Chờ đến khi Tề Tĩnh nhớ tới chuyện này thì hoàng hôn đã trôi qua.
Ngoài cửa sổ, hai ba ngọn đèn dưới tầng trệt khu nhà đã sáng lên, người dân nơi đây tản bộ sau khi ăn theo thói quen, phe phẩy chiếc quạt hương bồ, ra đường hóng mát. Tiếng ồn ào ầm ĩ của thành phố đã ngưng lại, là lúc thích hợp để ngồi xuống sáng tác tác phẩm của mình.
Tề Tĩnh có chút ảo não với sơ xuất của mình, vừa lắc đầu vừa mở đèn bàn đọc trên bàn sách.
Nhưng mà, có thể không cần thiết phải hỏi – Dù sao đối phương cũng từng nói, không muốn dùng danh nghĩa cá nhân để cung cấp thông tin.
Đèn trong phòng chưa mở, ánh đèn bàn mờ nhạt thắp sáng một không gian riêng tư nho nhỏ, ly cà phê nâng cao tinh thần được đặt một bên, bầu không khí như vậy có thể kích thích sức năng lực sáng tác của anh.
Tề Tĩnh lấy cuốn sổ tay của mình ra, lật cho tới trang hôm nay đã viết, đọc lại một lần nữa.
Cẩn thận, săn sóc, ý thức trách nhiệm,...
Nhìn qua quả thật chính là tiêu chuẩn kén chồng hay được đăng trong tạp chí dành cho phụ nữ đây mà.
"Hì." Trong đầu Tề Tĩnh đột nhiên toát ra suy nghĩ này, nhịn không được bật cười. Thật không biết sao lúc đó anh lại cố gắng viết mấy từ ngữ này. Nếu như có nữ đồng nghiệp nào nhìn thấy, sợ rằng cô ấy sẽ tưởng anh đang đưa tin về chuyên đề hẹn hò tình cảm.
Nhất thời hứng lên, anh tiện tay bấm số điện thoại của Ninh Tiêu Tiêu.
Ở trên mạng, Ninh Tiêu Tiêu làm biên kịch, ở ngoài đời, cô là biên tập viên. Tuy rằng cô không làm việc cho tạp chí phụ nữ, nhưng cũng coi như có liên quan tới lĩnh vực tình cảm.
"Alo? Đàn anh à?" Đối phương hiển nhiên không đoán ra được nguyên nhân anh gọi điện tới, "Sao đột nhiên lại nhớ ra mà gọi cho em thế này?"
"Bởi vì anh cần tham khảo trực giác phụ nữ của em."
"Hả? Anh đang nói gì thế?" Ninh Tiêu Tiêu hoàn toàn ngây ngẩn, không hiểu gì hết.
Tề Tĩnh không để ý tới cô, chỉ nâng cuốn sổ tay lên, chọn mấy từ khóa trong đó, đọc liền một mạch: "Cẩn thận, tỉ mỉ, chuyên nghiệp, chu đáo, săn sóc, ý thức trách nhiệm cao, nhẫn nại, giàu tình cảm. Được rồi, em hãy nói cho anh biết cảm nghĩ đầu tiên khi em nghe thấy mấy từ này đi."
Ninh Tiêu Tiêu ở đầu dây bên kia ngừng lại ba giây đồng hồ, bất thình lình thốt lên mấy chữ: "Có thể lấy làm chồng."
Tề Tĩnh cười ầm lên: "Thế à, quả nhiên là như vậy sao?"
Ninh Tiêu Tiêu gần như ngay lập tức phát huy khả năng thu thập thông tin của chó săn, mẫn cảm nhận ra có mùi đáng nghi: "Đàn anh! Khai mau! Có phải anh đang thích ai không? Thích từ lúc nào? Đã cưa đổ chưa?"
Cô nhóc này luôn cực kì quan tâm tới vấn đề tình cảm của anh, bởi vì anh đã độc thân rất nhiều năm rồi.
"Em đừng nói lung tung, người ta là trai thẳng." Những lời này được anh thốt ra không hề nghĩ ngợi, sau đó ngừng lại một chút. Chắc là như vậy... đúng không?
