Buổi tối ở nông thôn vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh của tiếng ếch và côn trùng kêu.
Tần Tranh không muốn cử động, được Việt Triêu Tịch bế vào bồn tắm. Từ tắm rửa, gội đầu cho đến mặc quần áo đều là anh làm thay cô.
Cuối cùng cô bị anh bọc trong một tấm chăn mỏng, ôm ra ban công tối om.
Ngoài ban công có một cái ghế mây, Việt Triêu Tịch ôm cô đến đó ngồi xuống.
Ngày hôm qua khi nhìn thấy chiếc ghế mây này, anh đã nghĩ muốn được ôm cô như thế này rồi cùng nhau ngắm trăng.
Bây giờ, anh đã được như mong muốn.
Ghế mây lắc lư qua lại.
Tần Tranh không nhịn được nở nụ cười: “Ở dưới phòng em, bên cạnh cửa sổ có một chiếc xích đu.”
Việt Triêu Tịch ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ thấy trăng cong như móc câu, treo lơ lửng giữa bầu trời tối đen: “Lần trước em có nói, trăng non không thích hợp để quan sát.”
Tần Tranh nhìn theo tầm mắt của anh: “Thật ra ở trên đảo mới thích hợp để ngắm trăng, bởi vì ở đó không bị ô nhiễm ánh sáng quá nhiều…”
“Lúc nhỏ em hay đến đảo lắm sao?”
“Hình như là năm nào cũng đi…” Cô dừng lại: “Thật ra từng có một năm không đi…”
“Tại sao?” Anh cảm nhận được sự thay đổi trong giọng điệu của cô, nhàn nhạt sự đau thương.
“Năm đó em đang học lớp tám, ông ngoại em ở trên đảo xảy ra chuyện, bị nhồi máu cơ tim, lúc đó không có người kịp thời tới cứu ông…”
Việt Triêu Tịch đột nhiên hiểu ra, vì sao cô lại hiểu rõ những kỹ năng hô hấp nhân tạo tới vậy.
Tay anh vòng qua vòng eo mảnh khảnh của cô, gắt gao ôm chặt cô vào lồng ngực.
“Bây giờ thì tốt rồi, có một cây cầu nối giữa Vân Mông và Mai Khê, bên kia có khách sạn có trung tâm cấp cứu, cũng có bến tàu, cano, hy vọng chuyện giống như ông ngoại sẽ không tái diễn.”
Việt Triêu Tịch hôn lên trán cô, im lặng an ủi cô.
Tần Tranh hoàn hồn lại, cũng hôn lên khóe môi anh: “Việt Triêu Tịch, em đói bụng.”
Hai người từ Thiên Đảo trở về thì bám dính lấy nhau tới tận đêm khuya, đến cơm cũng chưa ăn.
Việt Triêu Tịch hôn lại cô một cái, sau đó bế cô lên, đi xuống dưới lầu.
“Vậy em nấu cho anh ăn nhé.”
“Anh muốn ăn món gì?”
“Thịt nhồi.”
“Anh còn chưa ăn đủ sao?” Tần Tranh cười.
“Chưa đủ.” Đối với anh mà nói, ăn bao nhiêu đồ ăn cô làm cũng không thấy đủ.
“Thịt thì có sẵn, nhưng em đi đâu kiếm đồ nhồi thịt cho anh đây?” Cô ngẫm nghĩ: “Để em sang ruộng rau của thím bên cạnh xin vài bông bí.”
Cô xuống bếp lấy thịt băm ra rã đông, lại kêu anh nấu cơm, còn mình thì chạy sang ruộng rau nhà bên cạnh xin ít rau.
Buổi sáng và chiều tối là hai thời điểm hoa bí đỏ tươi nhất, đặc biệt bắt mắt giữa những chiếc lá xanh mơn mởn.
Cô nhân lúc trời tối hái được một rổ nhỏ, định đợi lát nữa ngoại trừ làm món nhồi thịt thì có thể làm thêm món hoa bí nhúng bột chiên giòn.
