Tranh Diên

Chương 3: Hoàn



9

Tống Nhu và Thẩm Tâm Nguyệt luôn là bạn bè thân như tỷ muội trong giới thiếu nữ khuê các hiện tại, Tống Nhu hay đi bên cạnh Thẩm Tâm Nguyệt, toàn tâm toàn ý trông ngóng Thẩm Tâm Nguyệt trở thành chị dâu của nàng ta.

Sau đó khi ta gả đến, Tống Nhu hận ta nghiến răng nghiến lợi, giống như chuyện Tống Dục và Thẩm Tâm Nguyệt không thể bên nhau là do ta chia rẽ.

Bây giờ, sự hận thù của Tống Nhu đối với ta đã đạt đến đỉnh điểm.

Nàng ta ngăn cản Thẩm Tâm Nguyệt đến mua trâm cài đầu ở Nam Bảo Trai chỉ để khóc lóc kể lể.

“Tâm Nguyệt tỷ tỷ, sau khi Thẩm Tranh Diên gả đến, nhà họ Tống của chúng ta bị ả làm loạn hết lên. Ca ca của muội là một người si tình, bây giờ huynh ấy tương tư thành bệnh, ốm không dậy nổi.”

“Tâm Nguyệt tỷ tỷ, nhớ năm đó ba người chúng ta cùng nhau đạp thanh, giao du với nhau, cùng nhau làm thơ vui vẻ biết bao. Nếu người gả đến là tỷ thì đâu có tình cảnh ngày hôm nay…”

Thẩm Tâm Nguyệt cũng khóc cùng với Tống Nhu, cầm tay nàng ta an ủi: “Nhu nhi muội muội, thực sự là khổ cho muội quá.”

Tống Nhu vốn tưởng sau khi nghe cuộc đời khó khăn của mình như thế, Thẩm Tâm Nguyệt sẽ chủ động giúp đỡ nàng ta một chút, không ngờ Thẩm Tâm Nguyệt ngoại trừ nói mấy câu trấn an ấm áp ra thì cái gì cũng không cho.

Tống Nhu thực sự không còn cách nào khác, thế là đỏ mặt nghiêm túc mở miệng với Thẩm Tâm Nguyệt, ra hiệu ngầm cho nàng ta chút bạc.

Thẩm Tâm Nguyệt lùi lại nửa bước, nhẹ nhàng nói: “Nhu nhi cái này không thích hợp cho lắm.”

“Bây giờ vợ của Tống Dục là Thẩm Tranh Diên, ta cho các ngươi bạc sau lưng Thẩm Tranh Diên, nếu truyền ra ngoài sẽ không biết được người ngoài sẽ suy đoán quan hệ giữa chúng ta như thế nào, rất có hại cho thanh danh của ta.”

“Cũng may thứ muội đó của ta chỉ đuổi người hầu, làm đồ ăn hơi khó ăn một chút nhưng chưa có làm việc gì xấu xa cả.”

“Muội cứ kiên nhẫn vài năm, chờ đến khi muội xuất các rồi sẽ không cần nhìn mặt nàng ta mỗi ngày nữa.”

“Nhu nhi, muội cố gắng một chút, sau này sẽ tốt hơn thôi.”

Giọng điệu của Thẩm Tâm Nguyệt vẫn ấm áp như gió xuân, tiếc là Tống Nhu không cảm nhận được sự ấm áp này.

Nhất là sau khi Thẩm Tâm Nguyệt dỗ dành Tống Nhu xong thì gọi bốn nha hoàn của mình, kêu họ cầm hai bộ trang sức rồi nhẹ nhàng lướt qua.

Tống Nhu nhìn bóng lưng của Thẩm Tâm Nguyệt, gắt gao cắn môi.

Mối quan hệ chị em thân thiết này cuối cùng cũng xuất hiện vết rạn nứt.

“Nàng ta được ăn ngon mặc đẹp mỗi ngày, khổ cực không rơi xuống đầu nàng ta nên tất nhiên nàng ta có thể coi nhẹ!”

