Trao Quyền Duy Nhất

Chương 67



Đương nhiên là tôi biết ID này, vì nó do chính tôi đặt mà.

Mà người đàn ông đằng sau ID này chính là bạn trai ngoài đời của tôi.

Đúng vậy, bạn trai tôi đấy. Hơn nữa, tôi tuyệt đối sẽ không để cô liên lạc được với anh ấy, tuyệt, đối, không!

Tề Tĩnh rất muốn nói những lời này, để xem Bươm Bướm Ngọc sẽ phản ứng thế nào.

Nhưng cuối cùng thì anh vẫn không nói gì.

Vì Thẩm Nhạn, ít nhất là thời điểm hiện tại anh không thể nói gì, chỉ có thể xiết chặt tay, một mình yên lặng chịu đựng cảm giác nặng nề nghẹn lại như có tảng đá lớn trong lòng. Mắt anh lạnh lùng nhìn khung chat, chờ tới khi hai người kết thúc cuộc trò chuyện này. Ngôn ngữ sử dụng vô cùng lịch sự, nho nhã, tạm thời đeo lên chiếc mặt nạ lịch lãm.

Nhưng ngay khoảnh khắc khung chat kia biến mất, mặt nạ lập tức vỡ tan. Trong lòng rối như tơ vò, ngay cả máy tính cũng không muốn nhìn nữa, anh trực tiếp bật trạng thái sleep, sau đó trên màn hình tối đen kia phản chiếu gương mặt lạnh lùng của anh, không hề có chút nho nhã nào.

Thật đáng ghét!

Trước đây khi bị antifan ném đá trên diễn đàn, anh cũng chẳng hề thấy đáng ghét như vậy.

Đối với anh, phối âm chỉ là một nơi để anh trốn tránh hiện thực, đơn thuần chỉ là chỗ vui đùa. Vậy mà giờ đây, lần đầu tiên trong đời, anh nảy sinh cảm giác mâu thuẫn, sự tự trách trào dâng, hối hận vì đã đẩy Thẩm Nhạn bước lên sân khấu đầy sóng ngầm mãnh liệt kia.

Tề Tĩnh nhíu chặt lông mày, dựa vào ghế để làm mình tỉnh táo lại.

"... Đừng để ý, không cần để ý đến cái khác. Chỉ cần cổ vũ Thẩm Nhạn là được rồi."

Anh ép buộc bản thân phải chấp nhận tính hai mặt của cuộc thi. Có những người như Bươm Bươm Ngọc và Tây Bắc Lộ thì nhất định cũng sẽ có những người như Trường Cung và Bồ Ngọc Chi. Những điều đen tối ấy cứ để anh gánh chịu, Thẩm Nhạn chỉ cần phối âm thật tốt là được. Tùy cơ ứng biến, không có vấn đề gì.

"Haiz..." Tề Tĩnh thở dãi, ổn định lại tâm trạng.

Ngước lên nhìn đồng hồ, thời gian đã gần tới trưa rồi. Anh ngồi trên ghế trăn trở mãi, cuối cùng ngồi không yên nổi, lập tức đứng dậy, khoác thêm áo khoác rồi chạy ra cửa.

Không hiểu vì sao, anh muốn gặp "Ba ba mèo" ngay lập tức, không kịp đợi hắn về nhà.

Tề Tĩnh kéo mạnh cửa ra, đột nhiên nghe thấy tiếng chùm chìa khóa "lạch cạch" va chạm.

Anh giật mình hoảng sợ, ngẩng đầu lên nhìn thì càng kinh ngạc hơn, hóa ra Thẩm Nhạn đang mang vẻ mặt ngạc nhiên đứng trước mặt anh, tay vẫn còn vươn ra giữa không trung.

Chìa khóa còn cắm ở cửa, xem ra Thẩm Nhạn đang định mở cửa vào nhà, chưa kịp mở khóa thì bị anh cắt ngang, vậy nên tạo thành trạng thái bốn mắt nhìn nhau như bây giờ.