"Trai thẳng à? Thật đáng tiếc. Nếu không phải em đã có bạn trai, nhất định sẽ cầu xin anh giới thiệu cho em." Đàn em tỏ vẻ tiếc hận.
Tề Tĩnh không khỏi lặng lẽ thắp một ngón nến thương cảm đồng chí cảnh sát trong lòng.
"Mà anh này, anh đụng phải loại đàn ông tốt như vậy ở đâu thế? Dù em là hoa đã có chút, nhưng mấy đứa bạn thân của em vẫn còn đang tìm bạn trai, nếu được thì có thể làm mai mối." Mạng lưới thông tin cá nhân của Ninh Tiêu Tiêu rất tài giỏi.
"Đối tượng phỏng vấn của một tin đang làm, thật ra ngay cả tên người đó anh cũng không biết."
"Đối tượng phỏng vấn? Anh đã phỏng vấn người ta mà lại không biết tên?" Giọng điệu của đàn em rất có ý trách cứ.
"Là sai sót của anh. Nhưng bởi vì phải theo dõi đưa tin nên sau này bọn anh vẫn tiếp tục liên lạc." Ngón tay của Tề Tĩnh lưỡng lự trên cuốn sổ, chậm rãi vuốt theo miêu tả nét chữ mạnh mẽ.
"Đến lúc đó nhớ phải cho em phương thức liên lạc!" Nếu là trai thẳng, để lại cho Tề Tĩnh cũng không có ý nghĩa gì. Cô không hề khách khí giúp bạn thân đẩy mạnh tiêu thụ.
"Không... được..." Tề Tĩnh nhướng mày cười, nói, "Không được để lộ tin tức cá nhân là đạo đức của nghề báo."
"Hừ!" Ninh Tiêu Tiêu hừ một tiếng thể hiện thái độ cực kỳ khinh bỉ, yêu cầu kháng nghị.
Hai người cãi qua cãi lại một hồi, không hiểu vì sao Ninh Tiêu Tiêu lại dẫn chủ đề quay về phương diện sinh hoạt tình cảm của anh một lần nữa.
"Đàn anh, ngày đó em nghe đối kịch, thấy hình như Đồng Tước Đài cũng có tình cảm với anh. Anh có muốn thử cùng đại thần làm CP một chút không?"
Buổi tối hôm đó, quá trình đối kịch của bọn họ và ca hội đều được các fan hâm mộ ghi âm lại, sau đó còn đăng công khai trên diễn đàn, để mọi người tải về. Mấy lời mập mờ Đồng Tước Đài nói với anh bất ngờ trở thành trọng tâm của câu chuyện, đã có rất nhiều người gán ghép họ thành một CP, chắc chắn sau khi phát hành kỳ một, hiện tượng này sẽ càng phổ biến hơn.
Là một người luôn chăm chỉ chịu khó đọc topic của người khác, đương nhiên anh biết những chuyện này.
"CP trên mạng xa vời tới mức nào chứ?" Hơn nữa, đối phương còn là người anh mới chỉ nghe được giọng nói, những thông tin khác hoàn toàn không biết gì cả, ngay cả làm bạn bè gì đó cũng rất khó.
"Các anh có thể gặp mặt mà." Đàn em thường tham gia các buổi gặp mặt trong giới võng phối giữa các staff, thế nên cô có thái độ vô cùng thoáng đối với vấn đề này, "Em nghe nói Đồng Tước Đài ở thành phố C, cách đây không xa lắm. Còn hơn những người quen nhau ngoài đời mà xa cách đôi nơi nhiều."
"Ồ, hóa ra anh ta ở thành phố C." Quả thật không quá xa.
"Trước đây anh ấy đã từng tham gia gặp mặt với người trong tổ kịch khác, tổ kịch "Cạm bẫy" của anh cũng có thể thử xem. Em có một người bạn kể rằng cô ấy từng gặp Đồng Tước Đài ngoài đời, đường đường là một thanh niên cao ráo, giàu có, đẹp trai(1), khiến cho em cũng muốn gặp anh ấy một lần." Dường như Ninh Tiêu Tiêu vô tình để lộ mục đích thật sự của mình.
