinh bước ra, nhìn thấy Tần Tranh ngồi một bên sofa, ánh mắt say mà trở nên mông lung bất định.
Anh nhìn lướt qua chai rượu để trên bàn trà, trong lòng thầm mắng một tiếng.
Sau đó đi đến vỗ nhẹ lên gương mặt đã đỏ hồng của cô: “Tần Tranh.”
“Việt Triêu Tịch.” Cô hơi hé mắt ra nhìn, sau đó duỗi tay ôm lấy cổ anh: “Ôm tôi lên giường đi.”
Việt Triêu Tịch thoáng ngẩn người, nhưng vẫn ôm cô đi đến chiếc giường nằm sau bức bình phòng.
“Sao lại uống rượu nữa rồi?” Anh cúi đầu hỏi cô.
Tần Tranh say khướt nhưng vẫn ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt mê ly nói: “Nếu không uống say thì làm sao ngủ với anh?”
Dưới ánh đèn mông lung xuyên từ bình phong chiếu tới, sắc mặt của Việt Triêu Tịch u ám không rõ.
Một chân anh khuỵu trên giường, ngước mắt nhìn cô.