"Á... Anh tan làm rồi à?" Tề Tĩnh hắng giọng, nương theo động tác này mà nghiêng đầu hỏi.

Mặc dù từ sáng tới giờ đã qua mấy tiếng, nhưng khi đối mặt với Thẩm Nhạn, quả nhiên anh vẫn đỏ mặt thẹn thùng.

"Em định ra ngoài à?" Điều đầu tiên Thẩm Nhạn quan tâm không phải là thần thái mất tự nhiên của anh, mà là nhìn anh mặc quần áo chỉnh tề thì hơi sững người.

"Hì hì." Tề Tĩnh nhận ra trong giọng nói của đối phương có chút ngỡ ngàng, không nhịn được mà bật cười. Anh gỡ chìa khoác còn cắm trên cửa xuống rồi vươn tay kéo người vào nhà trong ánh mắt kinh ngạc của hắn. "Giờ thì em không cần ra ngoài nữa, vì vốn người em muốn đi tìm đã về rồi."

Trong khoảnh khắc hiểu ra ý Tề Tĩnh nói, Thẩm Nhạn cũng cười theo, để mặc anh dắt mình.

Vẫn còn kịp thời gian nấu cơm, trên tay Thẩm Nhạn xách theo mấy túi nguyên liệu nấu ăn mới mua từ chợ về, hai người không vội tán ngẫu mà đi thẳng vào bếp, dọn dẹp đồ đạc. Tề Tĩnh tự biết thân biết phận không giúp được gì, chỉ lẳng lặng nhìn Thẩm Nhạn lấy thức ăn trong túi ra phân loại.

Nhìn hắn, anh lại có chút thất thần, những lời Bươm Bướm Ngọc nói hồi sáng không tài nào xóa đi được.

Anh bất thình lình hỏi một câu: "Thẩm Nhạn, anh có thấy em mang cảm giác phong trần không?"

Thẩm Nhạn sững người.

Lúc này Tề Tĩnh mới phát hiện ra mình nói sai, vốn muốn nói đến chất giọng, nhưng người nghe nhất định sẽ hiểu lầm. Còn chưa kịp bối rối sửa lời, chỉ thấy Thẩm Nhạn yên lặng đặt tay bên khóe môi, cúi đầu như đang kiềm nén điều gì đó. Cuối cùng, hắn vẫn khẽ cười ra tiếng, tiếng cười vang lên khá rõ ràng trong không gian yên ắng.

Tề Tĩnh nóng cả mặt.

"Không phải, ý em là..." Chất giọng.

Thẩm Nhạn quay đầu lại đối mặt với anh, vẫn mang nụ cười nhẹ nhàng, chẳng đợi anh nói hết câu đã vươn tay nhẹ nhàng kéo anh vào lòng.

Lúc này Tề Tĩnh đang rất cần một chỗ nơi yên ổn để dựa dẫm, chữa trị vết thương lòng, mà ôm ấp ấm áp của người này chính là nơi phù hợp nhất. Anh chẳng có lí do gì để cự tuyệt, nhắm mắt lại tiếp nhận chốn bình yên. Tay Thẩm Nhạn dịu dàng mơn trớn tóc anh, gò má tựa vào trán anh, trầm giọng nói: "Không hề, anh thấy em cực kỳ tốt, rất tự nhiên."

Tề Tĩnh nghe vậy, quả nhiên cảm giác khó chịu trong lòng vơi bớt rất nhiều. Anh cười cười, bắt chước giọng điệu của Bươm Bướm Ngọc mà trêu hắn: "Em thì lại muốn mình có cảm giác phong trần hơn, như vậy mới có thể vấy bẩn một trai thẳng chính trực như anh."

Thẩm Nhạn hoàn toàn không hiểu ý anh, hoang mang hỏi: "Cái gì mà trai thẳng chính trực?"

Tề Tĩnh chỉ cười, chậm rãi lắc đầu.