Tề Tĩnh lặng lẽ thắp thêm cho đồng chí cảnh sát ngọn nến thương cảm thứ hai. Anh thận trọng suy nghĩ không biết có nên nhắc nhở đàn em đừng để nước miếng rớt xuống màn hình điện thoại di động hay không.
"Nếu anh ta cao ráo, giàu có, đẹp trai, anh càng không dám gặp anh ta. Nhỡ cái loại lùn tịt, nghèo, xấu trai bẩm sinh như anh làm bẩn mắt đại thần thì biết làm sao?" Tề Tĩnh khôi hài nói. Lời này của anh khiến cho đàn em bất mãn vô cùng, bởi vì cô vô cùng tự tin với khả năng đánh giá ngoại hình đàn ông của mình, hơn nữa còn rất khách quan.
"Đàn anh, anh đâu có lùn tịt, nghèo, xấu trai!... Á, được rồi, theo định nghĩa của anh thì đúng là "nghèo", nhưng mà "lùn" và "xấu trai" thì em kiên quyết không ủng hộ!"
Bề ngoài của Tề Tĩnh không phải thuộc loại quá nổi bật, nhưng ngũ quan cân đối(2), cử chỉ nhã nhặn, cũng được coi là đẹp trai.
"Dù thế nào đi chăng nữa, đại thần đã có CP rồi, anh không muốn làm người thứ ba đâu." Anh nhỡ rõ trong số các fan hâm mộ của Đồng Tước Đài có rất nhiều fan thích CP cố định, anh không trêu chọc nổi.
"Ý anh là Bún qua cầu ư?"
"Ừ." Anh không nghe nhiều kịch của Bún qua cầu, có lẽ là do đề tài không hợp sở thích của anh. Về phần bản thân CV này, anh rất có ấn tượng với giọng nói của cậu ta, không phải hệ thay đổi được giọng, thanh tuyến khá ổn định, thuộc loại thiếu niên tươi mát, trong sáng kiêm thanh niên thụ âm, diễn xuất cũng coi như tốt.
"Đó chưa chắc là CP thật đâu, đều do fan gán ghép mà thôi. Bún qua cầu ở thủ đô, trừ phi đại thần thích yêu xa."
Ninh Tiêu Tiêu hoàn toàn phủ nhận luận điểm của anh.
Thấy trọng tâm câu chuyện đã hoàn toàn phát triển một cách bí hiểm về hướng phân tích tình yêu platon(3), Tề Tĩnh quyết định đi viết bản thảo của mình.
Vì vậy, anh và đàn em trò chuyện thêm một lát, sau đó cúp máy, mở máy vi tính ra, tiến vào hình thức làm việc ban đêm.
Trước khi chính thức bắt đầu làm việc, anh đăng nhập QQ theo thói quen, chuẩn bị trả lời tin nhắn.
Vừa mới đăng nhập vào, một cái tin nhắn hệ thống nhảy ra đầu tiên.
Tề Tĩnh thân là CV, thường sẽ nhận được mấy lời yêu cầu thêm bạn của các chuẩn bị, thế nên anh không suy nghĩ, định nhấn vào nút "đồng ý".
Không ngờ tới lúc mở ra, anh thấy thông báo "Trưởng nhóm tổ kịch "Lưu vân tá nguyệt" – chuẩn bị M.E.E. mời bạn ra khỏi nhóm".
...Hả?
Tề Tĩnh vô cùng kinh ngạc. Nếu như anh nhớ không lầm, kỳ một của vở kịch này còn đang chế tác, chưa hoàn thành, hơn nữa vai nhân vật phụ anh diễn trong đó cũng chiếm không ít phần, sao lại phải lọc thành viên nhóm vào lúc này chứ?
