Hải Yến hào hứng chạy xuôi chạy ngược, bảo Minh Đức: "Cậu chụp giúp tớ một tấm với hoa đào được không?"
Minh Đức cầm điện thoại cô nàng xoay dọc ngang: "Một... hai... ba."
Xem xong ảnh cô sa sầm nét mặt: "Cậu chụp kiểu gì thế? Tớ thấp như vậy à?"
Sao trách cậu chàng được, trong hội mình Hải Yến thích chụp ảnh chứ còn ma nào nữa đâu.
"Chụp lại." Cô khó chịu cau mày.
Minh Đức bất đắc dĩ làm cu li chụp 7749 kiểu cho cô nàng.
Vậy mà Hải Yến vẫn chưa hài lòng: "Tớ nói thật nè, không phải đám con trai các cậu giỏi công nghệ lắm à, sao chụp cái ảnh cũng không xong thế?"
Cô lướt từng tấm một: "Này ngược sáng, này lùn tịt, này trông béo..."
Minh Đức chép miệng cằn nhằn: "Cậu so sánh khập khiễng vậy? Đâu phải ai giỏi công nghệ cũng chụp ảnh đẹp."
Đúng lúc này Cẩm Anh bước tới: "Để tớ."
Hải Yến như vớ được phao cứu sinh, vội đưa điện thoại cho Cẩm Anh.
Cô căn góc chụp: "Được rồi."
Bây giờ cô nàng mới gật đầu: "Cậu chụp tốt phết đấy."
Xong ai đó quay qua Minh Đức đổi giọng: "Nhìn đi, Cẩm Anh không hay chụp ảnh mà còn chụp đẹp hơn cậu."
Cậu chàng tự hỏi mình đã làm gì sai mà phải chịu đày đọa tới mức này.
Gia Bảo nhìn đồng hồ: "Chúng ta thu xếp về thôi."
Không lâu sau kỳ thi học sinh giỏi cấp tỉnh cuối cùng cũng đến. Cẩm Anh biết trước nên chuẩn bị cả bút cho Nhật An luôn. Nhưng lần này cậu trao đổi bút chứ không chôm của cô. Cây bút Nhật An đưa có dòng chữ 'chúc cậu thi tốt' được nhét ở bên trong. Cẩm Anh vừa ngắm vừa mỉm cười, định chúc lại cậu nhưng ngẩng đầu lên đã không thấy người đâu.
Minh Đức may mắn nằm trong top 7, cậu mừng suýt rớt nước mắt. Nếu không được đi thi chắc mẹ cậu sẽ bắt cậu cai điện thoại đến lúc thi xong tốt nghiệp mất. Vì lý do đó mà sau khi hoàn thành môn thi của mình cậu chàng đã mời cả hội đi ăn.
"Tự nhiên nhé mọi người, tớ bao."
Đang ăn bỗng Hải Yến chú ý phía đối diện: "Ấy, kia có phải bạn đánh đàn hôm trước không?"
Cẩm Anh tiếp lời: "Hình như đúng rồi đấy."
Gia Bảo nhìn sang, Khánh Linh lặng lẽ ngồi một chỗ im lặng dường như trong lòng chất chứa nhiều tâm tư.
"Tớ qua nói chuyện với cậu ấy chút, mọi người cứ ăn đi."
Minh Đức cười gian: "Tới rồi kìa."
Ngay lập tức cậu chàng bị Hải Yến xoắn tai: "Kệ bọn họ, cậu tọc mạch ghê."
Đại khái hơn tuần sau mới có kết quả thi, bọn họ ai nấy đều thấp thỏm chờ đợi. Ngày biết kết quả, các thầy cô dạy đội tuyển cũng tất bật thay đám học sinh.
Cô dạy đội tuyển Anh: "Lại đây cô đọc điểm cho mấy đứa, cả xếp giải nữa."
Đội tuyển Địa 7 người đi thi thì 7 người đều mang giải về, nghe bảo thầy mừng lắm.
Cẩm Anh được giải nhì, cô không mấy vui vẻ. Hải Yến xem danh sách thấy mình giải nhất, cô nàng sung sướng đến mức đập bàn. Trong hội năm người trừ Hải Yến với Minh Đức một người nhất một người khuyến khích thì còn lại đều nhì. Sau khi biết điểm cả buổi học Cẩm Anh luôn trầm tư không nói chuyện, Nhật An cố chọc cô vui nhưng không được.
Cậu hỏi khẽ: "Lát nữa muốn đi chơi với tớ không?"
