Tranh Đoạt Mỹ Nhân

Chương 30: Mập Mờ



Tưởng Thành có một chấp niệm mãnh liệt dành cho Kiều Giai Khanh.

Nguyên nhân sâu xa thì tạm thời gác sang bên khác, chỉ biết, cứ là chuyện dính dáng đến cậu, hắn sẽ phản ứng vô cùng mạnh.

Giống như James từng nói, phàm là chuyện liên quan tới người cậu ta thích, James sẽ không kìm được mà lảm nhảm quên trời quên đất.

Chỉ khác, tình cảm đối với Kiều Giai Khanh của Tưởng Thành lớn hơn, cũng biến thái hơn, rất nhiều.

Trong nguyên tác, hắn vốn là pháo hôi công, đương nhiên dục vọng chiếm hữu không thấp, tâm địa cũng chẳng thiện lương gì. Về cơ bản, Tưởng Thành chính là một kẻ bá đạo bất chấp tất thảy để đoạt người vào tay.

Loại người như hắn nếu đụng phải một tiểu thụ trắng trắng mềm mềm không có sức phản kháng, e rằng cũng đã sớm oanh liệt trở thành công chính với thuộc tính si hán cuồng duệ thêm tag truy thê.

Chỉ tiếc, đối tượng của hắn lại là Kiều Giai Khanh, một bạch thiết hắc thích ngụy trang, giả vờ ngốc nghếch vô hại.

Kiều Giai Khanh bản gốc tất nhiên chối đây đẩy. Một người âm hiểu, một kẻ bá đạo, ở chung một chỗ chẳng khác nào nước với axit đặc, không những không đi đến đâu mà còn tổn thương lẫn nhau. Cậu còn bổ sung, người như cậu vẫn hợp với Nghiêm Liễm đoan chính thanh cao hơn.

Không ngờ, Tưởng Thành nguyên bản nghe xong không những không xìu xuống, lại còn theo đuổi cậu hăng như uống máu gà. Sau còn phát triển thành một loại "bệnh" cuồng, suýt làm ra chuyện không ai tha thứ được. Tưởng Thành sau đó cũng bị đôi Nghiêm Liễm, Giai Khanh xuống tay tàn nhẫn trả thù.

Chỉ tiếc, tiểu thụ trắng trắng mềm mềm tốt thật đấy, nhưng chỉ có bạch thiết hắc tâm cơ giống Kiều Giai Khanh mới thu hút được tên thần kinh giống hắn.

Trong nguyên tác đã thế, huống chi đây còn là Tưởng- bá đạo- Thành hàng thật giá thật. Bảo hắn từ bỏ cậu? Khéo đùa, Tưởng Thành không bị đoạt xá, cũng không bị linh hồn kẻ khác xuyên vào, chỉ đơn giản là được tác giả thức tỉnh. Tính cách của hắn từ đầu như thế nào đương nhiên sau khi được đánh thức cũng sẽ y chang như vậy.

Chẳng qua thêm được một ưu điểm, chính là gần như có thể biết trước tương lai, cũng chính là kịch bản mà thôi. Nhưng biết trước thì sao? Thói nhan khống đã ăn vào trong máu hắn, Tưởng Thành cũng không có OOC, bảo bỏ liền có thể bỏ đúng là hoang đường.

Có điều, cũng nhờ bàn tay vàng biết trước kịch bản, nên hắn có thể tránh cho tương lai làm ra chuyện "đại nghịch bất đạo" với Kiều Giai Khanh như trong bản gốc.

Mà sau khi có được ý thức, bệnh cuồng của Tưởng Thành lại càng có xu hướng trầm trọng, chính là cảm giác bứt rứt khó chịu sôi trào vì không được tiếp xúc với Kiều Giai Khanh.

Để áp chế loại bệnh này, Tưởng Thành đã dày công bày mưu tính kế. Dựa vào lí do giúp đỡ cậu học tập mà có cơ hội trò chuyện, nhìn ngắm cậu đau khổ với đống bài tập, cơn ngứa ngáy của hắn đã được xoa dịu rất nhiều. Ít nhất khoảng thời gian ấy, Tưởng Thành cũng cảm nhận được sự 'liên kết' vô hình giữa hai người.

Còn bây giờ, haha, đến người ta ở đâu, sống chết thế nào hắn cũng chịu.