Lúc này, ánh mắt của anh rũ xuống, bỗng nhiên nhìn vào cổ áo Thẩm Nhạn ở trước mặt, chợt nhớ ra vết hôn mình dấu trong cổ áo. Đáy lòng nóng lên, nhất thời không kiềm chế, dốc hết can đảm tiến tới hôn một cái lên cổ Thẩm Nhạn.

Hắn không kịp phòng bị, cả người run lên. Tề Tĩnh giữ chặt tay hắn, không cho phép động đậy.

Môi anh chạm vào mạch máu nổi lên bên gáy hắn, không rõ là mình nóng hay hắn nóng, cắn cũng đã cắn rồi, anh bỏ qua tiếng trái tim đang đập mạnh mẽ trong lòng, kiên nhẫn mút một cái, cho tới khi tạo ra dấu vết nhàn nhạt.

Lát sau, Tề Tĩnh mới thở gấp buông hắn ra.

Anh nhìn nhìn, tốt lắm, cuối cùng cũng lưu lại một dấu ấn chỉ thuộc về anh.

"Như vậy thì anh đã bị em vấy bẩn rồi."

Anh hài lòng cười rộ lên, khóe mắt cong cong, nhẹ nhàng tựa trán vào vai Thẩm Nhạn, an tâm chìm đắm trong sự ấm áp mà hắn mang đến.

Thẩm Nhạn ổn định tâm trạng một lúc lâu, sau đó mới ôm lấy anh một lần nữa thật chặt, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy? Sao tự nhiên... em lại làm vậy?"

"Trả thù anh." Anh cười nói, "Trả thù những dấu hôn đêm qua anh để lại trên người em."

Anh vẫn dựa đầu vào vai Thẩm Nhạn, sau đó ngẩng đầu lên, lùi về sau kéo ra cự li nửa bước, sau đó dùng một ngón tay nhẹ nhàng kéo cổ áo mình, khẽ mỉm cười để lộ hai, ba dấu hôn trên cổ cho hắn xem.

Lúc này, Thẩm Nhạn ngẩn người.

Tề Tĩnh nói toẹt hết ra, ấy vậy mà không hề thấy xấu hổ, mỉm cười nhìn sắc mặt hắn. Cho tới khi hắn mất tự nhiên lảng tránh nhìn sang chỗ khác, mặt hơi đỏ lên, anh mới bật cười. Tâm tình u ám trong lòng biến mất, cũng không có cảm xúc tiêu cực gì về cuộc thi sắp tới.

Tâm trạng tốt đẹp hơn, ăn cơm cũng thấy ngon hơn, đạo lí này quả nhiên không sai.

Bữa trưa phong phú bất ngờ. Bình thường hai người nấu cơm chỉ làm một món mặn, hai món chay, thỉnh thoảng sẽ có thêm canh. Hôm nay, Thẩm Nhạn chuẩn bị bốn món một canh, rõ ràng không giống như thường ngày.

Tề Tĩnh vừa giúp hắn dọn bát đũa, vừa kinh ngạc nhìn Thẩm Nhạn bưng thức ăn từ trong bếp ra, đặt đầy trên bàn ăn cơm, không khỏi buồn bực hỏi: "Sao anh nấu nhiều vậy? Trưa nay chắc chắn không ăn hết."

"Ừ, chỗ này có cả phần cho bữa tối của em đấy." Thẩm Nhạn trả lời.

Tề Tĩnh quan sát bàn cơm hoành tráng, quả nhiên tối nay không cần nấu thêm gì nữa, có khi còn đủ cho bọn họ ăn tới sáng mai.

Nhưng bình thường Thẩm Nhạn luôn muốn anh ăn cơm ngon canh ngọt nên bữa nào cũng nấu đồ mới, không bao giờ nấu một lần ăn nhiều bữa. Hôm nay, hắn về sớm nấu cho hai bữa như vậy thật khiến người ta thấy hiếu kỳ.