Tháng trước, chuẩn bị còn giục anh giao âm. Hiện tại, âm thô đã giao từ lâu rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tề Tĩnh vội vàng đọc tin nhắn QQ trong danh sách, chuẩn bị M.E.E. cũng xuất hiện trong đó. Tin nhắn của cô không quá dài, nhưng nội dung trong đó lại khiến Tề Tĩnh không lường trước được.
M.E.E.: Chẳng hỏi ngày về đại nhân, thật vô cùng xin lỗi! Cảm ơn trước đây anh đã nhận lời mời của tổ kịch, nhận vai diện trong vở kịch này, hơn nữa, anh đã giao âm từ tháng trước, những điều này em đều chân thành cảm ơn. Nhưng... sau khi thương lượng, tổ kịch thống nhất cho rằng anh không thích hợp với nhân vật này, quyết định thay đổi người. Xin lỗi vì không thể dùng âm thô của anh. Em cũng không muốn nhiều lời, nói chung cảm ơn đại nhân đã tham gia! Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi... (dập đầu xin lỗi đại nhân).
— Đây chính là đá người trong truyền thuyết.
Nhưng thời gian đá chẳng phải có hơi vô cùng bất bình thường sao?
Thực chất Tề Tĩnh không ngại tổ kịch đổi người, nhưng điều khiến anh kinh ngạc là lý do tổ kịch thay người – do anh "không thích hợp với nhân vật". Ban đầu khi chuẩn bị tới mời kịch, anh đọc kịch bản xong, nghiên cứu tính cách nhân vật, còn ghi âm thử một phần để staff trong tổ kịch xét duyệt tập thể. Lúc đó, chuẩn bị còn hăng hái bừng bừng tán dương âm thử của anh "vô cùng phù hợp với nhân vật". Hiện tại đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, không khỏi có chút kỳ quái.
Bởi vì đây là nhân vật phụ quan trọng, số lượng lời thoại không tính là ít, một file âm thô cũng phải dùng tới bốn mươi phút mới thu xong.
Nếu tổ kịch đã quyết định như vậy, anh cũng không tiện tranh cãi thêm điều gì.
Tranh luận vốn không phải là phương pháp xử sự có lí trí.
Lần này chỉ là ngoài ý muốn, trong giới võng phối, loại người nào chẳng có, mỗi người có giá trị quan khác nhau, thỉnh thoảng vẫn xảy ra những chuyện như vậy. Nhưng hai ngày sau, khi anh nhận được tin nhắn QQ của hai chuẩn bị khác, anh bắt đầu ý thức được — hình như chuyện này không phải ngoài ý muốn.
Ví dụ như tổ kịch "Cung biến".
Bạch Y Khanh Tương: Ngày về đại nhân... xin hãy tha thứ cho em phải nói những lời này, nhưng mà... nhưng mà... do có nhiều nguyên nhân khác nên âm thô của đại nhân không thể dùng được, phải thay đổi người. Em hiểu mặc dù đây chỉ là vai phụ không có nhiều lời kịch, nhưng đại nhân vẫn phải tốn thời gian thu âm. Hiện tại xảy ra biến cố như vậy, em thật sự xin lỗi!! (quỳ)
Hoặc ví dụ tổ kịch "Khi em hạnh phúc".
Bánh rán: ╥﹏╥ Ngày về, anh đọc phần tiếp theo thì đừng nóng giận nha... Chuyện là thế này, gần đây tổ kịch nghe nói một việc... Có lẽ phải đổi nhân vật của anh, tìm người một lần nữa. Anh thật sự không thể tức giận nha! Em cũng hết cách rồi! Hu hu hu hu...
Hai kịch nêu trên đều đã giao âm, trong đó kịch "Cung biến" ngay cả demo cũng phát ra được hai tháng rồi, cái anh giao là lần phản âm cuối cùng, thế nên không thể tồn tại chuyện có thích hợp với vai diễn hay không, về phần "vì nhiều nguyên nhân" và "nghe nói một việc" rốt cuộc là cái gì thì anh không biết.
Đãi ngộ khác biệt duy nhất có lẽ là các cô không thẳng tay đá anh ra khỏi nhóm tổ kịch.