Chính vì thế, ngay khi nhìn thấy một thân ảnh rất giống cậu, theo bản năng, Tưởng Thành lập tức bật dậy chạy hết tốc lực về phía đó.

***

"Như vậy là, anh ta đang đuổi theo cậu giữa chừng thì đột nhiên nhìn thấy cái gì đó, hoặc ai đó, khiến anh ta sốc đến mức không buồn quan tâm đến sự tồn tại của cậu mà bỏ đi luôn?"

Quan Yến gật đầu chắc nịch, làm Kiều Giai Khanh khẽ cắn cắn môi dưới.

Cậu không biết cụ thể, nhưng cũng đoán được đại khái rằng Tưởng Thành có một sự ám ảnh mơ hồ với mình. Không phải tại cậu nhạy cảm, mà là bởi hắn cũng quá không biết che giấu!

Riêng việc hắn chấp nhận đóng giả Nghiêm Liễm chỉ để được nhận sự chú ý ít ỏi, để được cùng trò chuyện qua tin nhắn, để được thoả mãn dục vọng chiếm hữu đối với Kiều Giai Khanh, đã đủ biết hắn bệnh đến mức nào.

Trước đây thì khỏi cần phải nói, Tưởng Thành còn sẵn sàng vứt bỏ tự tôn, đồng ý làm đối tượng để Kiều Giai Khanh lợi dụng nhằm khiêu khích suy nghĩ bảo vệ chủ quyền của Nghiêm Liễm cơ mà.

Tưởng Thành khao khát được liên kết, được kết nối với Kiều Giai Khanh.

Vậy thì cậu sẽ không cho hắn toại nguyện. Ít nhất là vào lúc này, cậu muốn giày vò hắn, muốn ăn miếng trả miếng kẻ lừa dối mình, Kiều Giai Khanh thầm bao biện.

Quả đúng như cậu nghĩ, sau khi phát hiện Kiều Giai Khanh đã bốc hơi suốt một khoảng thời gian, không tin tức, không tung tích, không trong tầm kiểm soát, Tưởng Thành gần như đã phát điên.

Tuy nhiên sau đó, cậu được biết, một phe phái khác đã âm thầm quấy rối Tưởng Thành.

Điều này làm Kiều Giai Khanh vô cùng phẫn nộ, cậu cũng không rõ tại vì cớ gì bản thân lại phản ứng như thế. Đáng lí ra kẻ thù của kẻ thù phải là bạn, nhưng trong mắt Kiều Giai Khanh, lũ người lén lút đâm sau lưng Tưởng Thành kia mới là đối tượng cần bị tiêu diệt trên hết.

Không được động đến Tưởng Thành. Nghĩ thôi cũng không được phép.

Cậu có nguồn tin riêng, cộng thêm sự quan sát từ xa của bản thân, thành công tìm ra bằng chứng và kẻ đã gửi những bức hình quấy rối.

Tuy đã tìm ra thủ phạm, nhưng cậu cũng có thể nhận thức rằng, gã này chỉ là con tốt để che mắt, còn kẻ thực sự đứng sau vẫn đang ẩn sâu bức màn.

Kiều Giai Khanh cũng không tiếp tục tra xét, dù sao thân phận kẻ chủ mưu và mình so ra chưa chắc ai đã cao hơn, vẫn là tự biết lượng sức rút lui. Cậu cũng hơi buồn bực, tên Tưởng Thành thần kinh này chọc ai không chọc lại chọc phải ổ kiến lửa, báo hại cậu lặng lẽ theo sau bảo vệ mệt muốn chết!

Vừa muốn ẩn mình để giày vò Tưởng Thành, vừa muốn ra mặt để giúp hắn, Kiều Giai Khanh cũng cảm thấy hình như mình có hơi đỏng đảnh. Rốt cuộc vẽ ra chuyện này.

Cậu vốn định để Quan Yến đóng giả mình dụ Tưởng Thành bỏ đi để dương đông kích tây, còn bản thân thì trực tiếp lộ diện đưa bằng chứng cho Vũ Trọng, nhằm cho hắn biết: Chính cậu đã lập công, hắn nợ cậu lần này, đồng thời cũng để ngấm ngầm tiếp tục kích thích "bệnh" của hắn.

Không ngờ, mục đích chỉ hoàn thành được nửa đầu, nửa sau bị sự xuất hiện của một nhân tố khác giẫm bẹp.