“Lại còn nói ta xuất các sẽ tốt hơn, bây giờ của trang sức hồi môn của ta còn chẳng kiếm ra được một bộ, thế mà nàng ta tiện tay mua nhiều trang sức như vậy!”

Tống Nhu vừa oán trách vừa vặn chiếc khăn tay đi ra khỏi Nam Bảo Trai.

Bỗng nàng ta nghe thấy tiếng nghị luận của những người xung quanh.

“Người mới rời đi chính là đại tiểu thư nhà họ Thẩm - Thẩm Tâm Nguyệt nhỉ? Đúng là xinh đẹp, tao nhã, thanh lịch. Chẳng biết ai sẽ có phúc lấy được cô gái như thế nữa.”

“Nghe nói nhà họ Thẩm và công tử nhà họ Tần đang nghị thân đấy…”

Khăn tay của Tống Nhu bỗng nhiên rơi xuống mặt đất.

10

Nhà họ Tần là đại gia tộc nổi tiếng ở kinh thành, Tần đại nhân đứng đầu gia tộc, trong số những người con trai của ông ấy chỉ có con trai út là chưa có hôn phối.

Mà vị Tần tiểu công tử này chính là người mà Tống Nhu mến thương.

Kiếp trước, sau khi Tống Dục khôi phục chức vị đã cưới Thẩm Tâm Nguyệt, mà Tống Nhu cũng được như nguyện gả cho Tần tiểu công tử.

Nhưng ở kiếp này, tình hình đã thay đổi, Tống Dục không thể phục chức.

Suy cho cùng, lúc đầu nhà họ Tống khôi phục lại được là bởi vì mấy vị lão thần đã nói những điều tốt đẹp về Tống Dục trước mặt Hoàng Thượng.

Về phần vì sao những lão thần ấy giúp Tống Dục thì lý do Tống Dục đưa ra là: “Ta và những người đó có cùng chí hướng, bọn họ cực kỳ yêu quý ta.”

Nhưng thực ra cái chí hướng này, ý nghĩa đằng sau là hắn tặng những lão thần ấy tranh của Cố Khải Chi, thư pháp của Vương Hi Chi, tượng sứ của Cảnh Đức Trấn.

Những món quà tao nhã này đều được mua bằng bạc của ta.

Kiếp này, Tống Dục căn bản không có tiền để mua những thứ quà quý báu này, không có tư cách để “cùng chung một chí hướng” với các vị lão thần, bởi thế tất nhiên cũng chẳng có ai nói ngon nói ngọt trước mặt Hoàng Đế cho hắn.

Nhà họ Tống không thể khôi phục, mà hôn sự của đích tỷ Thẩm Tâm Nguyệt cũng không thể kéo dài được nữa.

Hôn nhân của các gia tộc lớn về cơ bản đều là sự sắp đặt và kết hợp, kiếp này không có nhà họ Tống cho nên nhà họ Tần với nhà họ Thẩm của ta mới xem xét đến nhau.

Tống Nhu sốt ruột, đi đi lại lại quanh phòng như kiến bò trên chảo nóng.

“Thẩm Tâm Nguyệt biết rõ Tần ca ca và ta ý tình tương hợp vì sao nàng ta lại nhòm ngó đến Tần ca ca chứ!”

“Tần ca ca sẽ chung tình với ta, chắc chắn sẽ không cưới Thẩm Tâm Nguyệt.”

“Nhưng Tần ca ca đã lâu không gặp ta, có khi nào huynh ấy quên ta không…”

Lần này, Tống Nhu biết mình không thể ngồi yên chờ chết được nữa.

Khi biết Tần công tử sẽ đến đê Lục Liễu đạp thanh, ngay lập tức nàng ta kêu nha hoàn còn sót lại duy nhất của mình bắt đầu trang điểm.

Tiểu Thúy tin tức linh thông, báo việc này với ta.

