Dưới ánh trăng, nước trong hồ nhấp nhô như những gợn sóng biển.
Nửa người trên của Việt Triêu Tịch lộ ra khỏi mặt nước, những giọt nước dính trên cơ thể săn chắc của anh từ từ chảy xuống, hòa cùng nước bể trong xanh.
Nụ hôn của anh ngày càng nồng nhiệt, đến khi đầu óc cô hoàn toàn mê man, tay anh từ sau gáy cô di chuyển xuống hông, ôm cô kéo qua, làm cả người cô rơi xuống bể bơi.
Chân Tần Tranh vừa chạm dưới đáy bể, nước cũng tới ngang ngực cô.
“Làm gì vậy?” Tần Tranh không khỏi kinh hô.
Mái tóc đen nhánh của người đàn ông bị ướt đẫm, dán sát vào trước trán, toát lên cảm giác thiếu niên khó bắt gặp.
“Cùng bơi đi.”
“Em không mang theo đồ.”
Cô đấm vào vai anh, lại bám vào anh để cơ thể có thể trồi lên cao chút, đối diện với tầm mắt anh.
Đôi mắt anh đen nhánh trong suốt, dáng vẻ vô tội nhìn cô: “Dù sao cũng bị ướt rồi mà.”
Tần Tranh chỉ mặc một chiếc áo thun trắng và quần jean, sau khi bị ướt, áo đã dính sát vào người.
Đỉnh núi cao ngất phập phồng theo nhịp hô hấp của cô, có thể nhìn thấy cả áo lót ren màu da, quần áo gần như trong suốt, lộ ra đường cong quyến rũ.
Tần Tranh khẽ thở dốc, cúi đầu nhìn xuống, một đôi tay dưới nước đang linh hoạt di chuyển, cởi bỏ quần jean vướng bận trên người cô.
Anh dùng tay cởi khuy quần kim loại, ngón tay luồn vào mép quần rồi bắt đầu kéo xuống.
Tần Tranh không muốn, cô duỗi tay ra ngăn cản: “Lỡ như có người...”
Dưới ánh trăng trong vắt, gương mặt cô ửng hồng, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt lộ ra sự ngượng ngùng hồn nhiên.
Việt Triêu Tịch không nhịn được nữa, mạnh mẽ đặt cô lên cạnh bể bơi, nghiêng đầu hôn lên môi cô.
Trong cơn thở dốc, cô lại nắm chặt anh hỏi: “Liệu có...bị người khác thấy...”
Anh cắn khẽ đầu lưỡi cô: “Không có người khác.”
Cô ngâm nga ra tiếng: “Camera...”’
“Anh tắt rồi.” Anh nhân cơ hội ngậm lấy đầu lưỡi cô, tinh tế liếm mút.
Thật ra, Tần Tranh có rất nhiều câu hỏi, ví dụ như cách vách có ai đang ở, quan hệ của bọn họ là gì, nhưng bây giờ cô không biết bản thân lấy tư cách hay thân phận gì để hỏi anh.
Anh ném quần jean của cô lên bờ, giải phóng cho đôi chân thon dài kia.
Tay anh dùng sức nâng mông cô lên, để chân cô vòng quanh vòng eo anh.
Anh đè cô lên cạnh bể tiếp tục hôn môi, đầu lưỡi nóng bỏng tiến vào thăm dò, từ từ đảo quanh hàm trên của cô, cẩn thận liếm láp răng môi cô, không ngừng cuốn lấy lưỡi cô.
Cô chỉ cảm thấy không khí trong lồng ngực dần dần loãng đi, nhưng người trước mặt lại không chịu dừng lại, nụ hôn ngày càng tiến sâu.
Trong biệt thự yên tĩnh tràn ngập âm thanh trao đổi nước bọt, thỉnh thoảng lại có tiếng ‘ưm a’ do cô không kìm nén được phát ra.