Là ai, là ai có thể thu hút được toàn bộ lực chú ý của Tưởng Thành? Là ai có thể khiến hắn gạt bỏ sự tồn tại của Kiều Giai Khanh cậu?

- ------------------------

10 phút trước.

Tưởng Thành đứng như trời trồng, nhìn chằm chằm gương mặt người nọ.

Tim hắn, như vào khoảng khắc trực tiếp chạm mắt Diễm Nhạn Xích lần đầu tiên, đập vô cùng mạnh, có chăng cũng chỉ là nhẹ hơn một chút, một chút thôi.

Khác với rất lâu về trước, người nọ lần này không đeo kính râm, để lộ ra đôi mắt cực kỳ xinh đẹp đang lơ đễnh hướng về phía trước. Mái tóc đen nhánh mềm mại dài ngang vai càng làm tôn lên nước da trắng nõn. Sườn mặt dưới ánh sáng vàng nhẹ trở nên tinh tế hút hồn.

Người nọ không nhìn hắn, ánh mắt xa xăm

Nếu trước kia dưới sự che chắn của cặp kính đen, Tưởng Thành không biết đối phương giống ai, thì hiện tại, hắn đã ngộ ra.

Không phải 'cô' rất giống ai, mà là có người trông rất giống 'cô'.

A, không thể nào.

Hơi thở Tưởng Thành ngày càng dồn dập, hắn khó khăn ôm lấy bên ngực trái, cảm nhận trái tim đau đến rã rời.

Cô gái này là ai?

Là ai, mà lại có thể khiến Tưởng Thành nổi lên một cơn buồn thương da diết từ tận tâm can, khiến hắn muốn mạnh mẽ lao đến ôm vào lòng, khiến hắn muốn cúi xuống đặt lên môi...

Đến Diễm Nhạn Xích còn không khiến hắn xúc động đến thế, thì cô gái này phải có quan hệ ghê gớm tới mức nào cùng hắn trong nguyên tác chứ?

Chẳng lẽ...

Tưởng Thành nhắm mắt, chật vật ổn định nhịp thở, đại não cũng hoạt động hết công suất. Hắn nhớ lại ngày đầu tiên đến đây đã gặp cô gái này, nhớ lại biểu hiện của cô, nhớ lại cả một số tình tiết trong nguyên tác.

[ Em là... ]

[ Vâng, em cũng thích anh!]

[ Anh ơi? Chỗ này... Có đau lắm không?]

Đau quá.

Đầu hắn đau như muốn nứt ra vậy.

Chợt, một bàn tay lành lạnh che lại đôi mắt đã đóng của Tưởng Thành.

Hắn giật mình, muốn vùng dậy phản kháng thì một bàn tay khác không biết từ khi nào đã đan vào năm ngón tay phải của hắn, siết chặt. Sau đó tay phải hắn bị đưa lên, chạm vào một đôi môi mềm mại.

"Đừng mở mắt, tuyệt đối không được mở mắt."

Đây không phải là giọng nói của một cô gái.

Đây đồng thời cũng không phải là hành động xa lạ đối với Tưởng Thành. Tiềm thức hắn còn cực kỳ hạnh phúc khi được đón nhận nó.

"Đã lâu không gặp, Tưởng Thành."

Trái tim Tưởng Thành lần nữa hẫng một nhịp.

"Tôi nhớ anh."

"Nhớ đến chết đi cũng không tài nào quên được."

Cổ họng nghẹn cứng, Tưởng Thành hé mở miệng, nhưng không có âm thanh nào được phát ra.

Làn môi mềm mại nhẹ nhàng như chuồn chuồn chạm vào yết hầu hắn, khẽ khàng lướt lên cằm, chần chừ ở nơi đang được hé mở. Vừa mập mờ, lại vừa sắc tình.

"Tôi không phải là Tưởng Thành cậu tìm."

Vào giây phút quan trọng, hắn tìm lại được giọng nói của mình, chặn đứng ý đồ của đối phương.

"Tôi cũng chẳng phải là kẻ mà anh đang nghĩ."

Đối phương cười nhẹ trả lời, hạ tay, hôn lên đôi mắt nhắm nghiền. Gương mặt điển trai nhăn lại, chọc người nọ cong cong mắt, không nhịn được nở nụ cười xinh đẹp.

