Trăng Thượng Huyền - Nhiên Dư

Chương 40



Kế hoạch điều chỉnh của bên A lại lần nữa khiến cho nhóm người Tần Tranh rơi vào thế khó.

Việt Triêu Tịch ở hồ Kính hai đêm, sau đó bay thẳng thành phố B công tác, đúng lúc tình hình dịch bệnh bùng phát, anh bị bắt cách ly tại khách sạn, chỉ có thể mở họp trực tuyến.

Cũng đúng vào lúc đó, Lâm Tố Phong xuất hiện ở IS, vẻ ngoài của anh ta khác hẳn với trên tin tức ba năm trước. Anh ta dường như đã gầy đi rất nhiều, vẻ mặt cũng nhợt nhạt.

Tần Tranh lúc này mới nhớ ra, có một lời đồn đãi bí ẩn, hình như anh ta bị bệnh nặng nên mới lui về phía sau.

Đương nhiên lời đồn này cũng không phô trương như chuyện IS tranh đấu quyền lực, nên chẳng mấy chốc đã bị che đậy.

Sau khi Lâm Tố Phong mở họp xong, anh ta đi tới văn phòng cổ vũ mọi người, sau một bài phát biểu hào sảng, anh tại tới từng bàn làm việc kiểm tra mọi người.

Mãi cho tới khi đứng trước mặt Tần Tranh, anh ta cười cười nói: “Cô là Tần Tranh à? Là bạn học đại học với Việt Triêu Tịch đúng không?”

Lúc anh ta nói nửa câu sau, còn cố tình đè thấp giọng xuống.

Tần Tranh chỉ gật đầu: “Đúng vậy, sếp Lâm.”

“Kế hoạch này cậu ấy đã chỉnh sửa hoàn hảo rồi, phương hướng chính sẽ không thay đổi, nhưng sẽ có vài thay đổi nhỏ, sau này vất vả thêm chút nữa là được.”

Tần Tranh hơi ngẩn người, lúc này mới hiểu rõ lời nói của Lâm Tố Phong, nhưng cô vẫn mở miệng nói: “Cảm ơn sếp Lâm.”

Cuối cùng cũng giống như lời Lâm Tố Phong nói, bên A không nhất quyết phải điều chỉnh phương hướng chính, nhưng sự thay đổi nhỏ cũng đủ khiến bọn họ liên tục tăng ca, cuối tuần cũng không được nghỉ.

Nửa tháng này, Việt Triêu Tịch từng gọi điện thoại cho cô nhiều lần nhưng cô đều đang bận rộn làm việc, chờ đến lúc nhìn thấy thì cũng đã khuya rồi.

Thật ra, cô cũng không quá muốn trả lời điện thoại của anh.

Vào cái ngày nhìn thấy Ứng Tuyết xuất hiện, cô cũng không đề cập với Việt Triêu Tịch, nguyên nhân là do cô cảm thấy bản thân không có tư cách hỏi tới vấn đề đó.

Nhưng trong lòng luôn có một cái gai, thỉnh thoảng lại đâm vào tim cô.

Có lẽ cô cần khoảng thời gian yên tĩnh, để bản thân suy nghĩ kỹ xem mối quan hệ của bọn họ nên chấm dứt hay tiến thêm một bước nữa.

Mấy ngày nay anh không có ở đây, vừa hay cô có thời gian để tĩnh tâm cân nhắc.

Sau đó, anh cuối cùng cũng không gọi cho cô nữa, mà gửi đến cho cô một tin nhắn, [Chờ tôi quay về].

Sau khi kế hoạch thuận lợi thông qua, nhóm trưởng cho toàn bộ thành viên nghỉ hai ngày. Thời gian này trùng với kỳ nghỉ phép của Tần Tranh, nên cô quyết định về Thanh Đồng một chuyến.

Cô định nói cho Việt Triêu Tịch biết một tiếng, nhưng lại không biết khi nào anh mới hết cách ly, vì thế chỉ gửi cho anh một câu.

[Chờ anh trở về, chúng ta nghiêm túc nói chuyện, tôi có lời muốn nói với anh.]

Việt Triêu Tịch nhìn thấy tin nhắn của cô, rất lâu sau cũng không động đậy.

Anh không biết Tần Tranh muốn nói gì, nhưng anh sẽ không dễ dàng thay đổi.

Mối quan hệ này lấy cách thức nào bắt đầu không quan trọng, bởi vì anh sẽ làm cho bọn họ đi tới kết quả cuối cùng, trừ phi cô kiên quyết không muốn.

Anh thở dài, đáp lại một chữ, [Được].

