Treasure Of The General God

Chương 47: Bệnh Viện (3)



Dứt câu, tôi cũng nhanh tiến tới nhưng không dám đứng gần chú nhỏ chỉ có thể đứng bên em gái chú ấy mà thôi.

- Hình như chị có vẻ bất ngờ nhỉ? Em cũng mới biết chuyện của 2 người nên đã nhanh đặt vé về nước ngay.

- À…à…

Thấy tôi có vẻ hơi lo lắng, nên Hạc Nhi liền đặt tay lên cánh tay tôi rồi nói.

- Anh của em hình như có giới thiệu về em với chị nhỉ? Em tự giới thiệu lại nhé? Em tên Thần Hạc Nhi cứ gọi em là Anny nhé. Em mới 19 tuổi thôi.

- À…chị tên Từ Hải Nguyệt em muốn gọi chị như thế nào cũng được, chị chỉ hơn em 1 tuổi thôi.

- Vâng.

Ngoài miệng thì cười mà trong lòng thì đang trách móc bản thân.

“Ôi trời, mình giả tuổi như vậy có quá đáng không nhỉ? Nhanh miệng quá nên nói luôn 19 rồi, trong khi đó đã 30 rồi. Em ấy có phát hiện ra không nhỉ? Mình trông không hợp tuổi 19 không?”

“Giờ mà nói thật mình đã 30 thì kiểu gì cũng bị em ấy xưng là chị mất, chị dâu à hãy tha thứ cho em TT”

Tôi thấy Thần Hạc Nhi cứ nắm chặt tay không buông miệng thì cứ cười, tôi có chút không ổn nhẹ nên liền gọi tên.

- An-Anny…Anny!! Em ổn không đấy?

- À…á à… xin lỗi chị! Mà sức khoẻ của chị ổn chứ?

- Ừm, y tá nói chỉ cần truyền nốt chai này thì chị có thể xuất viện được rồi.

Hạc Nhi: “Không được, nếu em ấy xuất viện thì ông nội này ai chăm sóc chứ? Phải tìm cách cho 2 người này có thời gian bám dính nhau thôi.”

- À mà chị này…haha ở nước ngoài em cũng bận khá nhiều công việc nên em chỉ tính là ở đây một ngày rồi sẽ bay về luôn í.

- Thì chị có thể thay em…chăm sóc anh trai giúp em được không!? Tại em cũng biết chuyện tình của 2 người í nên là-

- Được! Chị sẽ giúp em!

“Cơ hội đây rồi, còn gì tuyệt vời bằng?”

- Vậy thì em thật sự rất rất cảm ơn chị. May mà có chị chứ không em không biết nhờ ai nữa!!

Câu vừa dứt, cánh cửa liền bật ra. Giọng nói trầm kèm với sự hứng khởi từ phía cánh cửa đó cất lên. Khiến tôi và Hạc Nhi quay ra nhìn.

- Còn anh mày mà? À há Hạc Nhi bé bỏng của anh~

Anny: Quên mất cha nội này…

Ngô Bách Kỳ: “Về hồi nào vậy? Sao không nhắn anh?”

Anny: “Em về lúc trưa nay. Mà cũng không cần anh nhắn đâu!”

Nghe vậy, Ngô Bách Kỳ liền giở giọng nũng nịu mà nói. “Tại sao chứ? Em ghét anh à~”

Thấy cuộc trò chuyện của 2 người họ tôi cũng khá bất ngờ mà tiếp tục theo dõi.

- Này! Đang có em ấy ở đây!

- Em nào? Nguyệt Nguyệt á? Này! Em lại-

Còn chưa nói xong thì Bách Kỳ đã bị Hạc Nhi bịt chặt mồm không cho nói mà nhanh lôi Bách Kỳ ra khỏi phòng.

Vừa bước được mấy bước, tôi liền vội hỏi: “Thật sự em chỉ ở đây 1 ngày thôi sao?”

Anny: “Vâng đúng rồi, chắc chị cũng thấy ngạc nhiên nhỉ? Hì hì,người nhiều tiền mà chị đi qua đi lại mất có bao nhiêu đâu chứ?”

Nói dứt câu, em ấy liền nháy mắt với tôi rồi nhanh rời đi với Bách Kỳ.

2 người họ rời đi, tôi cũng nhanh tiến sát về phía chú nhỏ để xem tình hình chú nhỏ như thế nào. Thấy chú nhỏ vẫn ổn nên cũng bớt lo phần nào.