"Chuyện này là sao? Chẳng phải cậu mới là..."

"Suỵt."

Ngón tay lành lạnh vừa hạ xuống lại nhanh chóng mon men đến vị trí dưới nhân trung của hắn. Nếu bây giờ có thể mở mắt, Tưởng Thành sẽ phát hiện, đôi mắt phượng diễm lệ của đối phương đang tận lực che giấu đi dục vọng nhơ nhuốc điên cuồng.

"Xử lý vấn đề của anh trước, chuyện chúng mình tính sau."

Có lẽ vì không hài lòng với cụm từ 'chuyện chúng mình' mà đối phương cố ý dùng, mặt Tưởng Thành lại càng nhăn hơn.

Hắn vốn định giải thích không có chúng mình hay chúng ta gì ở đây cả, chỉ là, đối phương lại thản nhiên rào trước:

"Tưởng Thành, tất cả là tại anh, tất cả là lỗi của anh, anh có hiểu không?"

Hắn lần nữa á khẩu, xét về khía cạnh nào đó, những lời đối phương nói không sai.

Người đẹp tóc dài lại mỉm cười âu yếm, nhưng hành động thì trái ngược. Một tay bóp chặt cằm hắn, tay còn lại không buông tha vòng qua eo đẩy lùi cơ thể Tưởng Thành về phía sau. Dù chiều cao không bì được với hắn, vẻ ngoan độc của người đẹp vẫn toát lên phong thái của kẻ trên cơ.

"Tôi trao tim của cho anh, trao mạng cho anh, trao sản nghiệp cho anh, Tưởng Thành, thằng khốn, anh mang ơn tôi."

Hắn há hốc miệng, quả nhiên, người này...

"Cậu hắc hóa rồi?"

Tưởng Thành nghe thấy một tiếng phì cười, hắn biết câu nghi vấn của mình đã trở thành khẳng định.

"Vậy anh định lấy đó làm cái cớ để rũ bỏ trách nhiệm với kẻ đáng thương bị anh gián tiếp hại chết này à?"

Một khắc lặng im, sau đó, hắn lặng lẽ lắc đầu. Mục đích của Tưởng Thành ngay từ đầu, suy cho cùng, chẳng phải chính là...

"Không."

Người đẹp tóc dài nhoẻn miệng, lực tay giảm đi rất nhiều, phút chốc từ đe doạ biến thành mân mê mơn trớn.

"Định chơi với anh thêm, nhưng thời gian của tôi hết rồi. Quay về đi. Đừng quên tôi."

Đừng quên tôi.

Tuyệt đối, đừng quên tôi.

Cảm nhận được đối phương đã biến mất, Tưởng Thành như bừng tỉnh khỏi cơn mê, co giò lên cổ chạy bán sống bán chết quay lại nơi đông người.

Vừa bỏ chạy được một đoạn, hắn đã gục cả người xuống một bồn cây nôn khan.

Áp lực mà người đẹp đặt lên hắn vừa rồi vô cùng lớn, cộng thêm những suy nghĩ bị ảnh hưởng bởi tình tiết trong nguyên tác, khiến dạ dày Tưởng Thành co bóp liên tục, dịch vị chua chát trào tới tận cổ họng.

Sai rồi, sai hết rồi, hắn bị lừa rồi!

Nhưng cũng chẳng còn thời gian nhàn rỗi để nghĩ ngợi cho Tưởng Thành nữa, ngay khi trở về trung tâm công viên, hắn nhìn thấy Vũ Trọng đang cầm một xấp giấy tờ, vẻ mặt thơ thẩn.

Cậu ta đưa lại nó cho hắn.

"Bỏ đi, này, có người nhờ tôi đưa đồ cho ông.

Do dự, Tưởng Thành không muốn mở ra, tuy nhiên, sau khi nghe cậu ta miêu tả ngoại hình người gửi, hắn dứt khoát xé rách niêm phong.

Tưởng Thành đã đúng, kẻ mà hắn nghi ngờ trước đây chính là người đưa hộp thư, có điều lúc ấy hắn lại thiếu bằng chứng, chưa thể trực tiếp bắt tận tay. Mà giờ, chúng đã ở đây, trong tầm kiểm soát của hắn.

Đồng thời, có thể Kiều Giai Khanh không biết, nhưng Tưởng Thành có chút hiểu biết về kẻ chủ mưu.