Hai người chúng ta lập tức mua hạt dưa, lén đến ngọn núi giả gần đê Lục Liễu để xem kịch hay.

Cùng ngày hôm đó, Tống Nhu mặc một bộ váy áo thanh nhã xuất hiện ở đê Lục Liễu.

Nàng ta vừa đi, vừa tự hào nói với nha hoàn: “Khuê tú bọn họ hầu hết đều thích vàng ngọc, quá cầu kỳ tục tĩu, thật tình họ chẳng biết thứ mà Tần ca ca thích chính là phù dung đơn thuần, trang sức được chạm khắc đơn giản nhất.”

Từ xa, Tống Nhu đã nhìn thấy Tần công tử.

Nàng ta không đi lên trước mà tìm một chỗ gần mặt nước để gió hồ thổi tung mái tóc và váy áo, trông cực kỳ thanh nhã như tiên nữ.

Nhưng mà một nén nhang trôi qua, hai nén nhang trôi qua, Tần công tử vẫn không đến. (Một nén nhang cháy trong khoảng 40-60p tùy vào loại nhang.)

Tống Nhu không chịu được nữa nên nhìn sang bên đó.

Vừa nhìn là nàng ta mất bình tĩnh ngay tức khắc, vì nàng ta nhìn thấy Tần công tử đang đi về một phía khác của đê Lục Liễu.

Nơi đó có một cô gái đang đứng, mà người đó chẳng phải ai khác chính là Thẩm Tâm Nguyệt.

Không nhìn thì thôi, nhìn rồi mới thấy Thẩm Tâm Nguyệt và Tống Nhu như thể đúc ra từ một khuôn, từ váy áo đến kiểu tóc đến phong thái và nét mặt đều phảng phất như tiên nữ, cả người bình đạm như cúc.

Càng đáng sợ hơn là khi cả hai cùng chung một hình tượng thì bất kể ở đâu Thẩm Tâm Nguyệt cũng mạnh hơn so với Tống Nhu.

Rốt cuộc, Tống Nhu vẫn suy sụp đau khổ, cho dù ăn mặc có cẩn thận đến mấy thì váy áo vẫn nhăn nheo, tóc tai rối bời.

Mà Thẩm Tâm Nguyệt từ đầu đến cuối vẫn được mười nha hoàn ngày đêm hầu hạ, bởi vậy khi đứng ở nơi ấy, ả quả thực như một tiên nữ thực sự.

Nhìn thấy Tần công tử đi về phía Thẩm Tâm Nguyệt, Tống Nhu chịu quá nhiều đau khổ cuối cùng bùng phát.

Nàng ta xông tới.

“Thẩm Tâm Nguyệt, ngươi quên rằng lúc đầu bản thân thề non hẹn biển thế nào với ca ca của ta rồi sao? Bây giờ ca ca của ta đau khổ vì ngươi mà thủ thân như ngọc, ngươi lại làm bộ làm tịch ở bên ngoài quyến rũ Tần công tử!”

Nhìn thấy Tống Nhu nổi điên như bão, ta và tiểu Thúy cắn hạt dưa, cùng lắc đầu ở phía sau ngọn núi giả.

Nhìn xem tiên nữ luôn lạnh nhạt với người khác cuối cùng tự phá vỡ hết hình tượng của chính mình.

Mà Thẩm Tâm Nguyệt tuyệt đối không ngờ được tỷ muội tốt ngày xưa lại đột nhiên nổi giận với chính mình, ả vô tội nói: “Ngươi, ngươi nói cái gì chứ? Ta với ca ca ngươi như huynh đệ bình thường…”

Tống Nhu cười lạnh lùng: “Huynh đệ? Huynh đệ nào mà tâm sự suốt đêm dưới trăng? Huynh đệ nào mà ngày ngày gửi thư qua lại cho nhau? Tâm Nguyệt tỷ tỷ, ngươi nói dối chính mình thì thôi đi nhưng mà đừng có đi nói dối với người khác.”

