Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 26: Tàn sát



Tựa vào thùng xe ngựa, Phương Giải đung đưa hai cái đùi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, có vẻ thoải mái nhàn nhã. Đại Khuyển ngồi một bên đánh xe, thỉnh thoảng cầm một miếng thịt chó hầm cách thủy đã đông cứng ở trong bao giấy bỏ vào miệng. Bao thịt chó lớn này, còn có mười mấy bánh bao thịt chó ở trong xe đều là lão bản nương của quán Vân Kế, Đỗ Hồng Tuyến cố ý làm. Đêm đó nàng xách trong tay chính là mấy thứ đó. Vốn định đưa cho Phương Giải làm lương khô đi đường. Ai ngờ Phương Giải bị trọng thương vài ngày mới khỏi.

Tuy nhiên nhờ thời tiết giá lạnh, chỉ cần hâm nóng đồ ăn lên, mùi hương vẫn sực nức như cũ.

Xe ngựa của Phương Giải đi ở phía sau cùng đoàn xe. Đi trước là bảy chiếc xe ngựa. Bên trong đều là những cô nương xinh đẹp của Hồng Tụ Chiêu. Xe đi đầu là hộ vệ Hồng Tụ Chiêu. Xe thứ hai là Tức đại nương và Tức Chúc Tâm, đánh xe chính là lão già què.

- Chiếu theo tốc độ này, tới Trường An đại khái cần bốn tháng.

Đang nhắm mắt, Phương Giải chợt nói một câu, ngữ khí có chút bất đắc dĩ.

- Không lỡ cuộc thi của ngươi đâu.

Đại Khuyển nhai thịt chó. Bởi vì đã lạnh, cho nên nhai có chút mỏi mồm: - Cuộc thi Diễn Vũ Viện là vào tháng sáu. Hiện tại mới tháng giêng. Cho dù đi năm tháng cũng không lỡ được. Diễn Vũ Viện của Đại Tùy cứ cách ba năm lại thi tuyển một lần. Mỗi lần đã chọn lựa từ đầu năm. Bởi vì Đại Tùy quá lớn, những thí sinh xa nhất ở Ung Quận phía nam cho dù muốn đi sớm, cũng phải mất sáu, bảy tháng.

- Sợ là sợ cái khác. Còn phải chạy tới báo danh với các nha môn Binh Bộ, Hộ Bộ, Lại bộ, không biết bọn họ có gây khó dễ cho mình không.

Phương Giải có chút lo lắng nói: - Nghe nói quan viên của đế đô đều là những người mắt cao hơn đỉnh. Xem thường nhất chính là những người ở bên ngoài đế đô. Giống như thiên hạ Đại Tùy chia làm hai phần vậy. Một phần gọi là đế đô, cao không thể chạm. Một phần gọi là địa phương khác, phải thấp hơn một đầu.

Đại Khuyển khuyên nhủ: - Ngươi là thí sinh thuộc quân đội, Binh Bộ tự nhiên sẽ không làm khó ngươi. Diễn Vũ Viện chiêu sinh thì có năm thành xuất từ trong quân, năm thành xuất từ dân gian. Binh Bộ chỉ ước gì người trong quân đội thi được thuận lợi chút. Nếu như bị thí sinh trong dân gian đoạt danh tiếng, bọn họ cũng mất mặt. Nói sau, đã vài chục năm rồi thành Phan Cố mới xuất hiện một người như ngươi. Lẽ nào còn chưa thi đã đánh trượt ngươi? Hơn nữa, không phải chúng ta có bạc sao? Cùng lắm thì từng nha môn nhét một cái phong bì một trăm lượng.

- Phì!

Phương Giải gắt một cái, cười nói: - Ngươi cho rằng quan viên của đế đô là dân hai lúa? Một trăm lượng bạc muốn mua được bọn họ?

- Vậy phải chi bao nhiêu?

Phương Giải trầm tư một lát, nói: - Ít nhất cũng phải ba trăm lượng.

Đại Khuyển kinh hãi, nhịn không được mắng: - Muốn hút máu người à!

Hai tên nhà quê chưa từng nhìn thấy sự phồn hoa của đế đô Đại Tùy, bởi vì ba trăm lượng hay là một trăm lượng mà tranh luận tới mặt đỏ mang tai. Mộc Tiểu Yêu nằm trong xe, không kiên nhẫn trở mình. Trong lòng tự nhủ, không phải là bạc sao, cùng lắm thì nhét hết vào. Buổi tối lại trộm trở về, có đáng gì?

