Trêu Chọc - Dữu Chỉ

Chương 1: Đi nhầm phòng



Mùa hè năm nay trải qua khá dài, ánh nắng chói chang, tiếng ve kêu không ngừng, trên tảng đá dưới gốc cây hòe già đầu hẻm, có một, hai còn mèo lười nhác đang nằm bò ở đó.

***

[Cậu xem tập mới của “Trò đùa” chưa?]

[Cậu thích A Kim hay là Giang Trực Thụ?]

[Tớ siêu thích Giang Trực Thụ! Lớn lên vừa đẹp trai vừa có tiền, mấu chốt là người ta còn là học bá đỉnh của chóp, tương lai vô cùng xán lạn nha.]

Ánh nắng mùa hè nướng chảy cả thành phố, mặt đường bằng nhựa bằng mắt thường cũng có thể thấy được một tầng sóng nhiệt, lá cây hòe già bị gió nóng thổi qua đung đưa tượng trưng vài cái.

Cùng với tiếng loa đài phát thanh, tiếng còi xe buýt dừng ở phía trước con hẻm dài, kinh động tới mấy con chim đậu ở trên cây, phành phạch vỗ cánh bay lên trời xanh vô ngần.

Nghe thấy tiếng, Trì Hạ nhanh chóng thu hồi bàn tay đang sờ mèo, từ gốc cây hòe già chạy nhanh tới trước trạm giao thông công cộng.

Lên xe buýt, quẹt thẻ trả tiền.

Trì Hạ cầm điện thoại nhìn lướt qua, vừa đi về phía đuôi xe vừa trả lời tin nhắn: [Tớ không thích Giang Trực Thụ, cậu ta quá thông minh, làm người ta đoán không ra, thích kiểu người này rất mệt mỏi.]

Trịnh Dung Dung đối diện trả lời rất nhanh: [Thế là A Kim có chút ngây ngô à, tuy là cậu ta đẹp trai thật, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với Giang Trực Thụ nha.]

Trì Hạ tìm một chỗ trống ngồi xuống: [Tớ cũng không thích A Kim.]

Trịnh Dung Dung: [Vậy cậu thích ai?]

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên vào trong xe, mãnh liệt đến chói mắt.

Nhiệt khí quanh thân còn chưa tan, Trì Hạ giơ tay vén tóc mái mướt mồ hôi sang một bên, lộ ra cái trán trơn bóng no đủ, khuôn mặt trắng nõn của cô gái nhỏ bị phơi đến đỏ bừng, vừa dùng tay quạt vừa nhắn tin trả lời: [Tiểu khả ái]

Trịnh Dung Dung: [?]

Trịnh Dung Dung: [Bộ phim này có soái ca nào tên tiểu khả ái sao? Sao tớ không có ấn tượng gì thế?]

Trì Hạ thành thật gõ chữ: [Chính là, con chó trắng lớn nhà Giang Trực Trụ ấy.]

Trịnh Dung Dung: “…”

Đại khái là cảm thấy không biết phải nói gì, Trịnh Dung Dung không trả lời lại, Trì Hạ đem điện thoại nhét vào trong túi.

Xe buýt rất nhanh hòa vào trong trung tâm thành phố.

Thời tiết thì nóng bức, lượng người di chuyển ở khu này còn rất đông, đường xe chen chúc ai cũng không nhường ai, tiếng còi vang lên hết đợt này tới đợt khác, cái xe buýt già có thâm niên lâu năm này chạy đến lảo đảo lắc lư.

Hơn mười phút sau, cái xe già rốt cuộc cũng gian nan tới trạm.

Trì Hạ đeo cặp xách xuống xe, nhắn tin cho Trịnh Dung Dung: [Tớ tới trạm rồi.]

Đợi vài phút.

Trịnh Dung Dung gọi điện qua đây.

Đầu bên kia điện thoại rất ồn ào, thanh âm như tiếng ca hát phát ra từ loa được phóng đại vô hạn, hoàn cảnh ồn ào náo động khiến Trịnh Dung Dung phải gân cổ lên để nói: “Hạ Hạ, cậu đi thang máy lên lầu 5 nhé, sau đó tìm thấy cái KTV tên Mạch Bá ý, chúng tớ ở…”

Sóng âm không ổn định, tít một tiếng, may mà nghe được số phòng 1232.

Trì Hạ siết quai cặp sách, giương mắt chần chờ quét qua kiến trúc hình chữ U cách đó không xa, “Được.”

Trì Hạ là từ trường cấp hai ở trấn trên thi vào Nhất Trung Giang Thành.