Tuy rằng chuyện bị đá ra cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Chẳng lẽ... Bởi vì lần trước anh bị người ta đưa lên đầu diễn đàn nên sợ mình là CV có vấn đề?
Thế nhưng, thời gian đã trôi qua hơn một tháng, mấy chuẩn bị này có phản ứng hơi quá chậm rồi đó. Huống chi anh và Đồng Tước Đài đã đứng ra giải thích hiểu lầm, bài post cũng xóa rồi, tổ kịch "Cạm bẫy" đứng ở đầu sóng ngọn gió còn không có ý định thay người, tổ kịch của các cô sao lại muốn đổi?
Liên tiếp bị hãm hại, cho dù tính tình của Tề Tĩnh có tốt đến mấy cũng không tránh khỏi cảm thấy có chút nôn nóng.
Đôi khi tìm hiểu kỹ càng không phải vì muốn thay đổi kết quả, mà là vì để tránh tình huống tương tự xảy ra lần nữa. Giữa ba chuẩn bị, anh tự nhận quan hệ giữa mình và Bánh rán là tốt nhất, hơn nữa bình thường cô chính là một cái máy tuyên truyền tin đồn, rất dễ nói lộ ra hết. Vì vậy, anh có cảm giác mình có quyền tìm hiểu sự thật phía sau vụ này.
Không ngờ ở trên mạng mà anh cũng phải sử dụng kỹ năng nghề nghiệp ngoài đời.
Chẳng hỏi ngày về: Chọt một cái bánh rán nè.
Bánh rán: Σ( °△ °|||)︴Ngày, Ngày về, anh onl rồi... có nhìn thấy tin nhắn của em không?
Chẳng hỏi ngày về: Thấy rồi, tôi vô cùng tức giận (#" 皿)
Bánh rán: Đừng mà!! Đừng mà!! Anh đừng giận mà, anh như vậy sẽ khiến em cảm thấy áy náy chết mất!! ╥﹏╥
Chẳng hỏi ngày về: Tôi định ném đá cô, cô thấy sao?
Bánh rán: Đừng ném đá em, tội nghiệp mà!!! ╥﹏╥
Bánh rán: Ngày về, thật sự đừng ném đá mà. Không phải em cố ý làm như vậy đâu!!
Bánh rán: Ngày về, Ngày về, anh ra đây đi mà!
Bánh rán: ╥﹏╥ Anh thật sự chạy đi ném đá em rồi sao? Ngày về??
Bánh rán: ╥﹏╥ Anh nghe em giải thích đã!
Phép khích tướng sử dụng cực kỳ thành công, anh chỉ đang chờ Bánh rán nói câu sau cùng kia.
Tề Tĩnh mỉm cười trước màn hình, lúc này mới nhẹ nhàng, rảnh rang gõ một câu: Không giải thích cho tốt thì sẽ ném đá chết cô luôn.
Quả nhiên, Bánh rán ấp úng nửa che nửa giấu mà tiết lộ đầu mối cho anh.
Bánh rán: ╥﹏╥ Ngày về, em biết anh không phải là loại người tùy tiện nói lung tung với người khác, vậy nên em sẽ nói cho anh. Nhưng anh tuyệt đối không được chụp màn hình hay gửi cho người khác, em sẽ từ bánh rán biến thành bột mì thối.
Chẳng hỏi ngày về: Hãm hại âm thô của tôi mà còn lý luận. Ném! Đá!
Bánh rán: ╥﹏╥ Anh chờ một chút! Nghe em giải thích đi!
Chẳng hỏi ngày về: Cho cô sáu mươi giây.
Bánh rán: Sáu mươi sao, thật giống như đếm ngược thời gian trước khi chém đầu...
Chẳng hỏi ngày về: Còn lại năm mươi giây, cô cứ xem rồi tính đi.
Bánh rán: Thật ra, chi tiết cụ thể thật sự không thể nói, đại khái là nếu anh ở lại trong tổ kịch sẽ trở thành phiền phức lớn cho tổ. Ý em là phiền phức về mặt thành viên tạo thành tổ kịch...
