Trêu Nhầm

Chương 22




Edit: Giang Triệt là của em (Kai’Sa Team)
 

 
Trịnh Thư Ý nói lời này, không ai dám nghi ngờ sự tự tin trong đó.
 
Dù sao mấy năm nay cô vào tạp chí, không ít đồng nghiệp tận mắt nhìn thấy vài giám đốc lớn công ty tài chính nào đó lấy lòng cô không hề che giấu.
 
Đã từng có người tặng hoa hồng hằng ngày đến công ty trong vòng hai tháng, nhìn bằng mắt thường cũng đủ thấy ân cần cỡ nào.
 
Thậm chí sau khi tin tức cô chia tay thầm truyền ra, vài đồng nghiệp nam trong công ty đã chớp lấy thời cơ, chỉ đợi xông lên.
 
Hứa Vũ Linh đã tự chứng kiến những sự việc này cho nên bây giờ cô ta không thể phản bác lại, chỉ có thể trợn mắt lên, mặt mày hết xanh lại trắng.
 
Xung quanh đó có bốn năm người, mặc dù mọi người ăn ý dời ánh mắt đi không nhìn vào mắt Hứa Vũ Linh, nhưng đều dựng thẳng lỗ tai, không một ai đứng ra hòa giải.
 
Bầu không khí lúc này đông cứng lại, có lẽ đến không khí cũng xấu hổ thay Hứa Vũ Linh.
 
Mãi đến khi một tiếng “Rắc” vang lên phá vỡ sự yên lặng này.
 

 
Tần Thời Nguyệt cầm chocolate trên tay, nhìn Hứa Vũ Linh cười như không cười: “Chị ăn miếng chocolate hạ hỏa không? Ngọt lắm.”
 
Ánh mắt Hứa Vũ Linh liếc qua sắc như dao, trừng mắt cứ như một giây sau là lông mi rụng đến nơi rồi.
 
Đột nhiên Đường Diệc ra khỏi văn phòng, nhìn về bên này.
 
Chị ấy vừa bị Hứa Vũ Linh ầm ĩ một trận nên cũng tức giận, lớn tiếng nói: “Đang làm gì đấy hả?! Vào họp đi!”
 
Đám người nhao nhao tản đi, Trịnh Thư Ý đi ra ngoài đầu tiên, tiết tấu giày cao gót dẫm trên nền nhà phát ra tiếng “Cộp cộp cộp” như đâm vào huyệt thái dương của Hứa Vũ Linh.
 
Cuộc họp thường kỳ thứ Hai chủ yếu là phân công và báo cáo công việc, người lên nói là chủ biên của từng bộ phận.
 
Trong phòng họp, Đường Diệc nghiêm mặt, sắc mặt Hứa Vũ Linh khó coi, vẻ mặt Trịnh Thư Ý mệt mỏi khiến khí áp mọi người đều giảm xuống.
 
Một ngày hôm nay dài bằng cả năm, không ai dám đùa giỡn gì cả.
 
Sau khi tan họp, mọi người đều cầm máy tính nhanh chóng rời đi.
 
Hứa Vũ Linh đi ra sau cùng, vừa ngước mắt đã nhìn thấy bóng lưng Trịnh Thư Ý, bước chân vô thức ngừng lại, sự căm giận trong lòng khó mà lắng xuống.
 
Đến lúc này, cuối cùng có hai người bình thường có quan hệ tốt với cô ta đi lên khuyên giải.
 
—— “Ôi chao, cô đừng so đo với cô ta, cô cũng biết Đường Diệc thiên vị cô ta mà, chúng ta cứ làm tốt việc của mình là được rồi.”
 
—— “Đứng thế đúng thế, sao phải tức giận làm gì, có tức điên cũng không thay đổi được gì.”
 
—— “Cô cứ coi như cô ta vừa mới chia tay, tâm trạng không tốt, nói chuyện khó nghe, đừng so đo nữa.”
 
Hô hấp Hứa Vũ Linh dồn dập, ánh mắt đánh giá bóng lưng Trịnh Thư Ý một phen, đột nhiên nghĩ đến gì đó mới thả lỏng, khẽ cười một tiếng.

 
“Có xinh đẹp hơn nữa thì cũng bị đàn ông đá mà thôi.”
 
——
 
Thoáng cái là đến buổi trưa, qua mười mấy phút nghỉ ngơi, bầu không khí chỗ làm cũng đã bớt căng thẳng.
 