Chỉ là đợi tới lúc anh quay về, anh lại phát hiện anh không thể liên hệ được với Tần Tranh.

Điện thoại cô gọi không được, tin nhắn cũng không hồi âm.

Đi tới chung cư của cô, anh lại gặp người mà anh không muốn gặp nhất, Hà Cạnh Thao.

Cửa phòng nhà Tần Tranh mở toang, Hà Cạnh Thao đang ở bên trong bận rộn chỉ huy người nhấc rương lên, lúc nhìn thấy anh tới, đôi mắt sau lớp kính nhất thời trợn to.

“Việt Triêu Tịch?”

“Chuyện này là sao?” Việt Triêu Tịch nhìn những thùng đồ được đóng gói cẩn thận, giọng nói lạnh xuống.

“Khách thuê căn hộ của Tần Tranh dọn đi rồi, tôi giúp cậu ấy dọn đồ về đó.”

Trong lòng Việt Triêu Tịch dâng lên sự bực bội: “Cô ấy đâu rồi?”

“Cậu ấy nghỉ đông, về Thanh Đồng rồi.”

Ánh mắt dò xét của Hà Cạnh Thao càng làm Việt Triêu Tịch phiền lòng, anh hít sâu mấy hơi.

“Cậu có địa chỉ nhà cô ấy không?”

“Cậu muốn địa chỉ nhà cậu ấy làm gì?” Hà Cạnh Thao đột nhiên cảnh giác, Việt Triêu Tịch và Tần Tranh quen nhau sao?

Mãi cho tới khi Giang Nhất Nặc từ bên trong đi ra, dò xét Việt Triêu Tịch vài lần.

Cô ấy nhớ rõ năm đầu tiên cô ấy tham gia buổi họp mặt của bọn họ, Việt Triêu Tịch ngồi bên cạnh Tần Tranh.

Khóe môi Giang Nhất Nặc giương lên, tiến đến bên cạnh Hà Cạnh Thao, nói: “Cho anh ấy đi.”

“Em chắc chắn?” Hà Cạnh Thao quay lại nhìn cô ấy, ánh mắt có chút khó hiểu.

Giang Nhất Nặc cười: “Đồ ngốc, vậy mà còn chưa rõ nữa sao?”

“Em đừng ở trước mặt người khác gọi anh thế chứ.” Hà Cạnh Thao nóng nảy, duỗi tay ra véo eo cô ấy, không quên quay đầu nói với Việt Triêu Tịch một câu: “Chút nữa tớ gửi địa chỉ cho cậu.”

Việt Triêu Tịch nhận được địa chỉ là một homestay, ở ngoại ô thành phố Thanh Đồng.

Thật ra anh cũng nghe phong thanh qua, một năm trước, mẹ của Tần Tranh sau khi về hưu đã mở một homestay ở Thanh Đồng, nhà trọ dành cho khách du lịch tới ở.

Homestay ở trong làng, bởi vì gần danh lam thắng cảnh nên đã được quy hoạch lại tổng thể, cải tạo lại toàn bộ.

Mảnh đất mà ông nội Tần Tranh để lại trước đây đã bị bỏ hoang, sau đó xây dựng lên một căn nhà theo phong cách Huy Châu với hai màu đen trắng.

Mỗi một căn phòng đều có cửa sổ sát đất lớn, đối diện với đồng ruộng xanh mướt.

Thanh Đồng cách Giang Thành không xa, lúc Việt Triêu Tịch tới là gần giữa trưa.

Ở quầy lễ tân không có ai, anh chỉ có thể đứng một bên chờ đợi.

Bên cạnh là phòng tiếp khách lớn, cũng có một cửa sổ sát đất, tầm nhìn thoáng đãng.

Mặt tường bên cạnh dùng xi măng xây thành từng hàng lưới ngang, bên trong toàn bộ là sách.

Việt Triêu Tịch đi qua ngắm nhìn, những quyển sách này hình như là từ trong nhà mang đến, không phải mới, có chút cảm giác của thời gian.

Anh lướt qua từng quyển, bắt đầu tìm kiếm sách có thể là của Tần Tranh.

Truyện cổ tích, truyện tranh thiếu nữ, tác phẩm văn học…

Có khả năng đều là những quyển sách trước đây cô yêu thích, thậm chí còn thường xuyên đọc.

Đột nhiên, ánh mắt anh dừng lại ở một quyển sách có bìa màu đen tuyền.

Quyển sách đó có tên là <Mặt Trăng>.

Anh rút ra khỏi kệ sách, lúc mở ra xem, có một tờ giấy từ bên trong rớt ra.

Là chữ viết của Tần Tranh.