“Chiếc khăn uyên ương nghịch nước ngươi thêu cho ca ca ta vẫn còn ở nhà ta đấy, ngươi tưởng ta mù à?”

Mặt mũi Thẩm Tâm Nguyệt trắng bệch, ả không còn quan tâm đ ến thể diện của mình nữa, vội vã kêu nha hoàn đến bịt miệng Tống Nhu lại.

Không ngờ rằng Tống Nhu hoàn toàn phát điên, nàng ta vượt qua mấy nha hoàn kia, xông thẳng đến phía Thẩm Tâm Nguyệt.

“Ngươi dám quyến rũ Tần ca ca …”

Hai người không đứng vững, cùng ngã thẳng xuống sông phát ra tiếng bùm cực lớn.



Hai cô gái vì tranh giành Tần công tử mà đánh nhau rơi xuống nước, Tần công tử cũng không khoanh tay đứng nhìn.

Gã nhảy xuống sông, nhanh chóng vớt Thẩm Tâm Nguyệt và Tống Nhu lên.

Cũng may nước sông không cao, hai vị tiên nữ không bị thương gì cả, chỉ là cả hai đều cực kỳ khó coi, chẳng những váy áo và tóc tai ướt đẫm mà giày thêu cũng rơi mất.

Sự việc lần này cực kỳ rắc rối.

Theo lý thuyết, đàn ông nhìn thấy thân thể phụ nữ thì phải chịu trách nhiệm với đằng gái.

Mà bây giờ Tần công tử chẳng những phải chịu trách nhiệm mà còn phải chịu trách nhiệm với tận hai người.

Bản thân hắn ngược lại là rất bằng lòng nhưng vấn đề không thể nào có hai chính thê được.

Dựa theo thế lực của nhà họ Thẩm và nhà họ Tống bây giờ, rõ ràng Tống Nhu sẽ phải làm thiếp.

Tống Nhu khóc lóc thảm thiết như đứt gan đứt ruột ở nhà, Tống Dục hết cách, thế là đến gặp Thẩm Tâm Nguyệt vào một đêm trăng sáng.

“Tâm Nguyệt, Nhu nhi nàng cũng biết đấy, nhà họ Tống chúng ta ba đời làm quan, con bé lại là con gái duy nhất, được nuôi như thiên kim tôn quý từ nhỏ tới lớn, tuyệt đối không thể làm thiếp.”

“Hay là như vậy đi, bây giờ ta sẽ bỏ Thẩm Tranh Diên, nàng gả cho ta, để Nhu nhi gả cho Tần công tử, như vậy người yêu nhau sẽ về với nhau.”

Đến tận bây giờ Tống Dục vẫn luôn cảm thấy Thẩm Tâm Nguyệt vẫn yêu hắn.

Dù sao thì sau khi nhà họ Tống rơi đài, Thẩm Tâm Nguyệt vẫn đối xử dịu dàng thắm thiết với Tống Dục.

Nhưng giờ phút này, Thẩm Tâm Nguyệt tựa như đang nghe chuyện cười, hung dữ hất tay Tống Dục ra.

“Tống Dục, ta đã cho ngươi cơ hội chờ ngươi phục chức, nhưng bao lâu rồi? Chẳng lẽ ngươi muốn ta ở giá cả đời?”

“Khó khăn lắm cha ta mới nhờ được người để nghị hôn với nhà họ Tần, bây giờ bị Tống Nhu phá thành như vậy mà ngươi còn muốn ta tặng cho nàng ta? Dựa vào cái gì mà ta phải tặng?”

“Gả cho ngươi? Bớt giỡn đi! Bây giờ trong tay ngươi có gì mà dám đến xin cầu hôn ta. Nói cho ngươi biết, bây giờ nghe ngươi nói thích ta khiến ta cực kỳ buồn nôn!”

Thẩm Tâm Nguyệt phất tay rời đi.

Tống Dục ngơ ngác đứng dưới ánh trăng.