Nhất Trung ở Giang Thành này, một năm chiêu sinh ở cả trong và ngoại thành đều rất ít, có thể từ một thôn trấn nhỏ thi đậu qua bài thi chiêu sinh lần này, đương nhiên đề thi vô cùng khó, cũng bởi vậy nên chuyện Trì Hạ thi đỗ Nhất Trung đã khiến địa phương nơi cô ở oanh động không nhỏ.

Cơ hồ là tất cả thân thích họ hàng đều khen Trì Hạ thông minh, nói cô đã tương đương với việc đặt nửa bước chân vào cửa lớn danh giá.

Ba năm học cấp ba, Trì Hạ đến ở nhờ nhà cô ở Giang Thành.

Giang Thành là một tỉnh thành phố lớn, trước khi khai giảng, mẹ đã dặn dò cô rất nhiều lần, nhất định phải nghe lời cô, ở trường phải học tập cho tốt, phải hòa đồng với bạn bè.

Cho nên khai giảng lớp 10 chưa được bao lâu, rất nhiều bạn học cũng không quen biết nhau, thứ bảy, trong lớp muốn tổ chức tụ họp ở KTV, Trì Hạ cũng thành thật đăng kí tham gia.

Chỉ là hiện tại…

Trì Hạ nhìn cái trung tâm thương mại hình chữ U kia, không thấy cái cửa nó nằm ở chỗ nào, liền lâm vào trầm tư.

Sau này vẫn là nên ít tham gia loại tụ hội này đi.

“Cậu nói xem hôm nay tớ mặc như thế này, anh ấy sẽ thích chứ?”

Trì Hạ ôm cặp đi về phía kiến trúc hình chữ U, ở bên cạnh gặp thoáng qua một cô gái, mặc một cái váy hai dây màu đen, làn váy lay động tản mát ra hương nước hoa hơi nồng, cô gái đó đang nói chuyện với một nữ sinh khác ở bên cạnh.

Trong thanh âm lộ ra một tia khẩn trương rất rõ ràng.

Cô gái này, Trì Hạ biết, hoa khôi lớp 11 Nhất Trung, Tưởng Sân Sân, lúc khai giảng chào tân sinh viên, cô ta có lên bục phát biểu.

Chỉ là ngày đó Tưởng Sân Sân mặc đồng phục của Nhất Trung, cột tóc đuôi ngựa cao, hấp dẫn vô số ánh mắt của nam sinh, so với việc hôm nay uốn xoăn lọn tóc, mặc một cái váy màu đen thành thục gợi cảm, bộ dáng tựa như hai người khác nhau.

“Đương nhiên rồi, cậu đừng lo lắng nữa, cậu xinh đẹp như vậy, là đàn ông thì đều sẽ thích thôi.” Nữ sinh bên cạnh Tưởng Sân Sân trấn an cô ta.

“Nhưng mà bên cạnh anh ấy không thiếu mỹ nữ.” Tưởng Sân Sân rõ ràng là không có đủ tự tin.

“Thế thì sao chứ, lần sinh nhật này của anh ấy, mấy cô gái đó có ai được mời đâu, buổi tối còn muốn tổ chức ở Duyệt Vịnh, một đêm tốn mất vài vạn, tớ còn là dính ánh hào quang của cậu nên mới có thể tham gia đó.”

Tưởng Sân Sân cười khẽ, lại không giấu được vẻ kiêu ngạo: “Một đám nam sinh bọn họ khẳng định sẽ chơi tới điên, còn may là cậu đi cùng tớ tới, bằng không đến lúc đó sẽ không có ai nói chuyện với tớ.”

***

Trung tâm thương mại hình chữ U quá lớn, giống như cái mê cung, Trì Hạ dựa theo bảng chỉ dẫn đi một lúc lâu mới lên được lầu 5, sau đó lại mất một lúc mới tìm được cái KTV tên Mạch Bá.

Bên trong hết sức xa hoa, trước bục KTV có mấy nhân viên nam mặc chế phục công tác đang đùa giỡn với nhau.

“Xin hỏi phòng 1232 đi hướng nào ạ?” Thanh âm cô gái nhỏ mềm mại, giống như tơ liễu ngày xuân nhẹ nhàng uyển chuyển.

Nhân viên nam nghe vậy thì dừng cười, tùy tiện liếc qua Trì Hạ rồi quay đầu đi, giây tiếp theo lại nhìn qua lần nữa. Đáy mắt khó nén được kinh ngạc, ngây người một lát mới hỏi: “A hay là B?’

Trì Hạ lộ vẻ khó hiểu.