Trịnh Thư Ý viết bản thảo cả một ngày, ngẩng đầu xoa cổ, nhìn ánh mặt trời ban chiều ngoài cửa sổ, đứng lên vận động toàn thân.
 
Khi ngồi xuống, cô không xem máy tính mà lại lấy điện thoại ra, mở giao diện trò chuyện với Thời Yến.
 
Bốn phía đã bắt đầu lục tục đi lại, Trịnh Thư Ý chống má, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, ngón tay ngo ngoe rục rịch.
 
Cô nghĩ rất lâu mới gửi đi vài biểu cảm vô nghĩa.
 
Trịnh Thư Ý: Anh đang làm gì đó.gif
 
Trịnh Thư Ý: Chán quá đê.jpg
 
Trịnh Thư Ý: Lăn lộn.gjf
 
Sau đó, cô rảnh rỗi ngồi chờ điện thoại rung lên.
 
Đáng tiếc điện thoại vẫn im lìm.
 
Mười mấy phút sau, các đồng nghiệp nhao nhao thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, cuối cùng Trịnh Thư Ý cũng nhận được phản hồi.
 
Chỉ một chữ.
 
Thời Yến: Bận.
 
Thôi rồi.
 
Xem ra là trêu quá trớn thật rồi.
 
Lúc này, Tần Thời Nguyệt đứng lên nói: “Tan làm thôi.”
 
Trịnh Thư Ý không nhìn cô ấy, chỉ yếu ớt quơ quơ tay chào.
 
Tần Thời Nguyệt: “Hết giờ làm rồi mà chị chưa về à?”
 
“Dù sao cũng rảnh rỗi mà.” Trịnh Thư Ý nói, “Chị ở lại công ty viết bản thảo.”
 
“Dạ…”
 
Tần Thời Nguyệt gật đầu, cầm túi ra khỏi công ty.
 
Hôm nay vốn không phải dịp gì, nhưng bình thường ngoài cô ấy ra, người Thời gia đều bận bịu, ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều. Cho nên họ mới định ra một ngày hằng tháng, người trong gia đình về nhà ông ngoại Thời Văn Quang của cô ấy ăn cơm, bao nhiêu năm nay đã trở thành một loại nghi thức.
 
Nhưng hôm nay Tần Hiếu Minh bận việc vắng mặt, ông ngoại còn ở phòng khách xử lý công chuyện cho nên một bàn chỉ có ba người Tần Thời Nguyệt, Tống Nhạc Lam và Thời Yến.
 
Tần Thời Nguyệt và Thời Yến ngồi đối mặt nhau, anh im lặng nhìn điện thoại, vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn có vẻ tâm trạng không tốt lắm.
 
Mà Tần Thời Nguyệt không biết nên làm gì, không dám hành động thiếu suy nghĩ, đúng lúc đó Tống Nhạc Lam hỏi công việc của cô ấy dạo này ra sao, Tần Thời Nguyệt lập tức nhắc đến đề tài này.
 
“Công việc hả mẹ, cũng tốt ạ nhưng hơi mệt mỏi, ngày nào cũng một núi việc.”
 
“A đúng rồi, hôm nay còn có một việc thế này.” Cô ấy nói với Tống Nhạc Lam, “Leader của con, chị Thư Ý, mẹ cũng biết đó, lần trước chúng con cùng đi xem buổi biểu diễn ấy ạ.”
 
“Hình như hôm qua chị Thư Ý đi phỏng vấn chú Quan, chủ biên vui tưởng chết, lập tức dành trang báo chính cuối cùng của năm nay cho chị ấy.”
 
“Con không biết tại sao chị Thư Ý lại liên hệ được với chú Quan nữa, chắc là do may mắn thôi.”
 
Thời Yến nghe tiếng “chị Thư Ý” trong miệng cô ấy, không hiểu sao trong đầu nhảy ra một câu thơ.
 
Anh khẽ nhíu mày, đặt điện thoại di động xuống, đứng dậy đi rót nước.
 
Lúc anh quay lại, Tần Thời Nguyệt vẫn chưa dừng được.
 
“Kết quả cái mụ Hứa Vũ Linh kia quá là tức luôn, chạy đến cãi nhau, ở ngay trước mặt mọi người nói chị Thư Ý nhờ vào khuôn mặt mới đạt được cơ hội này, mẹ nói có buồn cười không cơ chứ?”
 
Tống Nhạc Lam rất phối hợp nở nụ cười, “Vận may cũng là một dạng thực lực.”
 
