Trên Trời Có Vệt Mây Trắng

Chương 29: Xe đạp



Vì chuyện thuyết trình này mà Cẩm Anh giận Nhật An gần một tuần liền, Hải Yến và Minh Đức ngồi bàn sau cũng không dám hé răng nửa lời khuyên bọn họ. Đáng lẽ ra chiến tranh lạnh phải xảy ra lâu hơn nhưng gần đến hạn chót rồi, không làm không được.

Ra chơi cô nàng Hải Yến quyết định dấn thân mình vào biển lửa đề cập với Cẩm Anh về việc này.

"Nè, tớ thấy deadline Tiếng Anh gần kề rồi, cậu có ý tưởng gì chưa?"

Đáp lại cô nàng chỉ là giọng bực tức: "Sao cậu không hỏi Nhật An mà hỏi tớ làm gì?"

Thấy thế Minh Đức thì thầm với Nhật An: "Mày làm con gái người ta giận thế kia còn không đi dỗ?"

Kể từ khi chiến tranh lạnh xảy ra bọn họ chưa nói với nhau câu nào, thiếu niên cảm thấy con gái giận dỗi thật vô cớ nên không chấp nhặt với cô.

"Tao có lỗi gì à?"



Minh Đức cảm thấy EQ của Nhật An tỉ lệ nghịch vô cùng lớn với IQ của cậu. Cậu ta dù học không giỏi bằng nhưng mấy vấn đề này căn bản sẽ không bao giờ xảy ra.

"Vậy mày làm powerpoint đến đâu rồi?"

"Không ai soạn ý rồi đưa tao thì lấy đâu ra bài để làm powerpoint."

Nói trắng ra thì là chưa làm tí nào.

Minh Đức một lần nữa cạn lời. Hải Yến tiu nghỉu bước về chỗ, lắc đầu với cậu ta: "Không khuyên được."

Anh chàng lại quay qua Nhật An: "Chỗ mình mỗi Cẩm Anh học tốt môn này, mày đi thuyết phục cậu ấy đi."

Rõ ràng cậu ta đâu có gây hoạ mà phải đi tìm cách chữa cháy thay như vậy.

Nhật An chỉ gật gù, chẳng biết có để vào đầu hay không. Thế nhưng tối đó xảy ra chuyện lạ, lạ đến mức làm Cẩm Anh kinh ngạc, cậu vậy mà chủ động nhắn tin cho cô.

[Thực ra tớ muốn thuyết trình nên mới nhờ cậu, xin lỗi vì đường đột nhấc tay cậu lên như thế, nếu cậu rút ra khỏi nhóm cũng được, tớ vẫn sẽ lo phần của mình.]

Một câu này đã khiến lửa giận trong lòng Cẩm Anh vơi bớt, thậm chí cô còn cảm thấy hơi có lỗi. Lắc đầu vài cái cô tự nhủ, chắc mình bị thao túng tâm lý rồi. Thực ra trải qua mấy ngày lửa giận trong lòng cô cũng đã vơi bớt.

[Thôi để tớ thuyết trình, cậu làm powerpoint đi, tớ tạo nhóm cho mọi người vào rồi chuẩn bị một thể.]



Dần dần Gia Bảo, Hải Yến và Minh Đức được thêm vào nhóm. Cẩm Anh biết có nói với những người khác trong tổ cũng bằng không nên cô không mời bọn họ. Hai người Minh Đức và Hải Yến thuyết phục một hồi Cẩm Anh vẫn không đồng ý nên đang thắc mắc làm sao Nhật An lay được tảng đá ngàn năm này.

Cẩm Anh: [Tớ và Yến chuẩn bị dàn ý cho hai phần và sẽ lên thuyết trình, Nhật An làm powerpoint, Đức với Bảo tìm dẫn chứng để góp thêm vào dàn ý nhé.]

Gia Bảo: [Đồng ý.]

Minh Đức: [Chốt luôn.]

Vì nhóm bọn họ không ai xung phong nên chỉ còn thừa duy nhất một chủ đề là tình yêu tuổi học trò. Cẩm Anh thấy chủ đề này không tệ, có khá nhiều ý để nói đến, vừa hay cô bù lại kế hoạch thuyết trình cùng cô nàng Hải Yến còn đang dang dở. Cẩm Anh chia bài làm hai phần, cô sẽ nói về tác hại của tình yêu tuổi học trò và Hải Yến phản biện ý kiến của cô.

Ngày thuyết trình cuối cùng cũng tới, Cẩm Anh bước lên bục giảng cùng Hải Yến.

"Hi guys, welcome to our presentation." (Chào mừng các bạn đến với phần thuyết trình của chúng tôi.)

Cẩm Anh: "I know that being in a romantic relationship at an early age isn't strange in the school society nowadays."

(Tôi biết yêu sớm không còn xa lạ trong xã hội học đường ngày nay.)

"First, let's talk about the advantages of it." (Đầu tiên hãy nói đến mặt tích cực của việc này.)

Sau khi Cẩm Anh và Hải Yến thuyết trình xong bên dưới vang lên tiếng vỗ tay rào rào. Cẩm Anh nhìn xuống vô tình bắt gặp ánh mắt Nhật An, cô ngượng ngùng nhìn sang nơi khác. Thực ra cô muốn nói cảm ơn cậu, vì cậu mà tớ đang dần trở nên trưởng thành rồi, không sợ bất cứ điều gì cả.

Chiều đó Hải Yến chở Cẩm Anh về nhà, đang đi trên đường bỗng cô nàng chợt dừng xe: "Cẩm Anh này, kia có phải xe đạp của cậu không?"

Cẩm Anh quay qua, một người đàn bà nghèo đang nhặt ve chai cùng đứa con còn nhỏ. Chiếc xe đạp cũ chất chồng ve chai với sắt vụn. Cẩm Anh chỉ nhìn thoáng qua cũng đã nhận ra đó là xe đạp của cô vì vết bút xóa mà cô từng đánh dấu. Có lẽ họ tưởng xe cô là xe bỏ đi nên đã lượm về dùng.

"Không phải xe tớ đâu, cậu mau đi tiếp đi."

Hải Yến lưỡng lự: "Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì hết, mau đi thôi kẻo muộn." Cẩm Anh thúc giục cô nàng.

Cuối cùng Hải Yến cũng chịu đầu hàng, tiếp tục đi trên con đường rợp bóng cây xanh. Từng cơn gió thoảng qua thổi tóc mai của Cẩm Anh bay nhẹ, cô khẽ nhắm mắt hít một hơi thật sâu.