Thần Hi cứ có cảm giác rất sai trái. Mặc dù cô gái ở kế bên cạnh anh, chính xác chính là người anh cần tìm. Vậy nhưng bằng cách nào đó mà anh cứ vô thức nhớ đến cô gái kia.
Hay lăng loàn đã sớm thành thói của anh? Ăn chơi bao năm, đã không còn có khả năng kiên trì ở cạnh một người được nữa?
Mà cô gái này không phải tên Dục Minh. Cô ta nằng nặc nói cô ta là Thiên Vy. Đúng là cô ta đã đến Diệu Minh rất nhiều lần, nhưng hỏi No. Shine là ở đâu cô ta có biết không? Cô ta không biết.
Giọng Thiên Vy có hơi eo éo, lảnh lót một cách quá đáng. Hơi phát ra cũng rất mạnh mẽ. Không giống như Dục Minh, rất khẽ và dịu dàng.
Ngoài khuôn mặt và tấm hình y đúc thì Thần Hi thật sự không tìm ra được bất cứ thứ gì giống với Dục Minh từ cô gái đang nằm cạnh anh. Còn cái cô Sunny kia thì từ từ ngữ, chất giọng và cả khuôn mặt đều rất thân quen, đến nỗi khiến anh rùng mình mỗi khi trông thấy, không thể dời mắt đi được.
"Thần Hi, anh thật sự sẽ đưa em về Diệu Minh ra mắt bố mẹ anh chứ?" - Thiên Vy quấn lấy anh, liên tục hỏi.
Thần Hi thật sự cảm thấy phiền chết đi được. Cơ mà hiện tại anh đã gần 30 tuổi. Bố mẹ anh chỉ hận không thể tống khứ anh cho bất cứ cô gái nào mà họ trông thấy được thôi. Mà nếu đối với cô gái anh đã mất 7 năm để tìm kiếm mà không thể nghiêm túc được nữa, thì Thần Hi thật sự đánh mất niềm tin vào bản thân.
"Ừ...".
Nếu Cố Tuyền và Vương Lâm biết cái tư tưởng đứng núi này trông núi nọ, không kiên trì nổi mấy ngày này của anh, không biết bọn họ sẽ xẻo anh ra làm mấy mảnh nữa.
"Chúng ta có thể về Diệu Minh trong hôm nay luôn có được không?".
Thiên Vy sửng sốt nhìn anh. Gương mặt sắc sảo chau lại càng thêm muôn phần đanh đá.
"Tại sao chứ? Không phải ban đầu anh nói sẽ ở đây đến chừng nào em thích sao? Đột nhiên thay đổi nhanh như vậy? Hơn nữa, em còn phải thu dọn hành lý... còn công việc...".
"Em sắp xếp hết rồi đi trong hôm nay là được. Không phải sao?" - Thần Hi ngang ngược nói.
Thật ra chính anh cũng không hiểu mình đang vội vã thế để làm cái gì? Vì cái cô Sunny kia sao? Thần Hi ôm đầu, anh thật sự không hiểu nổi chính mình? Mê muội vì một bộ ngực?
Rồi sau khi quay về Diệu Minh thì anh định làm gì đây? Tìm cô ta nữa chắc?
Cuộc đời anh kể từ sau khi học đại học chỉ xoay quanh việc đi tìm gái...
"Không được..." - Thiên Vy mè nheo - "Em vừa mới huỷ một buổi chụp hình vì anh hôm nay đấy. Nếu em huỷ hết công việc trong vòng một tháng thì cuộc đời em sẽ tan tành luôn. Việc gì cũng phải có lịch trình chứ!".
Thần Hi quyết không nhân nhượng.
"Anh sẽ bù hết số tiền lương mà em đã nhận, thậm chí là gấp đôi. Còn nếu như vậy mà em vẫn không chịu về với anh, anh đành về Diệu Minh trước đợi em vậy!".