Thấy cô đang suy nghĩ vẩn vơ không đáp, cậu gọi: "Cẩm Anh?"
Cô giật mình phản ứng: "Đi chơi đâu?"
"Thì dạo phố cũng được."
Tan học hai người đạp xe song song nhau, Cẩm Anh bất ngờ lên tiếng: "Hay là tụi mình tới thăm nhà cũ của tớ nhé, không xa lắm đâu."
Lần đầu tiên Nhật An nghe cô nói về chủ đề này bèn gật đầu đồng ý ngay lập tức. Bọn họ băng qua cánh đồng đến một ngôi làng nhỏ, Cẩm Anh dẫn đường, Nhật An đạp theo sau.
Đoạn cô dừng xe: "Đây là nhà cũ của tớ, giờ bán cho người khác rồi."
Một đứa trẻ ngơ ngác bước ra thấy hai người lạ liền nhanh chóng núp cạnh cột nhà, chỉ để lộ đôi mắt hiếu kì. Cẩm Anh cười lấy viên kẹo từ trong cặp, cô lại gần chìa tay trước mắt cô bé.
"Cho em nè."
Đứa bé mở to mắt nhìn cô rồi quay đi, ngại ngùng đáp: "Bố mẹ em không cho nhận đồ từ người lạ."
"Em trông chị giống người xấu không? Thôi vậy, bọn chị đi nhé."
Nãy giờ Nhật An đã quan sát được bãi đất trống phía tây, cậu rủ Cẩm Anh qua đó. Thiếu niên nằm dài trên bãi cỏ xanh rì, lười biếng nhắm mắt. Cẩm Anh chọn viên gạch ngồi lên, cô không muốn bị bẩn quần áo. Cô có nhắc nhở cậu, thiếu niên chỉ đáp: "Đằng nào về nhà tớ cũng giặt."
Thiếu nữ ngồi bó gối, mắt nhìn phía chân trời, giọng có chút buồn: "Nhật An, tớ đã cố gắng như vậy mà..."
Đôi lúc cuộc sống chẳng thể nói trước được điều gì, kỳ vọng càng nhiều thất vọng càng lớn.
Cậu ngồi dậy, kiếm viên đá chơi trò ném thia lia: "Tớ cũng được giải nhì đây, đừng buồn."
Trong thế giới của Nhật An, mọi thứ đối với cậu giống như thoảng qua, ít khi cậu đặt nặng nặng vấn đề nào đó. Có lẽ Cẩm Anh là ngoại lệ duy nhất trong cuộc đời cậu, Nhật An muốn cô mỗi ngày đều vui vẻ.
Dần dần tiếng nói của Cẩm Anh trở nên nặng nề đối phương mới biết rằng cô đang khóc: "Cô giáo bảo tớ giải nhì mà còn buồn thì không có giải biết làm sao..."
Giọng cô nghẹn lại: "Nhưng bọn họ không hiểu được cảm giác của tớ... vì bọn họ chẳng cố gắng nhiều đến thế."
Thật ra Cẩm Anh biết trong lớp nhiều người thì thầm to nhỏ về cô.
A: "Nhìn nó buồn kìa, giải nhì có gì mà phải buồn."
B: "Tao còn không có giải cơ mà."
Hải Yến ghé sát tai Cẩm Anh: "Cậu đừng nghe chúng nó nói vớ vẩn, nọ tớ qua phòng tự học đội Lý hầu như toàn ngồi chơi, học hành gì đâu mà phải tiếc."
Nhật An ném hòn đá, nó bật nảy năm lần trên mặt nước.
"Kể cậu một chuyện, trước khi thi các thầy cô, bạn bè ai cũng mong đợi giải nhất ở tớ, tuy nhiên tớ chỉ mang được giải nhì về. Trong mắt người khác tớ luôn là 'con nhà người ta', thực tế tớ không hoàn hảo như họ vẫn nghĩ."
Cậu ngồi khoanh chân, tay tùy tiện bứt cọng cỏ dưới đất: "Cậu đã cố hết mình, đừng phủ nhận công sức của bản thân."
Trước giờ Cẩm Anh không vì bất kì chuyện gì mà buồn quá lâu, lần này cũng sẽ như thế. Nữ sinh vô thức nhìn sang cậu sau đó vội quay đi. Góc nghiêng của Nhật An đẹp như tạc tượng, cả bầu trời phản chiếu nơi đáy mắt cậu, sáng đến vô ngần. Tớ nghĩ tớ lại rung động thêm một chút rồi.