Trăng Thượng Huyền - Nhiên Dư

Chương 48



Việt Triêu Tịch đè người cô xuống giường, kéo căng hai đùi trắng nõn của cô, tách hai cánh mông cô ra, sau đó cúi đầu.

Theo tầm mắt có thể nhìn thấy, cô đã ướt đẫm, hai cánh hoa lấp lánh ánh nước như pha lê.

Hai người đã lâu chưa làm, hoa huy*t siết chặt, ngón tay anh tiến vào bên trong thăm dò, chặt tới nỗi hô hấp của anh như muốn cứng lại.

Tay anh nhẹ nhàng xoay tròn, chậm rãi di chuyển, lại nhanh chóng đút thêm một ngón tay nữa vào bên trong.

Hai ngón tay cùng nhau tiến về phía trước, ma sát những điểm mẫn cảm ở bên trong cô.

“Ưm...ưm...”

Tần Tranh ngửa đầu thở dốc, vách thịt tự động siết chặt lấy hai ngón tay của anh, thịt mềm bao phủ, gắt gao liếm mút ngoại vật.

“Cục cưng, thả lỏng chút nào.” Anh dịu dàng trấn an cô.

Ngón tay anh vẫn không ngừng ma sát lên những điểm mẫn cảm trong cô, eo lưng cô dựng thẳng, cong lên giống như vầng trăng khuyết.

Trong cơ thể dâng lên khoái cảm tê dại, cô không tự chủ được vặn vẹo hai chân, làm cho ngón tay của anh càng tiến sâu vào trong cơ thể.

“Trướng quá...” Cô cắn môi, liên tục phát ra tiếng rên rỉ.

Ngón tay anh nhanh chóng bị một luồng mật dịch ở bên trong làm cho ướt đẫm.

“Vẫn dễ ướt như trước đây nhỉ...” Anh nhẹ giọng cười, giọng nói mê người nhiễm chút khàn khàn gợi cảm.

Tần Tranh không kìm được ngước mắt lên, thấy ngón tay trắng nõn của anh dính đầy mật dịch trong suốt, nhiều đến nỗi đọng lại giữa những kẽ ngón tay anh.

Đôi tay kia giống như giọng nói của anh vậy, thỏa mãn được niềm yêu thích của cô.

Ngón tay mảnh khảnh thon dài, khớp xương rõ ràng.

Dưới ánh mắt của cô, anh thè đầu lưỡi hồng nhuận ra, cuốn lấy ngón tay rồi từ từ liếm mút những mật dịch dính trên đó.

Âm thanh liếm mút phát ra khiến trái tim cô rung động, gương mặt cũng đỏ lên.

Mà anh chỉ cười cười: “Rất ngọt.”

Cô quay mặt sang nơi khác, không muốn nhìn anh nữa, tầm mắt phóng tới những cánh đồng ruộng xanh mướt được ánh mặt trời nhuộm đỏ.

Có cơn gió thổi qua, những cây lúa nước khẽ đong đưa thân mình theo làn gió.

Người đàn ông trên người cô nhìn theo ánh mắt cô, sau đó phát ra tiếng cười.

Ngay sau đó, hai chân cô bị anh mở rộng, anh nâng cánh mông cô lên, đặt hai chiếc gối đầu dưới hõm lưng cô.

Tư thế này làm cho hoa huy*t của cô hoàn toàn bại lộ trước mắt anh.

“Ưm...đừng mà...”

Tần Tranh xấu hổ muốn khép hai chân lại, nhưng đầu anh đã chui vào giữa.

Bàn tay của anh ôm lấy hai cánh mông cô, dùng sức xoa nắn, da thịt của cô vốn mỏng manh, dễ dàng để lại vết ngón tay đỏ đậm.

“Nhẹ chút...Việt Triêu Tịch...Anh nhẹ chút...”

Anh cúi đầu, hô hấp nóng bỏng phả hai cánh hoa làm cả người cô run rẩy.

Ngón tay từ giữa đùi với vào trong, tách hai mảnh thịt mềm kia ra hai bên.

