Một năm sau ở Nam Hải, Tần Tranh và Việt Triêu Tịch khó khăn lắm mới có thời gian nghỉ phép.
Họ đi tới biệt thự bên bờ biển năm đó, lúc hai người đến chỉ có một chú chó vàng lớn chạy tới, ánh mắt Tần Tranh nhìn nó một hồi.
Hình như trong đầu cô thoáng hiện lên ký ức, nhưng cô hoàn toàn không nhớ ra là chuyện gì.
Chú chó lớn nhảy về phía Việt Triêu Tịch, lúc anh đi tới sờ đầu nó, nó lại vui vẻ liếm láp lòng bàn tay anh.
“Mày vẫn còn nhớ tao sao?” Anh cúi đầu nhìn nó cười.
Tần Tranh hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ tươi cười trẻ con này của anh, cô nhanh chóng chụp lại.
“Nó tên là gì?”
Việt Triêu Tịch ôm lấy chó vàng, quay đầu nói: “Thuyền Trưởng.”
Cô đi qua, cúi đầu chào hỏi nó: “Chào mày, Thuyền Trưởng.”
Anh nghiêm túc nhìn cô, hy vọng cô có thể nhớ lại chuyện trước kia.
Nhưng từ ánh mắt Tần Tranh, anh phát hiện cô không nhớ.
Dù sao cũng là chuyện từ chín năm trước rồi.
“Chú chó này rất thân thiết với anh nhỉ?” Cô hỏi.
“Nghỉ hè năm lớp 11 anh tới đây ở lại hơn một tháng, sau này có trở lại hai lần, chỉ là thời gian ở lại ngắn.”
Tần Tranh hơi ngẩng đầu: “Nghỉ hè năm lớp 11 sao? Hình như em cũng từng tới bờ biển này.”
“Phải không?” Việt Triêu Tịch đứng thẳng người lên, bình tĩnh nhìn vào mắt cô.
“Có điều, lúc đó ở lại chỗ nào em cũng không nhớ rõ, dù sao cũng là bờ biển.” Tần Tranh cười cười.
“Ừm.” Anh cũng không để tâm phản ứng của cô lắm, kéo tay cô đi lên lầu.
Biệt thự này giống với biệt thự ở hồ Kính, sau khi dọn dẹp sạch sẽ dì Lý liền rời đi, để lại không gian riêng cho hai người bọn họ.
Dì Lý gửi một tin nhắn thật dài cho Việt Triêu Tịch, ghi lại những điều cần chú ý, giải thích tình trạng của biệt thự, cuối cùng là nhắc nhở anh lúc đi tới bờ biển phải cẩn thận, chú ý an toàn.
Tủ lạnh có đồ ăn mới, còn có rất nhiều hải sản chuẩn bị riêng cho bọn họ.
Buổi tối, Tần Tranh làm các món ăn từ hải sản, tôm luộc, cua biển chiên sốt, cá mú hấp, cá tẩm dầu, sò điệp nấu canh bí đao.
Hai người ăn cơm ở ngoài sân, vừa hay có thể ngắm nhìn hoàng hôn chìm vào trong nước biển, một phần đỏ rực của mặt trời và một phần xanh biếc của nước biển.
Biệt thự cách gần bờ biển, từ sân sau đi ra ngoài, đi về trước khoảng 50m là tới bãi biển.
Đêm xuống, hai người tản bộ trên bờ biển, cùng nhau cởi giày, đạp lên bờ cát mềm mịn, cơ thể thỉnh thoảng lắc lư qua lại, nắm chặt lấy tay của đối phương.
Việt Triêu Tịch ngẩng đầu nhìn ánh trăng rọi xuống mặt biển: “Hôm nay cũng là trăng thượng huyền.”
Tần Tranh nhìn theo ánh mắt anh, nhẹ giọng cười.
Ánh trăng của cô, bây giờ đang ở bên cạnh cô.
Cô cúi đầu, lúc nhấc chân lên, cát dính trên kẽ ngón chân từ từ rơi xuống.
Anh thấy cô như đang suy từ gì đó, trong lòng lại rung động.
Bèn nghiêng người qua, thấp giọng hỏi cô: “Làm sao vậy? Đang nghĩ gì đó?”
“Em đang nghĩ…Lúc đó anh ở lại đây hơn một tháng là làm những gì?”
Thật ra chuyện cô muốn biết hơn là, lúc học lớp 11, Việt Triêu Tịch trông như thế nào.
“Ban đầu là chơi những trò chơi trên biển, lặn xuống đáy biển, lái cano, chơi nhiều lắm, sau đó không còn hứng thú chơi nữa.”
Việt Triêu Tịch hơi dừng lại: “Có điều, anh đã từng trải qua một sự kiện lớn trong đời ở nơi này.”
“Sự kiện lớn gì?”
Anh nghiêng nghiêng đầu, chăm chú nhìn cô, ánh mắt sáng ngời, gần như thu cả ánh trăng vào trong mắt.
Khóe môi anh giương lên, nụ cười tiến sâu trong ánh mắt cô.
Tần Tranh cười nhạt: “Anh nhìn em làm gì?”
“Không có gì.” Anh nghiêng người tới gần, nhẹ nhàng chạm vào cánh môi cô: “Sau này anh sẽ nói em biết.”
Cô cười cười quay đầu đi, nhìn những cơn sóng đang dập dìu ngoài xa, ánh trăng trắng bạc đổ xuống mặt biển, dịu dàng lại yên tĩnh.
Gió biển thổi qua mái tóc dài của cô, anh nhìn thấy được nốt ruồi son phía sau tai cô, trong lòng lại mềm nhũn.
Anh nắm lấy tay cô, để cả người cô rơi vào vòng tay mình.
“Việt Triêu Tịch.” Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, nhẹ giọng gọi tên của anh.