Một lúc lâu sau hắn nôn ra một ngụm máu, ngã thẳng xuống đất.

11

Tống Dục bị bệnh.

Rất giống với căn bệnh mà kiếp trước ta mắc phải, đều là do tâm trạng bị k1ch thích cực lớn khiến khí huyết công tâm.

Ở kiếp trước Tống Dục hoàn toàn không ngó ngàng đến ta, gấp rút giao du cùng với đám thế thúc của hắn.

Bởi vậy kiếp này ta cũng chẳng thèm quan tâm hắn, chỉ bận bịu nghe ngóng tin đồn liên quan đến nhà họ Thẩm.

Thẩm Tâm Nguyệt cắt đứt với Tống Dục nhưng cuộc sống của ả cũng không dễ dàng.

Xét về gia thế, nhà họ Thẩm chúng ta không bằng nhà họ Tống lúc trước khi lụn bại, cũng kém xa nhà họ Tần bây giờ.

Cho nên đối với Tần đại nhân và Tần phu nhân mà nói, Thẩm Tâm Nguyệt chỉ là một trong những người con dâu có thể cân nhắc, không nhất thiết phải chọn.

Nhà họ Tần thực ra cũng đang tìm kiếm những quý nữ thuộc những gia tộc có gia cảnh cao hơn, nếu tìm được người tốt hơn thì chưa chắc sẽ chọn Thẩm Tâm Nguyệt.

Đây cũng là lý do Thẩm Tâm Nguyệt phải chạy đến đê Lục Liễu để tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ với Tần công tử. Ả hy vọng sẽ chiếm được trái tim của Tần công tử như vậy cơ hội được gả vào nhà họ Tần sẽ tăng lên một chút.

Bây giờ, Thẩm Tâm Nguyệt đã chắc chắn sẽ được gả vào nhà họ Tần nhưng Tống Nhu đã hét lên giữa chốn đông người rằng Thẩm Tâm Nguyệt có tư tình với Tống Dục, việc này nhanh chóng gây xôn xao dư luận.

Trước đây nhà họ Tần cảm thấy nhà họ Thẩm gia thế hơi thấp một chút mà được cái thanh danh của Thẩm Tâm Nguyệt lại rất tốt.

Cuối cùng bây giờ ưu điểm này cũng mất đi, đối mặt với người mai mối của nhà họ Thẩm, Tần phu nhân nói với giọng điệu ấm áp nhưng nội dung rất lạnh lùng.

Bà ấy nói thẳng, chính thê thì không được, quý thiếp thì có thể. Lấy hay không lấy đều do Thẩm đại nhân và Thẩm phu nhân quyết định.

Sự việc ồn ào đến mức này, cho dù Thẩm Tâm Nguyệt không gả cho Tần công tử thì cũng rất khó lấy được người trong sạch khác, bởi vậy dù bất kể điều kiện gì cũng phải cắn răng đồng ý.

Còn Tống Nhu, đại gia tộc nhiều người thêm một người cũng chẳng hề hấn gì, Tần đại nhân và Tần phu nhân vì thương cảm nên cũng nạp nàng ta cho Tần công tử.

Về danh phận thì là lương thiếp, thấp hơn quý thiếp một bậc.

Tần công tử cưới một quận chúa khác làm chính thê, sau đại hôn, hai kiệu nhỏ khiêng Thẩm Tâm Nguyệt và Tống Nhu vào Tần phủ.

Tất cả chuyện này Tống Dục không thể tận mắt chứng kiến.

Hắn bị đả kích quá lớn, cơ thể ngày càng lụn bại, nằm ho trên giường đến mức không dậy nổi.

Tống Dục ốm thành như vậy, ta cuối cùng cũng bắt đầu làm ăn tốt hơn.

Thực ra ta đã chuẩn bị từ trước rồi, có điều đều tiến hành trong âm thầm, bây giờ mọi thứ đã sẵn sàng, ta vung tay một cái, mấy chục cửa hàng cắt băng khánh thành, bảy tám quán rượu đồng loạt khai trương.