“Cái đấy vẫn chưa ăn thua mẹ ạ, mẹ đoán xem kết quả là chị Thư Ý nói gì nào.”
 
Tần Thời Nguyệt sinh động như thật, bắt chước Trịnh Thư Ý thuật lại câu nói kia của cô: “Nếu tôi dùng sắc đẹp làm lợi thế trong công việc, thì cô nghĩ mình còn có thể bình yên đứng trước mặt tôi mà nói chuyện à?”
 
Nói xong tự bật cười ha ha.
 
“Đúng là cười chết, cô ta cũng không nhìn xem hằng ngày có bao nhiêu người theo đuổi chị Thư Ý à, cần gì phải vậy?”
 
“Con mới đi làm chưa bao lâu đã thấy biết bao đàn ông xum xoe rồi.”
 
“Ngay trưa nay đây này, ăn cơm xong con đi mua trà chiều cùng chị ấy, anh chàng trong tiệm khá là cao ráo đẹp trai, cứ đòi mời chị Thư Ý uống cà phê bằng được.”
 
―― "Tần Thời Nguyệt."
 
Tần Thời Nguyệt đang hào hứng nói chuyện, bất chợt bị Thời Yến gọi một tiếng.
 
Cô ấy ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Thời Yến, thần kinh căng chặt, nơm nớp lo sợ ngậm miệng lại.
 
Một không làm gì, hai không gây sự, không biết cô chọc đến cậu trẻ lúc nào thế.
 
Thời Yến: “Cháu nói xong chưa?”
 
Tần Thời Nguyệt: “Xong, xong rồi ạ…”
 
——
 
Trịnh Thư Ý làm thêm giờ đến khi trăng lên ngọn cây, trời tối lúc nào còn không biết, thậm chí quên ăn cả cơm tối.

 
Cô xoa mi tâm, khi chuẩn bị tắt máy tính thì nhìn ngó xung quanh, phát hiện vẫn còn nhiều đồng nghiệp chưa về.
 
Bao gồm cả Hứa Vũ Linh.
 
Trong cuộc họp thường kỳ hôm nay, mặc dù trang báo chính đã sắp xếp cho Trịnh Thư Ý nhưng Hứa Vũ Linh vẫn trình bày bản thảo, dù cô ta có không phục nữa thì vẫn phải yên phận thay đổi bài văn đã viết xong.
 
Trịnh Thư Ý uống nước trong bình giữ nhiệt, lấy điện thoại ra gọi xe.
 
Ứng dụng hơi dừng một chút, khi Trịnh Thư Ý thấy giao diện hiện ra thì vẻ mặt cứng đờ.
 
“Hiện giờ còn 184 khách đang xếp hàng, xin chờ 90 phút.”
 
Cô lại ngẩng đầu nhìn lên, đồng hồ treo trên bức tường lớn chỉ mười giờ.
 
Tại trung tâm văn phòng này có không ít công ty internet, cho nên mười giờ hay mười hai giờ cũng vẫn trở thành giờ cao điểm tan làm.
 
Được rồi, Trịnh Thư Ý nghĩ, có lẽ tối nay phải ngủ lại đây rồi.
 
Cô tắt giao diện đi, chuẩn bị mở máy tính tiếp tục sửa bản thảo, nghĩ ngợi một chút lại chụp ảnh màn hình giao diện ứng dụng gọi xe, đăng lên vòng bạn bè.
 
—— Chỉ Thời Yến có thể xem được.
 
Caption: Ừ, tôi không sao, tôi vẫn ok, có ai ship hộ cái giường tới công ty không?
 
Tiếng tíc tắc từng giây từng giây trong đêm vô cùng rõ ràng.
 
Trịnh Thư Ý nhìn điện thoại mấy lần, vòng bạn bè không có động tĩnh, khung chat cũng không có động tĩnh.
 
Cô nằm sấp một lúc, lật qua lật lại, sau đó cầm điện thoại xóa tin vòng bạn bè kia đi.
 
Tiểu Yến Thời gia, anh thật vô tâm.
 
Máy sưởi trong văn phòng ấm áp, Trịnh Thư Ý gục xuống bàn chờ xe, không biết ai đắp cho cô một chiếc áo khoác khiến cô càng thêm buồn ngủ, chỉ chốc lát sau đã không mở nổi mắt.
 
Không biết qua bao lâu, cuối cùng một tiếng chuông điện thoại đánh thức cô.
 
Trịnh Thư Ý mơ màng cầm điện thoại lên, nhìn lướt màn hình rồi ấn nghe.
 