“Ừm.” Anh nâng gáy cô lên, đầu ngón tay vuốt ve nốt ruồi son phía sau tai cô, gương mặt từ từ tới gần.
Anh ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng cắn mút cánh môi dưới của cô, mãi đến khi cô phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều mới từ từ gia tăng nụ hôn.
Cô nếm được mùi rượu giữa môi anh, là lúc nãy anh vừa uống, có mùi thơm ngọt ngào của hương hoa, lại giống như mùi của hương lê.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua, cuối cùng là mùi ngọt của mật ong.
Sau một nụ hôn, cô bị men rượu còn sót lại làm ửng hồng đôi má, nhẹ nhàng thở dốc.
Lúc Việt Triêu Tịch buông cô ra, anh khẽ vuốt ve gương mặt cô.
Sau đó cúi đầu nắm lấy tay cô, đầu ngón tay lướt qua ngón áp út của cô: “Ngày mai anh đưa em đi lặn được không?”
Tần Tranh gật đầu, từ nhỏ cô đã trưởng thành ở Thiên Đảo, kỹ năng bơi của cô rất tốt, nhưng lặn xuống đáy biển sâu thì chưa từng trải nghiệm.
Ngày hôm sau, hai người họ theo huấn luyện viên ngồi thuyền đi ra biển.
Trước khi lặn xuống biển, đầu tiên huấn luyện viên ở trên thuyền nhắc lại những điều cần chú ý cho Tần Tranh nghe, sau đó dẫn cô đi xuống dưới.
Lúc cô đứng dậy, Việt Triêu Tịch nhéo nhéo lòng bàn tay cô, như là động tác cổ vũ và an ủi.
Trước khi ra đây cô cũng đã được huấn luyện trong bể bơi của một khách sạn bên bờ biển, bởi vậy cô cũng không quá khẩn trương.
Chỉ là lúc chuẩn bị đi xuống dưới, trong dòng nước xanh thẳm nhìn thấy một đàn cá bơi qua, lúc chúng xẹt ngang qua người, cảm giác vui sướng nhảy nhót trong lòng cô đã thay thế tất cả sự bất an còn sót lại.
Dưới đáy biển là bãi cát trắng mịn, điểm xuyến bởi những rạn san hô màu đỏ màu tím, đung đưa theo dòng nước biển.
Hải tảo xanh non dập dìu, cô thậm chí còn nhìn thấy rùa biển đang bơi qua người cô, động tác nhìn rất buồn cười.
Huấn luyện viên đột nhiên chạm nhẹ vào bả vai cô, cô xoay người lại, nhìn thấy một đàn cá màu bạc đang bơi tới, lúc chúng tản đi, phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Người đó mặc một bộ quần áo giống cô, trên lưng mang theo trang bị trợ thở, nhưng vừa liếc mắt cô đã nhận ra đó là Việt Triêu Tịch.
Đến khi Việt Triêu Tịch đi tới bên cạnh cô, lại nắm lấy tay cô, đưa cho cô một vỏ sò màu trắng.
Cô nghi hoặc mở nó ra, thấy bên trong có một chiếc nhẫn lấp lánh tỏa sáng.
Tần Tranh sửng sốt, tim cô bắt đầu đập nhanh hơn, cô lập tức hiểu ra.
Lúc này, Việt Triêu Tịch đã cầm lấy chiếc nhẫn đặt vào trong tay cô.
Cô nhìn chiếc nhẫn này, mãi lâu sau vẫn không có động tác nào.
Trong một năm này, tình cảm giữa hai người đã ngày càng sâu đậm, đương nhiên cô cũng mong có một ngày cô gả cho anh, nhưng vẫn cảm thấy có quá sớm hay không, hơn nữa cô cũng không thể mở lời trước được.
Nhưng cô không ngờ anh sẽ cầu hôn cô dưới đáy biển.
Cô ngẩng đầu lên, thoáng nhìn thấy ánh mắt chờ mong của anh.
Trái tim đập kịch liệt dần dần ổn định lại, cô rất muốn nói cô đồng ý, nhưng cô không cách nào nói ra, chỉ có thể đặt nhẫn và tay cô vào tay anh.
Cô nhìn về phía anh gật gật đầu, trong đáy mắt đọng một tầng nước.
Việt Triêu Tịch khẽ cười, gắt gao ôm lấy cô, quỳ một gối xuống, đeo nhẫn lên ngón áp út của cô.
Lúc hai người trồi lên mặt nước, đầu tiên là tháo bình dưỡng khí xuống, sau đó là ôm chặt lấy nhau, trao nhau nụ hôn.
Lúc nụ hôn kết thúc, Việt Triêu Tịch ở bên tai cô nhẹ nhàng nói.
“Cảm ơn em đã đồng ý gả cho anh, đây là chuyện quan trọng thứ hai trong đời anh ở bãi biển này.”
Tần Tranh nhớ tới chuyện tối hôm qua anh còn chưa nói xong, đột nhiên trực giác cho cô biết chuyện đầu tiên có lẽ cũng liên quan tới cô.
“Chuyện đầu tiên là chuyện gì?”
Anh cười khẽ: “Là ở bờ biển này gặp được một người.”
Cô kinh ngạc, mở to mắt: “Ý anh là nghỉ hè năm lớp 11sao?”
Việt Triêu Tịch gật đầu, nắm lấy tay cô kéo ra khỏi mặt nước, nhìn ngón áp út đang đeo nhẫn của cô.
Không lớn không nhỏ, vừa vặn, là anh đợi cô lúc ngủ say đã trộm đo kích thước ngón tay cô.
Môi Tần Tranh khẽ run, cô dường như nhớ tới gì đó: “Cho nên, năm đó người em cứu là anh sao?”