Thiên Vy há hốc miệng nhìn anh. Người đàn ông này, thật sự quá đẹp, quá hoàn mỹ. Mùi tiền trên người anh ta nồng đến không ngửi được. Một con cá lớn như vậy, vừa gặp đã muốn đen cô về ra mắt gia đình. Thiên Vy làm sao nỡ thả anh đi được đây chứ?
"Không thể đợi thêm một hai ngày nữa được sao?".
Thần Hi lạnh lùng.
"Không được. Vé máy bay đã đặt rồi. Tối nay anh sẽ về Diệu Minh!".
Người đàn ông kia còn quá sức bá đạo. Thật sự khiến Thiên Vy vừa hận vừa chết mê chết mệt.
"Thôi được, anh chờ em một chút. Em sẽ nói với người quản lý của em, rồi về nhà thu dọn đồ đạc!".
Thần Hi vuốt vuốt đầu Thiên Vy.
"Ngoan, ngoan lắm!".
Nửa đêm hôm đó thì bọn họ về tới nhà họ Cố. Vào lúc đó thì cả Vương Lâm và Cố Tuyền đều đang ngủ say trên lầu. Chỉ có mỗi quản gia còn thức để mà tiếp đón anh.
"Cậu chủ, cậu về trễ quá. Cô Tịch Dương vừa về nhà mất rồi!".
Thần Hi "hừ" lạnh một tiếng. Ông ta không nhắc thì Thần Hi sớm đã quên mình còn một đứa em gái nuôi vô tâm vô phế. Bảy năm trời mà cơn giận của nó vẫn nuốt chưa trôi. Cụ thể giận nhau vụ gì thì Thần Hi chẳng thể nhớ rõ nữa.
"Tịch Dương là ai thế anh?".
"Em gái nuôi của anh!".
"Giống như em gái mưa sao?".
Bị Thần Hi và cả vị quản gia kia lườm, Thiên Vy liền biết mình lỡ lời rồi, liền không hó hé chút nào nữa.
"Vị này là..." - Vị quản gia kia không nhớ trước đây từng gặp qua cô gái kia.
"Là bạn gái của cháu, Thiên Vy".
Thần Hi không chút hào hứng giới thiệu, chỉ có lão quản gia kia là vui mừng không ngớt.
"Cậu chủ đã có bạn gái rồi sao? Nếu ông bà chủ mà hay tin, chắc sẽ phấn khởi lắm đấy! Để tôi đi chuẩn bị phòng cho cô...".
Thần Hi bỗng thấy nhẹ nhõm một cách lạ kỳ. Trong khi Thiên Vy thì ngơ ngác.
"Ơ... cháu... cháu ở chung phòng với Thần Hi là được mà...".
Lão quản gia nghe vậy, nụ cười liền có chút gượng gạo, cứng nhắc.
"Thưa cô... Thiên Vy, vậy là cô chưa biết rồi... Ông bà chủ trong nhà gia quy có hơi nghiêm khắc. Thông thường cậu chủ đều không được phép dắt... các cô gái qua đêm ở đây".
Thiên Vy liếc mắt nhìn Thần Hi, không biết nên buồn hay nên vui đây? Đến đây làm gì khi không được ở gần Thần Hi cơ chứ? Nhưng cơ ngơi của nhà Thần Hi quá sức hoành tráng. Tại sao nhà trong thành phố mà có thể xây to được đến chừng này? Con cá to này có chút khủng long, khiến Thiên Vy có hơi kinh ngạc về vận may của mình.
Cô quen biết anh còn chưa đầy ba ngày nữa...
Quản gia hiền lành dẫn Thiên Vy qua nửa cái hành lang để đến gian phòng của mình. Trong khi cô trông thấy Thần Hi xách hành lý về phòng đối diện. Sao mà xa xôi với anh quá vậy chứ?
"Không phải phía bên cạnh phòng của Thần Hi vẫn còn một phòng khác hay sao ạ?".
"Dạ, đó là phòng của cô Tịch Dương. Xưa nay ông bà chủ đều không để khách vào phòng đó ở ạ".