Cái tên được nhắc đến, không ai khác, Achilles.

Xốc lại tinh thần, hắn đánh điện cho Edward, cảm giác rạo rực bắt đầu khẽ loé lên trong lòng.

Đã đến lúc làm một cú Homerun rồi.

***

"Các em học sinh thân mến, chỉ một tháng nữa thôi là năm học này sẽ kết thúc rồi. Vì vậy nếu có thể thì các em hãy đăng ký tham gia vào hoạt động ngoại khóa sắp tới của trường nhé. Đảm bảo sẽ có rất nhiều bất ngờ cho các em."

Nghe đến đây, ai nấy trong lớp học cũng đều hồ hởi.

"Tuyệt, em đợi đến ngày hôm nay mãi! Trại hè giống năm ngoái à thầy?"

"Thầy ơi học sinh trường khác có thể tham gia cùng không? Bạn gái em..."

"Ê bớt nha bớt nha, thầy ơi, em đề nghị năm nay tách đám chim cu chúng nó ra."

Thấy biểu hiện háo hức của mọi người, thầy hiệu phó Ognasm quay sang cười khổ với chủ nhiệm Smith, thầy Smith nhún vai tỏ vẻ bó tay, sau đó gõ gõ lên bảng:

"Trật tự trật tự, các anh các chị nhốn nháo như thế làm gì, im lặng để thầy phổ biến lại cho những bạn khác nữa chứ."

Cả phòng phút chốc lặng như tờ, thầy Ognasm cũng không lấy làm khó xử, dịu giọng lên tiếng:

"Cũng như năm ngoái, năm nay sẽ tổ chức trại hè 3 ngày 3 đêm. Quy định tương tự, không mời học sinh ngoài trường, học sinh trong trường có thể chọn không tham gia, nam nữ tách riêng, không ở chung.

Tuy nhiên, năm nay sẽ có chút khác biệt, chính là chúng ta sẽ mời cả những em học sinh trao đổi. Các bạn ấy sẽ xuất hiện trên sân khấu lửa trại vào đêm thứ hai và tiết lộ lớp của mình. Hãy cư xử thân thiện và hiếu khách nhé."

Đáp lại thầy là một tiếng "Ồ" đồng thanh.

"Chà chà, nghe hấp dẫn thật đấy, tôi nghe nói học sinh trao đổi toàn là trai xinh gái đẹp, lại còn thông minh ưu tú. Tự nhiên thấy háo hức quá."

"Tôi linh cảm thời của mình tới rồi, nhất định phải tóm được một bạn đẹp trai vào tay!"

"Huhu, có thể cho bọn họ tham gia mà lại chừa ra bạn gái em ư QAQ".

Thầy Ognasm hiền hòa nhìn cả lớp đang trong bầu không khí hân hoan, ánh mắt khẽ liếc đến một nam sinh đang nhìn về hướng khác.

Chủ nhiệm Smith tinh ý nhận ra, nhưng lại hiểu nhầm thành thái độ không vui vì bị lờ đi, bởi thế nhỏ giọng nói:

"Mới nhậm chức không lâu nên cậu chưa quen, nhưng cậu học trò kia với chuyện gì cũng thờ ơ như vậy đấy, cậu đừng để bụng."

Quay sang nhìn chủ nhiệm Smith, thầy Ognasm cụp mắt buồn bã nhưng vẫn cố kéo lên một nụ cười:

"Vâng, cảm ơn anh Nathan."

Hơi lúng túng khi bị gọi tên, thầy Smith rất nhanh lấy lại bộ dạng chuyên nghiệp gật đầu, còn thì thầm chỉ cho hậu bối vài cách để làm học sinh bớt nói chuyện riêng.

Thu toàn bộ vào mắt, nam sinh bị liếc nhìn ban nãy ngáp một cái.

Vờ vịt.

Tiếp tục chuyển sự chú ý đến người ban nãy cậu ta nhìn, nam sinh cong môi cười.

Ở một nơi khác, Davis Mellineous thở dài.

Trực giác của cậu ta nhắc nhở, trong và sau chuyến đi này, sẽ xảy ra kha khá sự kiện hay ho, vén màn rất nhiều bí mật hấp dẫn, và viết nên cả những câu chuyện buồn nữa.

Mà trực giác của người nhà Mellineous có sai bao giờ đâu.