“Alo, bác tài đến nơi chưa ạ...”
 
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc.
 
Ngay sau đó.
 
“Là tôi.”
 
Giọng nam lạnh lùng, giọng điệu không khách sáo, Trịnh Thư Ý chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía màn hình điện thoại.
 
Tên hiển thị, Thời Yến.
 
Trịnh Thư Ý còn hơi mê man, “Anh...”
 
“Xuống tầng.”
 
Cuối cùng ý thức quay về trong chớp mắt này, Trịnh Thư Ý hơi sửng sốt, sau đó lập tức đứng dậy, vừa cười vừa đáp hai tiếng “Ừm vâng”, tắt máy tính cầm túi xuống tầng.
 
Mười giờ rưỡi quanh văn phòng không hề vắng vẻ, khá nhiều taxi công nghệ đang đậu, rất nhiều người cũng vừa mới tan làm.
 
Cô đứng cạnh dải cây xanh nhìn xung quanh, không thấy Thời Yến cũng không thấy xe của anh.
 
Trong đêm gió lớn, Trịnh Thư Ý quấn khăn quàng cổ, đang định gọi điện chợt có người vỗ vai cô.
 
Cô quay đầu, nhìn thấy một chàng trai thanh tú đội mũ lưỡi trai đứng cạnh mình, cười mỉm, gương mặt có hai lúm đồng tiền nhỏ.
 
Đôi lúm đồng tiền này rất dễ gợi ký ức, Trịnh Thư Ý nhớ rõ đây là nhân viên quán cà phê bên cạnh, trưa nay còn tặng cô thêm một ly cà phê.
 
“Cô mới tan làm à?”
 
Chàng trai cười hỏi.
 
Trịnh Thư Ý gật đầu: “Ừm, làm thêm giờ.”
 
“Vất vả thật.” Chàng trai đột nhiên nhớ ra gì đó, nói, “Cô chờ một chút nhé!”
 
Trịnh Thư Ý còn chưa kịp nói gì, cậu ta chạy như một cơn gió về quán cà phê phía sau lưng.
 
Chỉ một lúc sau, cậu ta mang theo một cái túi nhỏ ra.
 
“Trưa nay cô muốn mua bánh tart trứng này phải không, lúc đấy không có, tôi thấy các cô có vẻ rất muốn ăn nên ban chiều đầu bếp bánh ngọt tới, tôi đã nhờ anh ấy làm hai phần, xem xem buổi chiều cô có tới nữa không.”
 
Cậu ta nhấc vành mũ lên, ngại ngùng nhìn Trịnh Thư Ý một cái, “Không ngờ lại gặp cô lúc tan làm.”
 
Nói xong, cậu ta đưa cái túi nhỏ qua.
 
Thấy Trịnh Thư Ý không có ý muốn nhận, cậu ta lại nói: “Cố ý phần cô đấy, nếu cô không nhận thì đành phải bỏ đi vì tôi không ăn đồ ngọt.”
 
Thật ra chàng trai này làm việc tại quán cà phê hơn nửa năm, dường như mỗi buổi trưa xuống tầng mua trà Trịnh Thư Ý đều gặp, xem như quen mặt, không thể nói là người hoàn toàn xa lạ.”
 
Cô do dự một chút, nhận lấy cái túi.
 
“Cảm ơn anh, bao nhiêu tiền vậy, tôi trả cho anh...”
 
“Cô đợi xe à?” Chàng trai biết cô muốn nói gì, vội vàng cắt ngang, “Đã muộn vậy rồi, một mình không an toàn, hay là tôi đứng chờ cùng cô một lúc nhé?”
 
“Tôi...”
 
Cô vừa mở miệng, bên cạnh đã vang lên tiếng bước chân.
 
Tiếng bước chân này hơi quen tai, Trịnh Thư Ý lập tức quay đầu nhìn sang.

 
Đèn tòa nhà văn phòng rất sáng, bao phủ cả quảng trường trước cửa, Thời Yến từ tốn, không nhanh không chậm đi đến, một chấm sáng rất nhỏ lóe lên trên kính mắt cũng không ảnh hưởng đến ánh mắt anh khóa thẳng trên người Trịnh Thư Ý.
 
Gần như là phản ứng sinh lý, Trịnh Thư Ý tỉnh bơ lùi một bước, kéo giãn khoảng cách với chàng trai.
 
Đợi Thời Yến đến gần, cô mới thấp giọng nói: “Chúng tôi.”
 