- Chú biết gì chưa? Cháu có thể xuất viện được rồi đó~

- Có thể chăm sóc chú cho vài tuần tới rồi!

Những lời nói này, dù cho tôi có nói hàng ngàn lần cũng không một ai đáp lại. Không biết, sự chờ đợi của tôi khi nào mới kết thúc nữa…

Còn về phía Hạc Nhi và Bách Kỳ. Vừa kéo Hạc Nhi ra khỏi phòng, Hạc Nhi không ngần ngại mà đánh mạnh vào lưng khiến Bách Kỳ kêu đau

- Ui da! Đau anh.

- Anh mà cũng biết đau hả? Ai mượn nói vậy hả?

- Này, em đừng nói e lại giả tuổi với con bé đấy nhá.

- Con bé gì ở đây, chị dâu em thì có.

- Trời ơi, anh vợ còn chưa tỉnh thì em cần gì lo trước vậy chứ? Lỡ đâu 2 người họ không tiến tới được với nhau thì sao!?

“Chát”

- Nói gì hàm hồ vậy trời ơi trời. Anh vợ nào ở đây? Sao họ không đến được với nhau chứ?

- Thì…anh nghĩ vậy thôii, đó không phải anh vợ tương lai của anh à. Em chẳng nói anh một tiếng gì cả. Như vậy phải bị phạt… một cái hôn.

Vừa dứt, Ngô Bách Kỳ liền đặt 2 tay lên gò má của Hạc Nhi rồi tiến sát tới. Đôi môi sắp chạm vào nhau thì Bách Kỳ liền bị Hạc Nhi cho ăn tát mà không một chút nương tay.

Khiến Bách Kỳ chỉ biết ôm mặt mà tủi thân.

- Anh đừng có mà mơ. Em không có thích anh! Đừng ảo tưởng nữa.

- Sao em nỡ như vậy với anh chứ?..Nhưng mà không sao, anh còn lì lắm.

Lúc nãy còn ôm mặt tủi thân giờ lại giở ra vẻ mặt đắc ý khiến Hạc Nhi chỉ biết ngao ngán mà rời đi.

Thấy em ấy rời đi như vậy, Ngô Bách Kỳ cũng nhanh đuổi theo sau.

- Đợi anh…Nhi Nhi.

- Tên gì quê mùa vậy trời, tránh xa em ra!!!

Khi 2 người họ rời đi, tôi đã ngồi lì ở trong phòng chú từ chiều đến tối mới chịu về phòng.

Tôi cũng không nhớ rõ bản thân đã làm gì ở trong phòng chú nhỏ mà không biết chán chứ? Mắt thì cứ dán vào màn hình đang thể hiện tình trạng sức khoẻ của chú.

Trong lòng thì cứ thấp thỏm mãi mà không chịu nguôi đi. Thật sự rất khó chịu.

Về đến phòng bệnh, không nói không rằng tôi nằm chèm bẹp ngay trên giường rồi kêu than. Còn chưa kêu ca đủ thì y tá đã chạy vào.

- Cô vẫn còn mệt sao? Có cần tôi truyền-

- Không cần! Tôi khoẻ rồi, chỉ là hơi đau lưng xíu thôi.

- …,vậy được. Cô kêu người thân tới bệnh viện để ký xác nhận giấy xuất viện nhé!

- Ồ, được!

Thấy tôi đồng ý, y tá cũng khẽ gật đầu rồi rời đi. Cánh cửa vừa đóng tôi liền nằm bẹp xuống giường rồi kêu than cho đã thì thôi.

Thấy bản thân đã ổn nên tôi mới ngồi dậy mà gọi cho cô Diệc.

- Cô Diệc, tôi-

Tôi còn chưa nói xong, thì bên ngoài cửa đã cất lên một giọng nói quen thuộc khiến tôi không thể nhầm lẫn được.

- Tôi đây. Tôi ký giấy xác nhận rồi. Giờ tôi sẽ đưa cô về nhà, xong rồi mai cô hãy tới bệnh viện.

- Tôi không thể ở đây luôn được sao?

- Có gì gấp đến vậy chứ? Còn nhiều thời gian mà, cô tính mặc áo bệnh nhân này rồi chăm sóc cho ngài ấy đến khi ngài ấy tỉnh sao?

- Không thích hợp chút nào đâu~

- Vậy được, tôi sẽ về cùng cô.

- Được rồi!