Chẳng hỏi ngày về: Còn lại hai mươi giây. Nếu như đây là lời giải thích của cô, hai mươi giây sau tôi sẽ ném đá cô.
Bánh rán: ╥﹏╥ Thật sao? Thật ra có người nói nếu như anh ở trong tổ kịch, anh ấy sẽ rời khỏi tổ!! Chính là thế đó!
Bánh rán: ╥﹏╥ Tuy rằng rất có lỗi với anh, nhưng anh ấy quan trọng với kịch này hơn, thế này em không thể không lựa chọn!!
Bánh rán: ╥﹏╥ Hơn nữa, anh ta và các staff thân thiết đều nghe theo quy tắc này, tổ kịch nào có bọn họ, anh sẽ bị thay người. Em thực sự chỉ có thể nói như vậy thôi!!
... Hóa ra là thế.
Bánh rán nói liền một hơi, ngược lại nụ cười trên gương mặt Tề Tĩnh dần dần biến mất, vùng xung quanh lông mày nhíu chặt. Qua lời kể của cô, cái người được gọi là "hắn" này có ảnh hưởng khá lớn.
Anh đã đắc tội với nhân vật lớn như vậy từ khi nào chứ? Ngay cả anh cũng không biết.
Có "hắn" không có anh. Nước cờ này hạ xuống quả là ngoan độc—
Nếu đối phương là nhân vật không thể chọc vào, đương nhiên anh cũng không tiện ép buộc Bánh rán phải nói ra tên. Anh gửi cho cô một icon tươi cười lần nữa, an ủi cô vài câu, sau đó yên lặng tắt QQ đi, ngửa đầu tự vào trên ghế máy tính, nhắm mắt dưỡng thần, mệt mỏi lấy tay day day huyệt Tình Minh ở hai hốc mắt(4).
Trong lòng khó chịu, tạm thời không muốn suy nghĩ về chuyện trong giới võng phối nữa.
Trên đời này, không phải chỉ cần mình không làm việc trái với lương tâm thì người khác cũng sẽ đối xử với mình như vậy.
Thôi được.
Tề Tĩnh lắc đầu, xốc lại tinh thần của bản thân một lần nữa, đối phó với công việc chồng chất như núi mấy ngày nay. Thế giới ngoài đời sẽ không quan tâm tới cảm xúc của con người mà điều chỉnh áp lực lớn hay nhỏ.
Anh tắt mấy trang web cá nhân, đăng nhập vào hệ thống hòm thư nội bộ của cơ quan, chuẩn bị viết mấy cái báo cáo hôm qua lãnh đạo giao xuống dưới. Bỗng nhiên, trong hòm thư của anh nhận được một thư có tiêu đề đơn giản khiến ánh mắt anh ngừng lại trong khoảnh khắc.
— "Tình huống hồi phục của mấy chú mèo nhỏ".
Hai mắt Tề Tĩnh sáng người. Thật là kỳ quái vô cùng, chỉ nhìn cái tiêu đề không có gì đặc biệt này, tâm trạng của anh đã có chuyển biến tốt hơn.
Quả nhiên vẫn là mèo có thể chữa khỏi tâm bệnh.
Anh không tự chủ được mà nở nụ cười, di chuột tới click một phát vào ô "thư quan trọng" ở bên cạnh tiêu đề.
*Chú thích:
(1) Nguyên văn là cao, phú, soái. Mình dịch ra để nó ứng với lời Tề Tĩnh nói phía sau.
(2) Ngũ quan: Ngũ quan là chỉ 5 đặc điểm trên khuôn mặt của một người, bao gồm tai, lông mày, mắt, mũi, miệng. Về phương diện tướng học, thì mỗi một đặc điểm trên có tên gọi như sau: Tai được gọi là thải thính quan, lông mày được gọi là bảo thọ quan, mắt được gọi là giám sát quan, mũi được gọi là thẩm biện quan, miệng được gọi là xuất nạp quan.
(3) Tình yêu Platon: Tình yêu thuần khiết về mặt tinh thần, không có tình dục.