Lúc cô đang suy nghĩ thì lại thấy Việt Triêu Tịch cầm đèn pin đi tới chỗ cô.
Cô cảm thấy anh có chút dính người, nhưng trong lòng lại không kìm nén được sự ngọt ngào.
Cô không hề biết rằng đối với người trước mặt có bao nhiêu tiếc nuối khi đã bỏ lỡ thời gian 5 năm, tiếc nuối đến nỗi bây giờ anh không muốn lãng phí bất kỳ giây phút nào có thể ở cạnh bên cô.
Lúc cô đang ở phòng bếp bận rộn, Việt Triêu Tịch vẫn luôn nhìn cô, anh nhớ tới lúc bọn họ còn học đại học.
Năm đó, lúc Tần Tranh khom người lựa thức ăn ở chợ, anh đã muốn yêu đương với cô.
Mà bây giờ nhìn cô như thế này, mong muốn trong anh càng nhiều hơn.
Cho tới khi anh ăn được món hoa bí nhồi thịt của cô làm, cảm giác đó càng trở nên mãnh liệt hơn.
“Sao vậy?” Tần Tranh hỏi anh, vẻ mặt có chút chần chờ: “Không ngon à?”
“Không phải, rất ngon.” Anh kìm nén nỗi lòng lại.
Hoa bí thanh ngọt, thịt băm mềm, món ăn cô làm sao có thể không ngon được chứ?
Chỉ là, anh tự nhủ với bản thân có thể vẫn cần thêm một chút thời gian nữa.
Lúc trở về phòng, Việt Triêu Tịch mang theo quyển sách về mặt trăng kia theo.
Tần Tranh lại canh lúc anh không để ý, cô trộm rút tờ giấy kia bỏ vào ngăn kéo.
Cô lại không biết, tất cả hành động của cô đều bị anh thấy hết, nhưng anh cũng chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng, không định vạch trần cô.
Nếu cô muốn giấu mọi chuyện, vậy anh sẽ làm bộ như không biết gì.
Anh có thể tiếp tục chủ động cho đến một ngày cô thẳng thắn thừa nhận với anh, mà cho dù cô không muốn cũng không sao cả, anh sẽ giả vờ không biết cho tới khi cô từ từ yêu anh.
Việt Triêu Tịch cầm quyển sách kia lên, lại nghĩ tới: “Lần trước em nói động đất trên mặt trăng…”
“Ừm sao vậy?” Tay cô cầm dây thừng xích đu.
“Em từng nói, mặt trăng vì Trái đất mới chấn động, thế nhưng người Trái đất lại không cảm nhận được, đúng không?”
Tần Tranh ngẩn người: “Đúng vậy.”
Việt Triêu Tịch đi tới, ngón tay vén mái tóc dài của cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve nốt ruồi đỏ phía sau tai cô.
“Hình như anh thích nốt ruồi này lắm thì phải?” Tần Tranh khẽ cười, cũng vươn tay chạm vào nốt ruồi nơi cổ tay anh: “Em cũng thích nốt ruồi này của anh.”
Cô nâng cổ tay anh lên, cúi đầu hôn lên nốt ruồi đó, đầu lưỡi non mềm khẽ liếm nhẹ.
“Nốt ruồi của em không giống, nó là nốt ruồi son.”
Việt Triêu Tịch cúi đầu hôn lên nốt ruồi son của cô: “Người Trung Quốc có câu, Nguyệt Lão dùng dây tơ hồng để nối những người có tình lại với nhau.”
“Anh muốn nói đây là dây tơ hồng?”
“Ừm.”
Tần Tranh ngẩn người, hoàn toàn bị anh làm cho hồ đồ: “Anh có ý gì?”
Việt Triêu Tịch cười cười, ấn đầu cô vào ngực mình, nghĩ tới chuyện cô xem anh như trăng thượng huyền, nhưng cô không hề hay biết mặt trăng sẽ chấn động vì cô.
Nếu không có nốt ruồi đỏ này, có thể anh sẽ không tìm được cô, chú ý tới cô.
Có lẽ Tần Tranh đã không còn nhớ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.