Nghe thấy Trịnh Thư Ý nói, ánh mắt Thời Yến đảo qua giữa cô và chàng trai.
 
Sau đó, anh giữ chặt cổ tay cô.
 
“Đi.”
 
Chàng trai dừng một chút, lời nói nghẹn trong cổ họng, nhìn hai người quay đi, vô thức nói ra: “Tôi...”
 
Bước chân Thời Yến dừng lại, quay đầu đánh giá cậu ta một chút, lại hỏi Trịnh Thư Ý: “Trả tiền chưa?”
 
Trịnh Thư Ý: “Hả?”
 
Thời Yến quay sang nhìn cô một cái, không nói gì nữa, kéo cô đến bên cạnh xe rồi mở cửa, lấy tiền ra từ ngăn kéo ghế lái.
 
Ban đầu Trịnh Thư Ý chưa kịp phản ứng, mãi đến khi anh quay lại trả tiền cho chàng trai vẫn không nói gì.
 
Chàng trai đứng im tại chỗ, cuối cùng bây giờ đã hiểu ra gì đó, khuôn mặt đỏ lên, kéo thấp vành mũ đi về hướng khác.
 
Trịnh Thư Ý thấy tình huống này, niềm vui lan ra một chút, muốn cười nhưng lại cố gắng nhịn xuống.
 
Cô xách túi bánh tart trứng, nhìn Thời Yến đi về phía mình.
 
“Sao anh lại đến đây?”
 
Lúc này cô mới hỏi ra.
 
“Tiện đường.”
 
Lần này Trịnh Thư Ý đã có kinh nghiệm, cúi đầu “À” một tiếng, không bước đến ranh giới cái chết để dò xét nữa.
 
Hình như Thời Yến cũng không vội.
 
Dưới ánh đèn, gió cuốn theo mùi nước hoa nhàn nhạt, anh cúi đầu nhìn Trịnh Thư Ý, trầm giọng nói: “Được hoan nghênh quá nhỉ.”
 
Trịnh Thư Ý rất khiêm tốn nói: “Như nhau như nhau cả ý mà.”
 
Lại là một hồi im lặng.
 
Thời Yến đột nhiên đưa tay kéo nhẹ khăn quàng cổ trước ngực Trịnh Thư Ý, khóe mắt anh nhìn thấy đồ trong tay cô, nói: “Đói bụng à?”
 
Trịnh Thư Ý thấy anh nhìn bánh tart trứng nên giơ lên, lắc lắc trước mặt anh, hỏi: “Anh muốn ăn không?”
 
Thời Yến nhận lấy cái túi trong tay cô, ném ra ghế sau.
 
"Cô dám ăn đồ người lạ đưa đấy à?”
 
Trịnh Thư Ý lẩm bẩm: “Số lần em gặp người ta còn nhiều hơn anh đấy.”
 
Trịnh Thư Ý nói xong ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Thời Yến, nhanh chóng phủi bụi rồi chui vào trong xe, cấp tốc đóng cửa lại.
 
Một lát sau Thời Yến vẫn chưa lên xe.
 
Anh gõ gõ cửa xe.
 
Trịnh Thư Ý không biết mình trêu nhầm vào đâu, hạ cửa sổ xuống chút xíu, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn vào anh.
 
“Sao vậy?”
 
Thời Yến: “Sao em không ngồi ghế phụ lái, coi tôi là tài xế à?”
 
——
 
Lúc Hứa Vũ Linh xuống tầng, tài xế công nghệ liên tục gọi điện thoại thúc giục, hôm nay trên đường nhiều xe nên chỉ được phép đỗ ba phút, cô ta không ra sẽ lái đi luôn.
 
Hứa Vũ Linh bực mình một hồi, cúp điện thoại rồi chạy chậm xuống.
 
Vừa ra đến cổng công ty, cô ta nhìn thấy Trịnh Thư Ý ngồi vào ghế phụ một chiếc xe.
 
Bước chân cô ta dừng lại.
 
Đầu tiên cô ta nhìn logo chiếc xe kia, sau đó nhìn người đàn ông mở cửa ngồi vào ghế lái.
 
Mặc dù chỉ là sườn mặt nhưng nhìn rất rõ dưới ánh đèn sáng.
 
Hứa Vũ Linh vẫn không tin, cô ta tìm lại ảnh lần trước chụp ở buổi họp báo của ngân hàng Minh Dự, xác nhận đi xác nhận lại.