Có kinh nghiệm của kiếp trước rồi cho nên kinh doanh mấy thứ này dễ như trở bàn tay đối với ta, trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, ta trở thành một thương nhân mới nổi tiếng khắp kinh thành.

Trước đây khi cơ thể Tống Dục khỏe mạnh, ta và tiểu Thuý chỉ có thể lén ăn vụng bữa khuya trong phòng.

Bây giờ đồ ăn thức uống của chúng ta đã lên một tầng cao mới, cá đuôi phượng, bánh Phật thủ, canh bông cải xanh nấu cùng sò điệp khô, nấm, hải sâm, muốn ăn gì là có đó.

Chỉ là bây giờ không có tiểu Thúy cùng ăn với ta nữa, muội ấy dẫn theo một nhóm người đến Giang Nam mở cửa hàng mới.

Ta cảm thấy vô cùng cô đơn nên bưng chén cơm của mình đến cạnh giường Tống Dục ngồi ăn.

Bây giờ ngoại trừ thuốc ra, Tống Dục không ăn được bất cứ thứ gì, đã từng là một công tử ngọc thụ lâm phong mà hiện tại gầy như một nắm củi khô.

Ta kể cho hắn nghe tin đồn mới nhất, tất nhiên nội dung vô cùng đặc sắc…

Hôm nay Tống Nhu đẩy Thẩm Tâm Nguyệt ngã vào trong hồ cá chép, Thẩm Tâm Nguyệt cho Tống Nhu uống thuốc phá thai kết quả bị phát hiện.

Con vẹt của Tống Nhu bay khắp Tần phủ, nói xấu Thẩm Tâm Nguyệt đủ điều.

Thẩm Tâm Nguyệt nuôi mèo, cào nát mặt Tống Nhu.



Ta thở dài: “Hai người từng thân thiết như tỷ muội sao bây giờ lại thành ra như vậy?”

Tống Dục nằm ở trên giường nhìn chằm chằm vào ta, không nhịn nổi cơn ho, vừa ho đã bắt đầu thổ huyết.

Ta xua tay: “Chàng đừng nhìn thiếp chằm chằm như vậy, có liên quan gì đến thiếp đâu.”

“Tất nhiên là thiếp không kiếm tiền cho nhà chàng, khiến chàng không có tiền để lo liệu, không có cách nào để khôi phục chức vị. Cho nên Tống Nhu không thể gả cho Tần công tử yêu quý của nàng ta được, và Thẩm Tâm Nguyệt cũng không thể sống tốt.”

“Thẩm Tâm Nguyệt ấy à, ả ta đang là đích nữ cao quý chờ được cưới làm chính thê lại bị Tống Nhu hại trở thành thiếp thất, có lẽ ả muốn đâm Tống Nhu hàng nghìn nhát ở trong lòng lắm đấy. Bây giờ cả hai đều ở cùng hậu viện trong nhà họ Tần, hai người thù hận ngập trời, nhất định sẽ tranh giành nhau cả đời, lưỡng bại câu thương.”

“Thấy hai người phụ nữ mà mình quan tâm nhất đời này hoàn toàn thay đổi như vậy, phu quân cảm thấy thế nào?”

Ta nhìn Tống Dục, cả mặt hắn tím tái.

“Nói về họ xong rồi, chúng ta nói về phu quân một chút nhé.”

“Thực ta ta biết rõ cơ thể chàng đã có bệnh ngầm sẵn rồi, phải dùng dược liệu bồi bổ, không được tức giận, hay buồn bã, nếu không sẽ tổn thương đến cơ thể ngày càng nặng hơn.”

Tống Dục ho ra máu đen, hắn đập mạnh xuống giường rồi chỉ vào người ta: “Ngươi…Ngươi sao mà hèn hạ, ngoan độc…”

Ta lắc đầu: “Tội danh này thiếp chẳng đảm đương nổi đâu, hèn hạ ngoan độc phải xứng với người có tài giở trò đỉnh cao, còn ta chỉ là người nhạt nhòa như cúc, chẳng biết gì cả.”