Đều nhà quê với nhau

- Đại Khuyển, sau này tới đế đô, ngươi phải gọi ta là công tử.

Phương Giải mở mắt, nhìn chăm chú những đám mây trên bầu trời: - Ta cũng phải nghĩ một tên tự cho mình. Giác Hiểu, Giác HiểuLúc trước nghĩ ra cái tên này, thực sự hơi tục. Phải nghĩ ra một cái tên lịch sự tao nhã chút. Đại Khuyển, ngươi suy nghĩ giúp taThôi, từ cái tên của ngươi là đủ biết, ngươi cũng không giúp được gì.

Đại Khuyển cười hắc hắc, không trả lời.

Nghĩ một lát, Phương Giải vẫn không nghĩ ra được cái tên nào hay. Vén rèm lên, đi vào trong thùng xe. Thấy Mộc Tiểu Yêu ngủ, liền tới gần lắc cánh tay của nàng: - Tiểu Yêu tỷ, nghĩ hộ ta cái tên tự.

Mộc Tiểu Yêu chợt bừng tỉnh, ngồi thẳng người, hai mắt nhìn chằm chằm vào Phương Giải:

- Ngươi muốn biểu tỷ? Ta đã nói rồiĐừng đi chung với đám người Hồng Tụ Chiêu. (Tên tự trùng âm với biểu tỷ)

- Có liên quan gì?

Phương Giải không hiểu.

- Ngươi muốn biểu tỳ, sao không lên mấy xe kia mà tìm? Ngươi chui vào nói với ta làm gì? Trong bọc của ngươi ít nhất cũng có mấy vạn lượng bạc. Cho dù nữ tử của Hồng Tụ Chiêu có cao quý hơn nữa, tiêu mấy vạn lượng còn mua không được một biểu tỷ? Đừng làm phiền ta! Ta buồn ngủ!

Phương Giải kinh ngạc nói:

- Ta chỉ muốn cái tên tự thôi mà, sao phải tức giận như vậy?

- Ngươi muốn gì kệ ngươi, đừng làm phiền ta!

- Bảo ta dùng tiền mau tên tựcó phải quá tục khí không?

Phương Giải thì thào nói một câu, xoay người lại chui ra. Mộc Tiểu Yêu ở phía sau cả giận nói: - Muốn biểu tỷ mà không muốn tốn tiền, ngươi tính toán bắt cóc à?

Trong đầu Phương Giải chỉ muốn đổi một cái tên tự sao cho dễ nghe, đâu biết Mộc Tiểu Yêu hiểu sai ý. Nghĩ tới sau này đến đế đô, biểu hiện cũng không nên quá keo kiệt. Cái tên và danh hào đều phải văn nhã chút mới tốt. Mặc dù hắn có trí nhớ của hai đời, nhưng lại rất xa lạ với thế giới này. Thậm chí hắn còn không biết, tên tự ở thế giới này khác với lịch sử mà hắn biết. Ở thế giới này, chỉ có phụ thân mới lấy tên tự cho con cái. Ngay cả sư trưởng cũng không có tư cách đó.

- Thôi, cái tên Giác Hiểu đã được ghi vào quân tịch rồi, muốn đổi cũng không đổi được.

Hắn thở dài, sau đó hỏi Đại Khuyển: - Ta đặt tên là Tây Pha Cư Sĩ, được không?

- Vì sao gọi là Tây Pha Cư Sĩ?

- Bởi vì có một người rất nổi tiếng tên là Đông Pha. Nói sau, chúng ta xác thực là từ phía tây tới. Dãy núi Lang Nhũ ở phía tây thành Phan Cố, trong mắt ta chính là một sườn đất. Từ phía tây sườn đất của Đại Tùy tới, gọi là Tây Pha Cư Sĩ coi như là hợp.

- Ngươi có hiềm nghi sao chép!

- Sao chép.Hắn là Đông Pha, ta là Tây Pha, vì sao gọi là sao chép?

- Nếu không thì là cái gì?

Phan Cố.

