Trên Trời Có Vệt Mây Trắng

Chương 44: Bệnh đỏ mặt



Người ta thường bảo 'có công mài sắt có ngày nên kim', Cẩm Anh không hề nản chí, hôm sau cô tiếp tục công việc đang đang dở từ chiều hôm trước.

"Về nhà tớ đã nghĩ kĩ lại, từ bây giờ tớ sẽ xoá bỏ ranh giới bàn, tớ thấy ranh giới này cản trở quá trình vươn lên trong học tập của tớ. Là một con người yêu công bằng nên tớ cho rằng chúng ta giúp đỡ nhau trong học tập thì công bằng hơn đúng chứ?"

Nhật An: "..." Gì vậy?

"Hôm qua cậu chưa giảng bài cho tớ đâu đấy, tớ vẫn chưa giải ra."

Nói xong cô xán lại gần cậu.

"Bài này hả? Trước tiên điều kiện là phương trình trong căn lớn hơn hoặc bằng không..."

Thảo Nguyên từ đằng xa quan sát rõ mồn một, tại sao Cẩm Anh hỏi thì cậu trả lời còn cô thì không. Cảm giác bức bối trong lòng trỗi dậy, Thảo Nguyên không chịu nổi bèn ra khỏi lớp đi dạo.

Minh Đức trông Nhật An và Cẩm Anh đang giảng bài cho nhau thì nhìn Hải Yến. Cậu ta cũng thử xem sao.

"Đề văn này cô cho khó quá. Câu ba đọc hiểu cậu làm chưa?" Lớp tự nhiên vô cùng dị ứng môn văn, tuy vậy trong lớp vẫn có vài thành phần học đều, điển hình như Hải Yến và Cẩm Anh. Minh Đức không hiểu tại sao mỗi lần làm văn, dù bất bình nhưng cậu ta vẫn phải ghi ý kiến của tác giả là đúng đắn.

Cô nàng lôi từ trong ngăn bàn ra một tờ giấy sau đó đập lên bàn học: "Tự nhìn đi." Tác phong nhanh gọn lẹ.



Cậu chàng chưa kịp giữ lấy thì quạt đã thổi tờ bài làm úp thẳng mặt cậu.

Giờ ra chơi Cẩm Anh không biết mệt cứ bám dính Nhật An.

"Cậu xuống canteen mua giúp tớ chai nước được không? Nãy tiết thể thầy bắt chạy bền giờ tớ không nhấc nổi chân nữa."

Cậu nhìn bình nước gần phía bục giảng: "Trong lớp có nước mà."

Thiếu nữ kiên quyết: "Nhưng tớ muốn uống nước ngọt, coca pepsi ý."

"Bình thường cậu có thích đồ ngọt đâu, nhất là nước uống có ga."

"Học tập căng thẳng tớ uống để nạp năng lượng, một lon thì có sao."

Minh Đức không hiểu trước hai người này còn đang hoà thuận giảng bài cho nhau, giờ đã thành tranh luận như vậy rồi.

"Uống mấy thứ đó gây hại cho sức khỏe, tớ khuyên cậu vẫn là không nên uống. Nạp năng lượng có nhiều cách, cậu ăn đầy đủ dinh dưỡng thì sẽ có năng lượng thôi."

"Nhưng tớ muốn uống, gây hại cho sức khỏe tớ chứ có phải sức khoẻ cậu đâu."

Nói xong câu này Cẩm Anh lập tức cảm thấy hối hận. Nhật An hơi sững sờ nhìn cô, không nghĩ tới người trước mặt cậu lại có lúc cứng đầu đến thế.

"Được, vậy cậu tự đi mua thứ cậu cần, tớ không muốn gián tiếp hại sức khoẻ người khác."

Nhật An bỏ mặc cô rồi cùng Minh Đức và Gia Bảo đi chơi bóng rổ. Cẩm Anh cảm nhận được cậu thực sự tức giận, chỉ là Nhật An chưa bao giờ thể hiện cảm xúc một cách quá lộ liễu, nếu không nhạy cảm thì sẽ không phát hiện ra.

Dạo gần đây Hải Yến rất bận nên cô cũng chẳng dám làm phiền cô nàng, đành một thân lủi thủi xuống canteen. Cẩm Anh đứng trước máy bán nước tự động hồi lâu không nhúc nhích. Đáng lẽ ra cô không nên nói thế với cậu, dằn vặt quá đi mất! Người bày trò là cô, người gây chuyện cũng là cô. Cẩm Anh bất lực thở hắt ra một hơi, giờ đi xin lỗi cậu có muộn không nhỉ?



Trong lúc thiếu nữ đang chìm trong mớ suy tư hỗn độn thì ở đâu đấy có người đã quan sát từng biểu cảm của cô. Người đó lại gần Cẩm Anh, áp chai coca mát lạnh vào má cô.

Thiếu niên xuống nước: "Một lon thôi đấy."

Cô chậm chạp quay đầu, vẫn là cậu với vẻ mặt cà lơ phất phơ nhưng có chút không đành lòng. Nhật An nắm lấy bàn tay Cẩm Anh, nhét lon coca vào trong tay cô rồi toan chạy đi chơi bóng rổ tiếp.

"Xin lỗi cậu."

Chân Nhật An khựng lại: "Cậu không làm gì sai mà phải xin lỗi cả."

Cẩm Anh tiến lên bằng cậu: "Cậu vẫn còn giận à?"

"Tớ đã cân nhắc lời cậu nói, giờ tớ mang lon coca cho người khác chứ tớ không uống nữa."

Cơ mặt Nhật An dãn ra đôi phần: "Cậu tính mang cho ai?"

"Minh Đức và Gia Bảo, không phải hai người họ cũng đang chơi bóng à?"

Trong nháy mắt cậu thay đổi sắc mặt, không tốn chút sức để giật lon coca trên tay Cẩm Anh.

"Không uống để đấy tớ, uổng công thiếu gia đây mua nước cho cậu."

Vừa nói Nhật An vừa mở nắp lon coca, ngửa cổ tu ừng ực.

Cẩm Anh: "..." Theo trí nhớ của cô thì cậu cũng không thích đồ ngọt mà? Hay là cô nhớ nhầm?

"Nắng nóng cậu đừng xuống đây làm gì, mau lên lớp đi."

Dự báo thời tiết nói hôm nay nắng nóng kỷ lục. Từng tia nắng như thiêu đốt chiếu xuống mặt sân trường. Có vẻ như do sức nóng của tiết trời cùng với vận động thể chất mà má thiếu niên hây hây đỏ. Cẩm Anh ngây ngốc nhìn cậu, không hiểu sao dáng vẻ này của cậu có chút dễ thương.

"Vậy tớ về lớp trước nhé."

Cẩm Anh bối rối chạy nhanh tránh để Nhật An thấy đôi má sắp chuyển sang màu cà chua chín của cô.

Hôm nay thiếu nữ phát hiện ra một chuyện, thì ra bệnh đỏ mặt cũng có thể lây truyền.

Hải Yến vươn vai, bẻ khớp tay răng rắc, đang định đứng lên uống nước thì trông thấy Cẩm Anh.

"Sao mặt cậu đỏ quá vậy?"

Cô nàng lấy hai tay bưng mặt Cẩm Anh: "Chậc, chắc do hôm nay trời nóng."

Cẩm Anh: *Phù, thoát một kiếp.*