"Sao hôm nay anh lười vậy? Ngại nấu cơm tối à?" Dọn mâm xong, hai người song song ngồi xuống, Tề Tĩnh cười đùa hắn.

Hiện nay, người có khả năng nấu cơm trong nhà chỉ có Thẩm Nhạn, vậy nên chắc chắn nguyên nhân là do hắn.

Dường như Thẩm Nhạn đoán trước được anh sẽ hỏi vậy, không trả lời ngay mà chỉ im lặng xới cho anh bát cơm, lại gắp thêm thức ăn, sau đó mới chậm rãi nói: "Thật ra... Tối nay anh làm ca đêm, không thể về nấu bữa tối. Thế nên anh nấu trước, lúc đó em chỉ cần hâm nóng là được."

Những lời này đều vô cùng bình thường, nhưng sau khi nghe xong, Tề Tĩnh lập tức kinh ngạc trợn tròn hai mắt.

"Ca đêm?"

"Đúng vậy, từ chiều đến tối." Thẩm Nhạn không ngờ anh sẽ phản ứng như vậy, chỉ đành cười khổ.

"Thẩm Nhạn." Tề Tĩnh gác đũa, vội vã túm lấy tay áo hắn, "Anh... Anh đừng nói với em là anh muốn bỏ cuộc thi "Bạch Kha" tối nay nhé."

Thẩm Nhạn nhẹ nhàng nắm tay anh, an ủi: "Không, anh không bỏ cuộc. Em đừng lo, anh chỉ về hơi trễ một chút, chắc sẽ kịp giờ thi."

"Ca đêm của anh tới mấy giờ?"

"Chính xác mà nói thì từ sáu giờ tới mười giờ. Nhưng anh đã bàn với đồng nghiệp rồi, dùng thời gian ăn tối để bù, từ năm giờ tới sáu giờ anh không đi ăn mà ở lại bệnh viện, như vậy thì chín giờ có thể về sớm. Chậm nhất là chín rưỡi anh sẽ về."

Tề Tĩnh nghe xong, thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Trùng hợp là cuộc thi "Bạch Kha" tối nay diễn ra sau, tám giờ rưỡi mới bắt đầu, hơn nữa số thứ tự của Thẩm Nhạn lại ở cuối. Theo như kinh nghiệm từ hai trận mà Tề Tĩnh đã nghe trước đó, tới lúc các thí sinh cuối cùng thi đấu thì đã qua chín rưỡi.

Anh buông tay đang túm áo Thẩm Nhạn, cầm đũa lên lần nữa, suy nghĩ một lát lại đặt xuống.

"Haiz." Tề Tĩnh biết mình không nên xen vào chuyện công việc của Thẩm NHạn, nhưng vẫn thở dài, tạm thời không có tâm trạng ăn cơm. "Bao nhiêu ngày thì chẳng trúng ca đêm, lại trúng đúng hôm có cuộc thi, thật không khéo. Hay là buổi chiều anh tới bệnh viện hỏi xem, liệu có đồng nghiệp nào có thể đổi ca với anh không?"

"Thật ra ca đêm hôm nay là do anh đổi." Thanh âm của Thẩm Nhạn nhỏ vô cùng.

Tề Tĩnh kinh ngạc hỏi, "Vì sao?"

Nếu biết rõ bị trùng giờ, vì sao hắn còn muốn đổi ca?

Thẩm Nhạn thở dài nói: "Em quên rồi à? Ngày mai em phải đi bệnh viện tái khám, chụp X quang và kiểm tra lần cuối trước khi gỡ bó bột. Anh..."

Nói đến đây, hắn ngập ngừng, dường như muốn cân nhắc cách dùng từ, tránh khiến cho Tề Tĩnh cảm thấy áp lực.