Nhân viên lại đánh giá cô nhiều thêm vài lần.

Thiếu nữ trước mặt mặc một cái quần cao bồi, phối hợp với một cái áo phông màu trắng, ống quần đùi không quá đầu gối, lộ ra cẳng chân tuyết trắng tinh tế xinh đẹp, mắt cá chân mảnh mai trắng nõn có mang một cái vòng tơ hồng, vòng chân nhè nhẹ quấn quanh, không hiểu sao lại có chút độc đáo.

Rõ ràng là quần áo rất bình thường, nhưng mặc ở trên người cô lại có cảm giác kinh diễm, giống như tinh linh hạ phàm vậy.

Tinh linh có một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, lúc này đôi mắt trong trẻo sâu thẳm vô tội chớp chớp, nhân viên rất nhanh liền liên tưởng tới cái gì đó, hiểu rõ cười nói: “Tới tham gia tụ hội sao?”

Trì Hạ gật đầu.

“A1232, mời ngài đi về phía bên tay phải, sau đó rẽ trái ở phía cuối.” Nói xong, nhân viên lại nói vào bên trong bộ đàm, “Khách phòng A1232, tới một người, ra đón tiếp đi.”

“Đã nhận được.”

“Cảm ơn, nhưng tự tôi vào là được rồi.”

Cô gái nhỏ cong con mắt, nói chuyện cực nhẹ nhàng.

Nhân viên nam đứng ở bên cạnh vẫy vẫy trước mắt đồng nghiệp của mình: “Còn nhìn nữa là tròng mắt sẽ rớt xuống luôn đấy.”

Nhân viên kia hoàn hồn, thấp giọng cảm thán: “Ánh mắt của Bùi tiểu thiếu gia thật đúng là cao mà, người sau đi vào còn đẹp hơn người trước nữa.”

Lúc này.

Phòng bao A1232.

Loa mở đến rung trời, âm nhạc cực kỳ high, nhưng không một ai hát, một đám người ngồi không ra ngồi vây ở một chỗ xóc xúc xắc.

Một nam sinh đem cái lọ đập thật mạnh lên bàn đá cẩm thạch, phát ra tiếng vang lớn, ồn ào nói: “20 ăn 6? Không chơi xấu! Hôm nay ông đây cũng không tin là không ăn được, con mẹ nó!”

“Tống Khải, mày túng tới cái mức đó luôn à? Không được nha.”

“Anh Sí đã không chơi nữa rồi, ông đây không tin còn có ai có thể 5 ăn 6 nữa, ván này mà thua nữa thì thằng nào đang ngồi đều là bố tao.”

“Ai! Vậy thằng con này tao nhận trước nhé.”

“Đệt, mày mẹ nó dám chiếm tiện nghi của ông đây?”

Mọi người ha ha cười rộ lên, ánh mắt Tưởng Sân Sân thật cẩn thận chuyển qua trên người nam sinh bên cạnh không hề lên tiếng nói lời nào.

Dưới ánh sáng ảm đạm, vành mũ lưỡi trai của nam sinh ép rất thấp, che khuất mặt mày, nhìn như một bên mặt, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm sắc bén lạnh lùng, cái đèn tròn giữa phòng bao đang xoay tán loạn, mấy vệt ánh sáng ngẫu nhiên xẹt qua bên mặt anh, miễn cưỡng có thể nhìn thấy độ cung khóe môi đang lười biếng câu lên.

Nam sinh lười nhác dựa vào trên sofa bằng da, một tay kẹp điếu thuốc chưa bật lửa, một tay khác tùy ý gác ở trên vai cô ta, bộ dáng không chút để ý.

Rất nhanh, nam sinh thu lại cánh tay đang gác ở trên vai cô ta xuống, từ trong túi lấy ra một cái bật lửa bằng bạc.

Tưởng Sân Sân nhanh chóng tiếp lấy bật lửa trong tay nam sinh, ngón tay ấn một cái, ngọn lửa màu lam nhạt nhảy lên trong bóng tối.

“Rất thuần thục ha, học sinh ngoan.”

Nam sinh kề sát điếu thuốc vào bật lửa, thanh âm trầm trầm từ tính, ở trong hoàn cảnh tranh tối tranh sáng này có một loại mê hoặc lòng người không nói nên lời.

Tim Tưởng Sân Sân đột nhiên nhảy lên vài cái: “Bùi Sí, sau này anh cứ gọi em là Sân Sân đi.” Lời nói của cô ta có ý tứ làm nũng rất rõ ràng, “Như vậy thân thiết hơn.”