Giống như giây phút này, ta nhìn hô hấp của Tống Dục ngày càng gấp rút nhưng lại chẳng làm gì hết.

Không gọi người tới cũng không gọi thầy lang, chỉ im lặng nhìn hắn.

“Ba người các ngươi đều nhận lấy quả báo của riêng mình.” Ta nói khẽ, “Hút máu người khác để sinh tồn thì có quyền gì để oán hận vì không được hút nữa?”

“Tống Dục, ngươi luôn cảm thấy ta không xứng với ngươi nhưng từ đầu đến cuối là ngươi không xứng với ta.” Đây là câu nói cuối cùng.

Sau một thời gian giãy giụa dài đằng đẵng, cuối cùng hắn trợn mắt rồi ngừng cử động.

Ta quay đầu rời đi, đôi mắt ráo hoảnh không có một giọt nước mắt nào.

Giây phút ta gả cho hắn, lúc khăn trùm đầu của tân nương rơi xuống, nhìn thấy phong thái lỗi lạc, mặt mày như ngọc của hắn, niềm vui lúc ấy dường như vẫn còn đọng lại trong lòng.

Giờ đây, sau khi trải qua hai đời như mây khói, niềm vui biến thành chán ghét, tình yêu hóa thành hận thù.

Ta gọi người hầu trong nhà: “Phu quân đã qua đời, đi tìm pháp sư nào thật giỏi siêu độ cho hắn, để cho linh hồn hắn nhanh chóng chuyển thế đầu thai.”

Kiếp trước ta không cam lòng chết vì bệnh tật, Tống Dục không để ý đến tang sự của ta thế nên hồn phách của ta mới không tiêu tan, được sống lại một kiếp.

Hiện tại, ta nhất định phải siêu độ linh hồn hắn, quyết tâm không để cho hắn có cơ hội sống lại.

12.

Sau khi Tống Dục chết, Tống Nhu quay về chịu tang.

Điều kiện ăn mặc ở nhà họ Tần thực ra tốt hơn gấp trăm lần so với nhà họ Tống, nhưng không biết tại sao Tống Nhu càng ngày càng tiều tụy, dường như đã già hơn 10 tuổi.

Sau đó ta cũng gặp được Thẩm Tâm Nguyệt.

Tình trạng của ả cũng chẳng khác hơn Tống Nhu là bao, đã từng là mỹ nữ ốm yếu xinh đẹp nay tướng mạo trở nên chanh chua.

Hai người bọn họ đều đang đấu đá, hãm hại dung mạo của nhau, bị sảy thai nên cơ thể bị tổn hại. Tần công tử nạp thêm thiếp thất trẻ tuổi, có thể đoán ra được cuộc sống sau này của Thẩm Tâm Nguyệt và Tống Nhu sẽ chỉ càng khổ sở hơn.

Còn ta đang chuẩn bị xuất phát đi Giang Nam, tụ họp lại cùng với tiểu Thúy.

Ở đó muội ấy đã mua căn nhà rất lớn với ba lối ra vào, mời ta đến xem.

Trước khi ta quay người, Thẩm Tâm Nguyệt nhìn thấy ta.

Cuối cùng ả không nhịn được mà lên tiếng mỉa mai: “Ngươi trái lại sống rất tốt nhỉ.”

Ta dừng bước ngoái lại nhìn ả.

“Đúng vậy, những thứ hiện tại ta có đều do một tay ta làm lên.” Ta nói, “Và sau này ta vẫn sẽ tiếp tục cố gắng, kiếm càng nhiều càng tốt.”

Không tranh không đoạt mà có tất cả thì chỉ có thần linh trên trời thôi.

Mà đã làm người sống trên mặt đất thì ta sẽ tiếp tục dùng hai bàn tay mình để dốc sức làm lên những thứ thuộc về ta mai sau.

- hết -