Lại là cô Tịch Dương? Thiên Vy bắt đầu cảm thấy ác cảm với cái tên này. Một cô em chồng... mà lại còn là nuôi... thật chẳng hiểu từ đâu rớt xuống...
"Cô Tịch Dương đó... rốt cuộc là có quan hệ gì với nhà của Thần Hi vậy ạ?".
"Cô Tịch Dương là em gái bạn thân của cậu chủ ạ. Trong một lần tình cờ được cậu chủ đưa về đây. Ông bà chủ thấy ưng quá liền nhận cô ấy làm con nuôi. Ông bà chủ vốn thích con gái mà vẫn chưa có nên thích lắm ạ".
Thiên Vy ừ à. Vậy mà cô còn tưởng lại thêm một đứa con gái thấy sang bắt quàng làm họ chứ? Sau này nếu cưới Thần Hi, cô nhất định phải tẩy trừ cái cô em chẳng có tí máu mủ này đi mới được. Quá phiền phức. Lỡ còn tranh tài sản với Thần Hi nữa thì biết phải làm sao?
Tuy tiếp xúc với cô gái này chưa được bao lâu, nhưng lão quản gia thật sự không có cảm tình với cô bạn gái này lắm. Tính ra cô Kim Y Chi ngày trước tính tình còn nhã nhặn, hiền lành hơn rất nhiều.
Thần Hi vừa về đến nhà thì nhận được tin nhắn từ Lam Bách muốn nhờ anh đến dự giúp một cái sự kiện của trường S.
[Giúp giùm đi. Gấp lắm!]
[Mẹ nó, tôi vừa mới về đến Diệu Minh. Còn chưa kịp thở]
Hơn nữa, trường S ở xa chứ có phải gần gũi gì đâu. Thế này là muốn giết anh sao?
[Đi giúp tôi, một lần thôi mà. Do thiếu người quá nên mới nhờ đến cậu đấy. Là sự kiện về những người thành công nhất đã tốt nghiệp trường. Còn ai thành công hơn cậu nữa mà không tham gia chứ?]
Thần Hi lập tức khó hiểu.
[Không phải tôi và cậu đã rời trường 7 năm rồi sao? Từ lúc nào cậu quan tâm đến chuyện của trường quá vậy?]
[Một cô gái nhờ tôi... Tôi lỡ nhận lời nhưng mai lại bận mất. Cậu biết là mới khởi nghiệp đâu có dễ...]
Hoá ra là gái nhờ. Kinh thật! Lam Bách ơi là Lam Bách. Trọng sắc khinh bạn thế đấy. Thần Hi vừa về nước, một câu hỏi thăm bẻ đôi cũng không có, giờ lại còn nhờ vả!
[Đi. Giúp tôi đi! Mấy hôm nữa các cậu có muốn hẹn gặp ở chỗ nào thì để tôi khao!]
Thần Hi mắt tròn mắt dẹt nhìn tin nhắn này. Nhớ ngày trước, nhà bọn họ còn không đủ tiền mua kẹo cho con gái ăn, nay lại có tiền khao bạn bè ăn. Thật là một bước ngoặt lớn trong đời.
[Được thôi. Vậy mai tôi sẽ đi giúp cậu. Gửi thông tin qua đây!]
[Hội thảo Công thức của người thành công. 10h sáng. Lầu 2 Hội trường toà nhà B. Nhớ soạn diễn văn nhé!]
Hai mắt đang buồn ngủ của Thần Hi mở lớn khi đọc đến hai từ diễn văn. Cái gì đây? Nửa đêm ngồi soạn diễn văn? Lam Bách, cậu ta thực sự kiếm chuyện cho anh làm sao?
Thần Hi soạn hơn chục tin chửi thề, không thấy Lam Bách nhắn lại. Chắc xong chuyện nên lẩn đi mất rồi! Thật quá khó tin là cậu ta lớn gan dám gài bẫy anh vào giữa đêm hôm thế này.
Nếu không phải vì tình đồng chí vẫn còn giữ vững suốt bao nhiêu năm qua thì Thần Hi thật muốn bùng kèo cho xong.