Phương Giải rời đi được bốn ngày, một đội kỵ binh tinh nhuệ ước chừng hai trăm người theo quan đạo chạy tới cửa đông ngoài thành Phan Cố. Bên ngoài áo giáp của đội kỵ binh này phủ một tầng bụi đất, nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là giáp tinh cương. Không phải là bì giáp, mà thực sự là liên giáp. Không chỉ liên giáp, ở bên trong còn mặc một lớp thiết giáp dù không quá nặng, nhưng cực kỳ dày. Hai bộ giáp này cộng lại, ít nhất cũng phải sáu, bảy mươi cân. (Một cân Trung Quốc = 1/2 kg)

Kỵ sĩ đều là một đám khôi ngô bưu hãn. Bởi vậy có thể thấy chiến mã mà bọn họ đang cưỡi không phải là phàm vật. Những kỵ sĩ có dáng người cao lớn, người nào cân nặng cũng không ít hơn một trăm năm mươi cân. Cộng thêm áo giáp, binh khí, hành lý, đồ quân dụng nặng nề. Nếu như không phải là ngựa tốt, thì khó mà chở nổi tải trọng đó!

Trọng giáp, mạch đao, mũ sắt, áo choàng đỏ.

Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, hiện ra lá cờ Long Chiến vàng óng ánh của Đại Tùy. Dù đội kỵ binh này có nhân số không nhiều, nhưng cực kỳ uy vũ, túc mục, có khí chất của thiên quân vạn mã.

Ở Đại Tùy, rất khó nhìn thấy một đội kỵ binh thuần túy. Thấy một đội kỵ binh hạng nặng tinh duệ như vậy, càng thêm khó khăn. Bởi vì đế quốc Mông Nguyên phong tỏa, không cho phép các bộ tộc trên thảo nguyên bán chiến mã cho Đại Tùy. Cho dù là các nước nhỏ như Tây Vực, cũng không thể vận chuyển chiến mã tới Đại Tùy được. Mà Đại Tùy dù đất rộng của nhiều, nhưng vẫn thiếu ngựa, khiến cho các đời Hoàng Đế của Đại Tùy chỉ muốn mở miệng chửi mắng.

Cho nên từ Đại Tùy lập quốc tới nay, kỵ binh vẫn là điều mà các tướng quân mơ ước.

Mười sáu vệ của Đại Tùy, mỗi vệ duy trì khoảng năm vạn. Cho dù là sáu vệ bảo vệ thành Trường An, được xưng là Thiên Tử lục quân: Tả Kiêu Vệ, Hữu Kiêu Vệ, Tả Vũ Vệ, Hữu Vũ Vệ, Tả Lĩnh Quân Vệ, Hữu Lĩnh Quân Vệ, có ba mươi mấy vạn tinh binh, gom lại cũng không gom được hai vạn kỵ binh.

Kỵ binh nhẹ còn như vậy, không cần nói tới kỵ binh hạng nặng.

Cả Đại Tùy, ngoại trừ Thiên Tử Lục Quân, chỉ có Hữu Kiêu Vệ có một đội kỵ binh hạng nặng chừng năm trăm người. Mặc dù số lượng chỉ có năm trăm, nhưng Hữu Kiêu Vệ Đại tướng quân Lý Viễn Sơn phải mất năm năm mới tạo dựng được nên. Đại Tùy không thiếu tiền lương, chế tạo trọng giáp không phải là việc khó. Khó là ở chỗ tìm kiếm năm trăm chiến mã có thể chở được kỵ binh hạng nặng chém giết trên chiến trường.

Hữu Kiêu Vệ kinh doanh Tây Bắc nhiều năm như vậy, mới chỉ gom góp được năm trăm chiến mã tốt nhất. Thậm chí không tiếc mạo hiểm triều đình trách tội vì gây chiến tranh. Vào bốn năm trước, cướp đoàn sứ giả từ Tây Vực tới yết kiến Hoàng Đế Đại Tùy. Tinh binh của Hữu Kiêu Vệ giả mạo thành mã tặc cướp bóc đoàn sứ giả, trói gô người ở một bên quan đạo. Cướp hết mấy con chiến mã, không để lại một sợi lông.

Việc này là Lý Viễn Sơn làm, hơn nữa không có khả năng giấu được Hoàng Đế. Trên thực tế, lúc Hoàng Đế nghe Vương tư của nước Thổ Tư kia khóc lóc kể lể, liền hiểu ra vấn đề. Sau khi trấn an, còn ban cho không ít tơ lụa, đồ sứ. Về sau Hoàng Đế bệ hạ viết một phong thư mắng Lý Hiếu Tông. Lý Hiếu Tông xem xong, chẳng những không sợ hãi, ngược lại cười ha hả.

"Ngu ngốc! Trẫm gạ mãi mới lừa được vài sứ giả của Tây Vực tới yết kiến. Mới tơi đã bị ngươi cướp đi, về sao còn ai dám tới nữa? Ngươi thật ngu ngốc, lẽ nào không đợi được tới lúc bọn họ rời đi rồi hẵng cướp sao?"

