Thiếu niên chẳng nói chẳng rằng đi thẳng ra sân bắt đầu chạy. Minh Đức và Gia Bảo phải lên lớp để học tiết tiếp theo nên cũng không làm gì được. Anh chàng Minh Đức ngồi chống cằm nhìn xuống dưới khẽ lắc đầu, quýt làm cam chịu chính là đây. Nếu là bình thường thầy dạy Thể cũng không quản mấy chuyện cỏn con này lắm, làm mất thì trực tiếp đền là được. Nhưng nghe mọi người đồn vợ thầy mới sinh con thứ hai, có lẽ đêm hôm thầy bị mất ngủ, lâu ngày đâm ra bực tức nên đến trường mới trút giận lên đầu học sinh như thế.
Cẩm Anh vẫn không biết chuyện gì xảy ra, cô thản nhiên chăm chú học bài. Hôm nay tiết Hóa thầy chữa đề nên cô cũng không quan tâm lắm, vì đã chuẩn bị kĩ càng nên cô không sợ bị gọi lên bảng, câu nào sai hoặc không biết thì chữa vào vở là được. Thế nên Cẩm Anh bỏ sẵn một tờ đề môn khác trên bàn vừa chữa Hoá vừa làm.
Thầy dạy Hoá điểm danh không thấy Nhật An đâu thì hỏi cả lớp, thấy vậy Minh Đức bèn đứng lên báo cáo Nhật An đang bị thầy Thể phạt chạy quanh sân trường. Dưới lớp bắt đầu xôn xao, ngay cả Cẩm Anh cũng ngạc nhiên.
"Được rồi lớp trật tự, tôi không biết Nhật An gây rắc rối gì nhưng giờ học của tôi không có mặt tôi sẽ ghi sổ đầu bài vắng không phép."
Thầy thấy Minh Đức cứ ngó nghiêng ra phía sân thì quát: "Cậu kia, muốn ra ngoài ngắm cảnh tôi cho cậu ra ngoài ngắm, còn học trong lớp thì phải nghiêm túc, lên bảng giải 5 câu đầu cho tôi mau!"
Anh chàng Minh Đức dù không tình nguyện nhưng vẫn phải miễn cưỡng đứng dậy, hôm nay mấy thầy sao thế nhỉ? Ai cũng nóng tính, lại còn luôn miệng nhắc đến số 5.
Cẩm Anh thấy mình không bị gọi thì vô tư làm đề Toán, không để ý tới thầy đang đi xuống kiểm tra từng học sinh một xem có làm bài về nhà hay không. Đến gần chỗ cô Hải Yến cố tình ho khụ khụ vài tiếng ra hiệu nhưng có vẻ Cẩm Anh không nghe thấy, vẫn cắm cổ làm Toán, chỉ đến khi thầy gõ tay lên đầu bàn.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Nốt Ruồi Son Nơi Đáy Mắt
3. Như Giấc Mộng Ban Đầu (Tự Mộng Sơ Giác)
4. Em Thấy Núi Xanh
=====================================
"Em học sinh này chưa làm bài về nhà hay sao mà ghi lia lịa vậy?"
Cẩm Anh giật thót, vội vàng đưa tờ đề Hoá cho thầy kiểm tra: "Em làm bài rồi ạ."
Cô định nhân lúc thầy nhìn đề Hoá mà lén cất đề Toán đi nhưng không ngờ mánh khoé này chẳng là gì so với giáo viên có thâm niên giảng dạy trong trường như thầy cả.
"Thế nãy em viết gì đấy? Đưa tôi xem nào."
"Em mới nhớ ra em mượn đề bạn chưa trả nên em nhìn qua chút rồi trả bạn ạ."
Chỉ tại cô quá chủ quan, lợi dụng mình ngồi gần cuối ngang nhiên bỏ đề lên bàn.
"Cứ đưa tôi xem, tôi có làm gì đâu mà em phải sợ." Đây chính là câu nói điển hình trước khi thảm họa xảy ra.
Cẩm Anh tay đưa đề Toán cho thầy nhưng thực tâm cô không muốn chút nào thành ra động tác cứ ngập ngừng, thầy Hoá cau mày trực tiếp giật tờ đề trên tay cô. Cẩm Anh khóc ròng, người ta nói đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma quả không sai chút nào. Bây giờ cô đang niệm kinh 7749 lần câu "Thầy đừng ghi em vào sổ đầu bài."
Nhưng đời đâu có như mơ, thầy liếc qua xong lập tức về chỗ mở sổ ra ghi dòng chữ to đùng:
"Tô Cẩm Anh làm môn Toán trong giờ Hoá."
Cô thề đó lần lần đầu tiên cô "được" vinh dự có tên trong sổ đầu bài vì mắc lỗi. Nội tâm thiếu nữ gào thét, tiêu rồi, nếu cô chủ nhiệm nhìn thấy xong báo bố mẹ cô thì sao? Cô vẫn còn có khát vọng sống mãnh liệt đó!
Tâm trạng Cẩm Anh tụt xuống tận đáy, cô không còn hứng thú làm gì nữa. Chắc chắn là tại tên Nhật An đáng ghét kia hại cô xui xẻo, như thể chỉ cần gần cậu vài giây thôi cô cũng có thể bị đen đủi vậy. Cô lập tức bỏ lọ sát khuẩn trong cặp ra xịt quanh người, thậm chí còn xịt đi xịt lại chỗ cổ tay bị cậu nắm.
Trong khi đó thiếu niên mồ hôi mồ kê nhễ nhại đã chạy xong 5 vòng sân trường, cậu đi ra bồn rửa tay gần đó vỗ nước lên mặt giảm bớt cái nóng rồi mới thong thả lên lớp, đang đi giữa đường đột nhiên hắt hơi một cái thật to.
Mẹ nó, ai nói xấu cậu thế nhỉ?
"Thưa thầy cho em vào lớp ạ."
Thầy dạy Hoá nhìn Nhật An như chỗ để xả tức: "Cậu đi đâu mà giờ mới vào, định coi thường tôi à, bình thường tôi dễ dãi với cậu, cậu liền được nước lấn tới phải không?"
Nhật An còn chưa kịp đáp lại thì đã bị một giáo viên đi ngang qua cướp lời: "Đồng phục mới có ở phòng văn thư, xin phép thầy cho hai học sinh xuống lấy."
Nói xong cô đi luôn.
"Được rồi, hai học sinh vi phạm đi lấy đi."
Nhật An ngạc nhiên, ngoài cậu tới muộn ra thì còn ai phạm lỗi nữa à? Chẳng trách mặt thầy như đâm lê. Tất nhiên cậu không biết còn có một Minh Đức ngó nghiêng và một Cẩm Anh làm việc riêng trong giờ. Chỉ thấy thiếu nữ nhẹ nhàng kéo ghế đứng dậy bước ra ngoài cửa lớp, thản nhiên lướt qua cậu không nói một lời.
Nhật An vội vàng đuổi theo, sao hôm nay trông ai cũng như bước xuống giường nhầm chân vậy? Cậu biết cô bực bội nên không hỏi mà chỉ theo sau.
Cẩm Anh đi được một đoạn đột nhiên dừng lại, xoay người đối mặt chỉ trích Nhật An: "Tại cậu, tất cả đều là tại cậu, làm ơn làm phước tránh tớ càng xa càng tốt."
Nói rồi dậm chân bình bịch đi thẳng.
Nhật An ngẩn người khó hiểu, cậu đã làm gì sai? Thiếu niên nghĩ cả nửa ngày trời cũng không ra, chân vô thức bước đến phòng văn thư từ bao giờ.