Anh nhìn môi thịt đầy đặn bị mật dịch làm cho ướt đẫm hoàn toàn, trông giống như thạch trái cây trong suốt.

Ánh mắt anh càng thêm âm u, không nhịn được thở dốc một tiếng.

Đầu lưỡi vươn ra, đầu tiên là liếm láp bên ngoài cánh hoa, làm cho hoa huy*t càng thêm dính nhớp và ướt đẫm.

Tiếp đó, đầu lưỡi luồn vào bên trong vách thịt chật hẹp, mạnh mẽ liếm mút, thâm nhập sâu rồi lại rút ra, cứ lặp lại liên tục như thế, động tác vừa tùy tiện lại càn rỡ.

Anh len vào rất sâu, gần như cả gương mặt đều úp vào giữa hai chân cô.

Sống mũi cao thẳng thỉnh thoảng sẽ cọ vào hạt thịt, làm cho cả người cô đều run rẩy bất lực.

“Ưm...A...”

Tiếng rên rỉ của Tần Tranh như đang leo  lên đỉnh núi, đột ngột cất cao.

Mặt lưỡi thô ráp khiến cả người cô tê dại, cô không nhịn được vặn vẹo eo, nâng mông lên, muốn kề sát nơi đó vào miệng của anh hơn.

Ngón tay cái của anh chạm vào khe thịt phía trước, hơi dùng sức tách ra, để lộ viên thịt nhỏ hồng nhạt giấu mình ở bên trong.

Đầu lưỡi mềm mại tiến tới, nhẹ nhàng vỗ về cho tới khi hạt thịt sưng lên, lại dùng răng cắn một cái, sau đó liếm mút thật sâu.

Hàm răng hơi dùng sức, tinh tế gặm cắn, tiếng thở dốc của cô càng thêm dồn dập theo hành động của anh, cảm giác cả người đều tê dại như bị điện giật.

“Việt Triêu Tịch...đừng mà...em chịu không nổi...”

Cô nức nở lên tiếng cầu xin anh, cơ thể không ngừng run rẩy, động hoa càng không khống chế được liên tục tràn ra từng luồng mật dịch.

“Ưm...A...Em chịu không nổi...”

Việt Triêu Tịch cũng đã nhẫn nhịn đến phát đau, nghe thấy âm thanh rên rỉ yêu kiều của cô, cuối cùng không kiềm nén nữa, nhổm người về phía trước lấp kín miệng cô.

Tần Tranh nghiêng đầu, hô hấp dồn dập, khóe môi tràn ra giọt nước mắt trong suốt.

Mông cô được gối đầu nâng cao, vật nam tính thẳng đứng ma sát bên ngoài hoa huy*t ẩm ướt.

“Đang nhìn gì vậy?”

Anh thì thầm bên tai cô, một tay cầm lấy đồ bảo hộ ở đầu giường đeo vào cho mình.

Đầu lưỡi ngậm lấy vành tai cô dịu dàng liếm láp, mãi đến khi cả vành tai cô ướt át dầm dề.

Tần Tranh bị anh nắm cằm bắt quay mặt lại, anh đè lên người cô rồi tiến thẳng vào bên trong.

Ánh hoàng hôn đọng lại trên tấm lưng trần của anh, đường cong cơ bắp căng ra từng chút một do anh dùng sức tiến vào.

Cô cảm giác những sợi lông tơ của anh cũng bị ánh mặt trời nhuộm sáng, rực rỡ đến chói mắt.

Dưới thân bị vật thô cứng mở rộng, anh từng chút từng chút len vào bên trong.

Tần Tranh hít thở khó nhọc, ánh mắt liếc nhìn gương mặt anh tuấn đang kìm nén của anh.

Nhìn những cơ bắp căng chặt bị ánh mặt trời chiếu sáng, mặt mày anh cũng bị bao phủ trong ánh nắng vàng nhạt.

Đôi tay cô vòng qua phần lưng đang căng cứng của anh, sau đó lướt xuống vòng eo bóng loáng.

Năm ngón tay siết chặt, bóp lấy mông thịt căng chặt của anh. Cô ngửa cao đầu, nhắm mắt cảm nhận anh đang tiến dần vào bên trong.