"Sau khi xảy ra chuyện ở nhà nghỉ lần trước, anh... hơi lo lo. Trước khi em gỡ bó bột, anh không muốn để em ra ngoài một mình. Hơn nữa, em đi từ đây chỉ có thể đi xe bus, người đông lộn xộn, cần có người đi cùng để hỗ trợ em. Vậy nên anh cố ý hỏi đồng nghiệp, xem có ai đồng ý đổi ca sáng mai với ca đêm nay cho anh không. Tiếc là chỉ đổi được ca từ sáu giờ tối nay đến mười giờ."

Bình thường Tề Tĩnh ra ngoài đi làm sẽ có đồng nghiệp đi cùng, vậy thì không sao. Nhưng khi anh đến bệnh viện một mình, xung quanh đều là người lạ, chỉ sợ lại gặp phải người xấu, hắn không thể yên lòng.

Tề Tĩnh rất thấu hiểu những điều này, nở nụ cười áy náy: "Xin lỗi, chuyện lần trước do em không xử lý tốt, khiến anh bận tâm."

Thẩm Nhạn nhẹ nhàng ra dấu tay, ngăn cản anh tiếp tục nói những lời liên quan đến hai tiếng "xin lỗi": "Em đừng nói vậy, không phải lỗi của em. Hơn nữa, cũng không hoàn toàn do chuyện đã xảy ra lần trước. Vốn anh đã định sẽ đi cùng em, hiện tại chỉ coi như làm đúng theo kế hoạch."

Tề Tĩnh nhíu mi, không nói tiếng nào.

Thẩm Nhạn dịu dàng an ủi: "Em yên tâm, nhà mình cách bệnh viện chỉ mười phút, đi nhanh có khi chưa mất đến mười phút. Anh nhất định sẽ về kịp trước khi tới lượt biểu diễn."

Tề Tĩnh bất đắc dĩ cười: "Vậy được rồi... Em sẽ giúp anh đăng nhập vào YY, điều chỉnh thiết bị, chờ anh về nhà."

Anh thầm nghĩ, chỉ cần không gặp phải tình huống đặc biệt bất ngờ là tốt rồi.

Nhưng mà trên thực tế, những tình huống đặc biệt thường được gắn thêm hai tiếng "bất ngờ" là bởi vì nó khó lòng phòng bị.

Tề Tĩnh một lòng mong rằng Thẩm Nhạn không gặp phải chuyện không may khi trực đêm, thỉnh thoảng còn nhắn tin hỏi han, nhưng một sự việc bất ngờ xảy ra còn trước khi trời kịp tối, hơn nữa còn xảy ra ở một nơi không thể tưởng tượng được, bằng một cách không thể tưởng tượng được.

Sau khi nói chuyện với Bươm Bướm Ngọc, trong lòng Tề Tĩnh quyết định phải duy trì quan hệ "đối địch" trên danh nghĩa với Bún qua cầu để che mắt Bươm Bươm Ngọc. Vì vậy, Tề Tĩnh đăng nhập weibo, gửi tin nhắn riêng cho Bún qua cầu: "Vì một vài lí do, tôi sẽ tạm thời bỏ follow cậu trên weibo. Về những chuyện cậu nói sáng nay, tôi không tiện nhắc tới trong tin nhắn weibo, có gì tôi sẽ nhắn trên QQ cho cậu."

Gửi tin xong, anh nhận bỏ follow, thể hiện như mình tỏ ra đối địch với Bún qua cầu.

"Cứ như vậy thì ít nhất trong giai đoạn vòng loại có thể giấu được Bươm Bươm Ngọc." Anh tự lẩm bẩm trước màn hình.

Tắt phần tin nhắn, anh tiện tay mở phần "Tin nhắn từ người lạ".

Thông thường, anh không xem tin nhắn trong này, bởi vì weibo của anh có hơn mấy ngàn fan, rất hay có fan giả nhắn tin quảng cáo cho anh. Từ sau khi bỏ lỡ tin nhắn của Bún qua cầu, anh tự nhắc nhở chính mình phải chú ý kiểm tra phần tin nhắn này, để tránh không bỏ lỡ thêm điều gì quan trọng mà mình không biết.

