Giang Chí Đình không biết ngồi cạnh tôi từ khi nào, anh đưa tôi một cốc nước ấm.
Tôi không nhận nên anh đành cầm nó.
Hai chúng tôi đều im lặng, như đang thách thức ai sẽ là người mở miệng trước. Không biết qua bao nhiêu lâu cuối cùng tôi cũng là người lên tiếng trước:
" Anh không cần quay lại phia Bắc à?"
Anh lắc đầu:
" Không cần, vất vả mấy năm trời cũng cần nghỉ ngơi chứ."
" Tôi không hiểu, vẫn không thể hiểu nổi."
Tôi thở dài, có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng cuối cùng tôi cũng không thể mở lời.
" Chúc anh ngủ ngon."
Tôi đứng dậy định đi vào nhà.
Giang Chí Đình vội nắm tay tôi:
" Tối đó, anh không say. Anh biết đó là em. Không có ai là Axu."