Trầm mặc vài giây, Bùi Sí nhìn qua, bỗng dưng cười: “Được thôi.”

Cho dù đã gặp qua không ít lần, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối mặt với anh, tâm Tưởng Sân Sân vẫn là lung lay sắp đổ.

Tưởng Sân Sân biết, loại nam sinh có chức vị cao như Bùi Sí này, trời sinh trong xương cốt vô cùng hư hỏng, trước nay đều thích mỹ nữ yêu diễm ngực to chân dài, mà hình tượng của cô ta kém với hình mẫu lý tưởng của anh rất xa, cho nên hôm nay cô ta cố ý trang điểm ăn diện thành bộ dáng mà anh thích nhất.

Nghĩ tới dù sao mình cũng là bạn gái của anh, hô hấp Tưởng Sân Sân bình ổn ghé sát tới gần anh một chút.

Bật lửa tắt đi, cô ta một lần nữa đem nó nhét trở lại túi quần màu đen của anh, động tác mềm nhẹ thong thả, đầu ngón tay lơ đãng cọ một chút ở trong túi quần của anh, đụng tới vòng eo hữu lực săn chắc.

Đánh bạo thử tiếp tục sờ xuống, tay cô ta đột nhiên bị kìm chế lại.

Bùi Sí lấy tay cô ta ra, lòng bàn tay anh lạnh lẽo, khóe môi vẫn lười biếng câu lên như cũ, cảm xúc lại rất nhạt: “Tay sờ chỗ nào?”

Thanh âm không lớn, nhưng lại bị Tống Khải ngồi bên kia nghe được, hắn trực tiếp gào to lên: “Ù ôi, em gái Tưởng đã nóng nảy đến thế rồi sao, nếu không thì anh Sí, hai người sang khách sạn bên cạnh thuê cái phòng đê?”

Mặt Tưởng Sân Sân đỏ bừng, tim đập mạnh, nhưng cũng không có phản bác. Bùi Sí cắn thuốc lá, chân dài gác ở bên nhau nhấc lên, đá Tống Khải một cái: “Cút.”

Đoạn đối thoại này, bị cắt đứt bởi một tiếng đẩy cửa nhẹ từ bên ngoài.

Một tiếng kẽo kẹt, mọi người đều nhìn qua.

Ngoài cửa có một cô gái nhỏ xinh đẹp động lòng người đang đứng.

Cô gái nhỏ đứng ở cửa, ánh đèn ở hành lang sau lưng chiếu tới, phác họa ra thân hình vai nhỏ eo nhỏ, cô cứ đứng như vậy, xinh đẹp tới kỳ cục y như búp bê sứ, khí chất toàn thân như không nhiễm một hạt bụi, nhìn thế nào cũng không cùng một thế giới với người trong phòng bao này.

Đôi tay nắm lấy quai cặp sách run lên có chút vô thố, giống như một con nai con bị chấn kinh.

Bùi Sí ngồi giữa yên lặng nhàn nhạt xốc mí mắt lên.

Dưới sương khói lượn lờ, anh nửa híp mắt lại, liền nghe thấy cô gái đó cúi đầu xin lỗi: “Rất xin lỗi, tôi đi nhầm phòng.”

Tiếng nói của cô gái nhỏ ngọt ngào sạch sẽ, trong vắt đến muốn mạng, lúc âm cuối rơi xuống lại giống như một sợi lông chim cào vào lỗ tai người ta, tê tê dại dại, khiến cho lòng người ngứa ngáy.

Ngón tay kẹp điếu thuốc của Bùi Sí vô thức động động.

Trong nháy mắt khi Trì Hạ đẩy cửa ra, liền nghe được một nam sinh bên trong nói ra hai chữ “thuê phòng”, đồng thời cũng nhìn thấy Tưởng Sân Sân đang thân mật dựa vào một nam sinh ở bên cạnh, tư thế ái muội đến mức khiến cô phải nhanh chóng dời mắt đi.

Xin lỗi xong, cô lập tức đóng cửa lại lần nữa, nhiệt độ nóng bỏng thật vất vả mới giảm xuống một lần nữa lại thiêu lên.

Trịnh Dung Dung vừa lúc nhắn tin tới: [Bọn tớ ở B1232, sao cậu tới lâu thế? Không phải là đi nhầm sang khu A đó chứ? Bên kia đắt tiền lắm đó.]

Trì Hạ liếc mắt nhìn A1232 trên cửa, che ngực, tim còn đập bình bịch.

Cô hô hấp ổn định xong mới trả lời tin nhắn: [Qua ngay đây.]