Nào ngờ, quả thật trong mục này có một tin nhắn.

Tên người gửi vô cùng đơn giản, đơn giản tới mức nếu như Tề Tĩnh không đọc kỹ nội dung, chắc chắn anh sẽ coi đây là tin rác mà xóa đi – "★ Lão ngũ★". Đây là ID weibo của người gửi tin, bởi vì cái tên quá đơn giản nên mới thêm hai ngôi sao to bự vào để phân biệt.

Đối với những ID như thế này, bất kể ai cũng sẽ thấy không đáng tin, so với đeo thêm một chữ "vương" vào phía trước còn không đáng tin hơn.(1)

Tề Tĩnh cũng nghĩ vậy.

Anh vô thức đặt con trỏ chuột vào phần xóa bỏ bên tay phải, nhưng ngón tay anh bỗng chốc ngừng lại. Không chỉ ngón tay, ngay cả hô hấp cũng gần như gián đoạn, thậm chí cả trái tim cũng đình chỉ.

★ Lão ngũ★: Chào anh Chẳng hỏi ngày về, tôi biết "Ba ba mèo" là ai... Chắc anh cũng biết anh ấy. Tôi muốn hỏi anh một câu, anh ấy tự nguyện tham gia cuộc thi hay có nguyên nhân khác? Sau khi nhận được câu trả lời, tôi sẽ quyết định có nói tiếp hay không. Cảm ơn.

Tề Tĩnh nhất thời toát mồ hôi lạnh, thân thể hơi run lên, cứng ngắc ngồi trước máy tính.

Không thể nào...

Trong đầu anh nảy ra ba tiếng này đầu tiên, điên cuồng bay trong lòng, bồi hồi không chịu biến mất. Không thể nào, không thể nào, không thể nào...

Đa phần weibo của các CV đều đặt theo ID trong giới võng phối, ví dụ như "CV – Chẳng hỏi ngày về" chắc chắn là weibo của Chẳng hỏi ngày về. Người tên "★ Lão ngũ★" này dám trực tiếp tìm tới cửa, hơn nữa còn dùng giọng điệu cực kì khẳng định nói rằng "Tôi biết "Ba ba mèo" là ai... Chắc anh cũng biết anh ấy". Đây tuyệt đối không phải đang ám chỉ giọng nói của Thẩm Nhạn.

Nếu như người này là một thành viên trong tổ kịch mà Thẩm Nhạn từng hợp tác, chỉ dựa vào giọng nói cũng không đoán ra được hắn.

Chuyện Thẩm Nhạn = Nhạn Bắc Hướng = Ba ba mèo, ngay cả đàn em cực kì thân thiết Ninh Tiêu Tiêu của anh cũng chưa được biết.

Rốt cuộc... làm sao người này biết được?

Hiện tại không phải thời gian để khiếp sợ. Tề Tĩnh khắc chế phản xạ có điều kiện của bản thân, cố nén mồ hôi lạnh đang toát ra, dùng ngón tay run rẩy nhấn chuột vào ID này, mở trang cá nhân ra xem đây là thần thánh phương nào.

Thật đáng thất vọng là trang chủ của "★ Lão ngũ★" trống không, chẳng có gì cả, ngay cả follower cũng không có, hiển nhiên là một acc mới tạo. Tề Tĩnh suy đoán, tài khoản này đăng kí chỉ để gửi tin nhắn cho anh, chắc chắn là acc clone, không phải acc chính.

Nhưng mà điều đó không quan trọng.

Cái quan trọng là... Tề Tĩnh phát hiện ra người này đang online, bởi vì trong avatar có dấu chấm tròn xanh.

"Đừng logout, đừng logout!" Tề Tĩnh lần đầu ghét cay ghét đắng kỹ năng mổ cò trên bàn phím của mình, trong lòng thầm niệm những lời này, mau chóng dùng ngón tay chọt chọt, khó khăn gửi vài chữ.