Năm trăm trọng kỵ này chính là thân binh của Hữu Kiêu Vệ Đại tướng quân Lý Viễn Sơn.

Cho nên, lúc binh lính phòng thủ thành Phan Cố nhận ra những kỵ binh hạng nặng này, lập tức mở cửa thành cho đi. Thậm chí không cần nhìn lệnh bài của Hiệu Úy cầm đầu. Bởi vì đế quốc Mông Nguyên thiếu thốn đồ sắt, cho nên không nỡ chế tạo kỵ binh hạng nặng. Nói sau, người trong thảo nguyên vẫn cho rằng, đã là kỵ binh thì cần phải nhanh. Kỵ binh mặc thêm trọng giáp, uy lực dù kinh người, nhưng luận về tốc độ không thể nào sánh bằng kỵ binh nhẹ.

Hiệu úy lĩnh đội căn bản chẳng muốn nói chuyện với quân coi giữ, trực tiếp đi về hướng phủ tướng quân.

Tới cửa lớn của phủ tướng quân, binh sĩ bảo vệ lập tức đi lên ngăn cản. Vị Hiệu Úy chẳng muốn trả lời, tiện tay vứt lệnh bài cho binh lính bảo vệ, rồi xuống ngựa đi vào trong phủ. Một Hiệu Úy của kỵ binh hạng nặng đã ngang ngược càn rỡ như vậy. Xem ra lời đồn người của Hữu Kiêu Vệ đều là những người kiêu ngạo bất tuần, không phải là không có căn cứ.

Lý Hiếu Tông đang ở thư phòng, nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn vị Hiệu Úy kia - Cho dù ngươi là Hiệu Úy dưới trướng của Đại tướng quân, nhưng lẽ nào ngươi đã quên quân luật của Đại Tùy? Thấy bổn tướng quân sao không chào theo nghi thức quân đội? Triều đình còn chưa ban xuống hình phạt nào, thì ta vẫn là Nha Tướng của thành Phan Cố.

Vị Hiệu Úy kia sững sờ một chút, lập tức hừ lạnh, tùy tiện chào một cái: - Chuẩn bị đón tiếp, Đại tướng quân tự mình tới.

Lý Hiếu Tông kinh hãi, trong lòng chợt xiết chặt.

..

Hỏa lò trong thư phòng đã được mang xuống. Bởi vì Đại tướng quân Lý Viễn Sơn không thích nhất là bụi than bay lên. Mũi của hắn có tật xấu, ngửi thấy mùi kia sẽ không thoải mái. Tật xấu này lúc ở đế đô không hay tái phát. Nhưng từ lúc tới Tây Bắc,bởi vì thời tiết lạnh lẽo, nên đã tái phát nhiều lần.

Lý Viễn Sơn mặc một bộ binh phục của lính kỵ binh bình thường, đánh giá bố trí trong phòng, ánh mắt mang theo vài phần bất mãn.

Thân là Đại tướng quân của Hữu Kiêu Vệ, tự tiện rời đi đại doanh sẽ bị triều đình trách tội. Dù hắn ương ngạnh, nhưng không phải lỗ mãng.

- Ngươi có biết vì sao ta tới đây không?

Hắn nhìn bức tranh mãnh hổ xuống núi treo trên tường, bình thản hỏi một câu.

- Bởi vì Ngô Bồi Thắng chết.

Lý Hiếu Tông quỳ trên mặt đất, trả lời đơn giản. Nhưng một câu trả lời kia đã tóm tắt toàn bộ phiền toái. Cái gì tham ô, cái gì quân đội mở sòng bạc, những việc này so với cái chết của Ngô Bồi Thắng, thực sự không đáng nhắc tới.

- Không phải.

Lý Viễn Sơn quay đầu nhìn Lý Hiếu Tông, thanh âm có vài phần tức giận: - Bởi vì ngươi làm việc không sạch sẽ! Đã Ngô Bồi Thắng phải chết, thì phải chết triệt để mới được! Rất nhiều người trong quân biết được việc này, sao ngươi không giết? Còn có tên Phương Giải kia, một mầm tai vạ như vậy, sao ngươi không diệt?

Lý Hiếu Tông cười khổ: - Ta đã mất quân tâm.

- Quân tâm của tám trăm người, không tính là cái gì.

Lý Viễn Sơn hừ một tiếng, hỏi: - Dân chúng trong thành có biết việc này không?

- Không biết.

- Vậy thì tốtgiết toàn bộ dân chúng trong thành cũng có chút phiền phức.