Tần Tranh hiểu ra ý đồ của anh, nhưng cô vẫn cảm thấy bất an, thở hổn hển đẩy anh ra.
Cô ngửa đầu dựa vào vách bể bơi, mái tóc dài đen nhánh xõa tung ở phía trên, giống như quạt xếp đang xòe.
“Tần Tranh.”
Việt Triêu Tịch cúi đầu hôn lên cổ cô, cánh môi ẩm ướt mổ nhẹ vào da thịt mềm mại: “Em có muốn hỏi anh chuyện gì không?”
Cô chột dạ chớp chớp mắt, lại không biết nên hỏi anh thế nào, nhất thời nghẹn lời.
Anh giữ lấy eo cô, ôm cô xuống một chút, để ánh mắt anh và cô đối diện nhau.
Bàn tay anh chậm rãi với qua, nắm lấy tay cô, cẩn thận để mười ngón tay đan vào nhau.
“Anh có vài lời muốn nói với em.”
Tần Tranh cắn cắn môi: “Vậy anh nói đi.”
Anh nghiêm túc nhìn cô: “Biệt thự này là của Lâm Tố Phong, quan hệ của mẹ cậu ấy và mẹ anh rất tốt, cho nên năm đó đã mua hai căn nhà cạnh nhau, còn làm cánh cửa kia.”
Tần Tranh nhớ tới Ưng Tuyết ngày hôm đó, cô như muốn nói lại thôi.
“Cậu ấy và Ưng Tuyết từng ở bên nhau, có điều gần đây cậu ấy đang trốn tránh cô ấy, nhưng thật ra bọn họ đều không thể quên được đối phương.”
“Cho nên...anh và Ưng Tuyết...”
“Những scandal đó đều là giả, chỉ là lúc cô ấy tới tìm cậu ấy thì lại bị chụp lén thành anh với cô ấy.”
Việt Triêu Tịch dừng lại giây lát, sau đó nói thêm: “Có đôi khi là vô tình gặp mặt, đều là bạn bè, đương nhiên không thể làm như không quen.”
Tần Tranh nhớ tới ảnh chụp khi ở sân bay lúc đó, lại nhớ tới chuyện cô từng bị hiểu lầm khi đi cùng Hà Cạnh Thao.
“Em hiểu rồi.”
“Sau này, anh sẽ cố gắng giảm bớt tình huống này.” Anh nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay cô: “Hoặc có thể để phòng làm việc của cô ấy lên tiếng đính chính.”
“Nếu là hiểu lầm, lời đồn tự nhiên sẽ biến mất.”
Anh cười cười, biết vẫn còn một cách khác làm tin đồn biến mất, chỉ là anh không muốn đẩy Tần Tranh ra đầu ngọn sóng.
“Em biết vì sao anh lại giải thích chuyện này không?”
Việt Triêu Tịch cúi đầu, từ từ đến gần, hôn lên trán cô.
Ánh mắt anh dịu dàng như nước, so với ánh trăng trên bầu trời còn mềm mại hơn.
Giọng nói hơi khàn khàn như vừa lăn qua sỏi cát, mê hoặc lòng người.
Hơi thở ấm áp phả lên mặt cô, làm mặt cô càng thêm đỏ, cô quay sang nơi khác tránh đi ánh mắt anh.
“Vì sao?”
“Anh sợ bạn gái anh hiểu lầm.”
Câu này vừa thốt ra, trong lòng cô giống như có tản đá rơi xuống hồ nước, nổi lên từng gợn từng gợn sóng.
Cô rũ mắt, cắn môi dưới, lại không khống chế được khóe môi đang giương lên.
Việt Triêu Tịch thấy cô im lặng, anh nhẹ giọng cười, xoay mặt cô lại, để mắt cô nhìn thẳng vào anh.
“Có thể anh đã đặt sai thứ tự rồi, lẽ ra nên hỏi em trước.”
Ánh mắt anh bị làn nước trong hồ bơi phản chiếu lấp lánh, tỏa sáng rực rỡ.