CV – Chẳng hỏi ngày về: Bạn là ai?

"★ Lão ngũ★" đang online mau chóng trả lời anh.

★ Lão ngũ★: Tôi là ai không quan trọng. Xin anh hãy trả lời thẳng vào câu hỏi trước đó của tôi. Anh ấy tự nguyện tham gia cuộc thi phải không?

CV – Chẳng hỏi ngày về:... Đúng vậy.

★ Lão ngũ★: Quả nhiên là vậy, tôi hiểu rồi.

★ Lão ngũ★: Tiếp theo, tôi biết chắc chắn anh có rất nhiều vấn đề muốn hỏi tôi. Nhưng tôi không thể nói cho anh biết được nhiều, chỉ muốn nhắc nhở anh một chút, khi dùng YY phải cẩn thận. Nếu như anh ấy muốn dùng acc clone, chi bằng hãy đăng kí một acc mới chuyên dùng cho cuộc thi, như vậy mới không lo bị người ta vạch trần ra.

★ Lão ngũ★: Đề nghị của tôi là nhắc anh ấy đừng sử dụng tài khoản YY kia cho cuộc thi đêm nay, đổi acc khác để diễn. Ngày đó, anh ấy bộc lộ tài năng lần đầu tiên, còn chưa có nhiều người biết đến, có rất nhiều chuẩn bị lâu sau mới được nghe ghi âm, vì vậy sẽ không có cách liên hệ. Trong hiện trường cuộc thi chắc cũng không ai đủ thông minh đi liên lạc với anh ấy. Thật ra chỉ cần tỉ mỉ nghiên cứu sẽ biết acc chính của anh ấy từng tham gia "Cạm bẫy", liên hệ tới danh sách cast, nếu có người để ý tới vai ông già trong kịch thì sẽ đoán ra anh ấy là ai. (Hiện nay trừ tôi thì vẫn chưa có ai biết, ha ha)

★ Lão ngũ★: Xin lỗi vì mạo muội liên lạc với anh, bởi vì tôi nghĩ anh ấy rất tin vào anh, vậy nên mới cố ý tới nhắc nhở anh. Yên tâm đi, tôi chỉ là một người qua đường, không phải người xấu. Tất cả những gì tôi biết sẽ không nói cho ai khác, tôi xin thề. Cuối cùng, chúc hai người thi đấu thuận lợi ~(づ ̄ 3 ̄)づ

Tề Tĩnh thấy được câu cuối cùng, cảm giác lo lắng treo trong lòng rơi xuống, thở phào một hơi, thoải mái hơn nhiều. Cách thức nói chuyện của "Lão ngũ" khá đáng tin. Tuy rằng anh không biết mục đích của đối phương là gì, nhưng chỉ cần đọc những lời này, quả thật rất hợp lí.

Đổi tên của acc chính không an toàn bằng việc đổi luôn một acc mới(2)... Hôm nay anh sẽ giúp Thẩm Nhạn tạo một tài khoản khác, tránh lại bị những người thông minh như "Lão ngũ" phát hiện ra.

Sau câu cuối cùng trong đoạn chat, Tề Tĩnh gõ hai tiếng "Cảm ơn", ánh mắt đọng lại ở những lời đối phương nói, tỉ mỉ tìm kiếm dấu vết.

Nhưng mà không có thu hoạch gì.

Lúc này, anh bỗng nhiên nhìn sang điện thoại di động, ngẩn người. Anh vội vã gửi cho Thẩm Nhạn một tin nhắn: "Thẩm Nhạn, anh có biết ai tên là "Lão ngũ" không?"

*Chú thích:

(1) Lão ngũ thêm chữ Vương vào thành Vương lão ngũ aka đàn ông giàu có.

(2) Dành cho ai không hiểu thì trước đó Thẩm Nhạn dùng acc Nhạn Bắc Hướng, đổi tên thành Ba ba mèo để tham gia thi.