Trêu Nhầm

Chương 25




Edit: Lăn giường cùng Giang Triệt (Kai’Sa Team)
 

 
Văn phòng Tài vụ trên tầng tám.
 
Trịnh Thư Ý được nữ trợ lý kia dẫn đến văn phòng giám đốc tài chính.
 
Trên đường đi, tiếng gõ bàn phím và tiếng điện thoại trong văn phòng vang lên không ngừng nghỉ, “Tài chính” cộng thêm “Khoa học kỹ thuật” đồng nghĩa với bận rộn, dù là khu văn phòng cao tầng cũng không ngoại lệ.
 
Vài trợ lý và thư ký bên ngoài văn phòng đều đang vùi đầu đánh chữ hoặc nghe điện thoại.
 
Trịnh Thư Ý đi qua một vị trí làm việc, khóe mắt thoáng nhìn thấy gì đó, bước chân đột nhiên khựng một chút.
 
Tần Nhạc Chi ngồi bên kia có cùng cảm ứng, ngẩng đầu khỏi máy tính.
 
Cô ta còn đang kẹp điện thoại bên má, một tay khác gõ bàn phím, nhìn có vẻ bận rộn mà cũng rất sửng sốt.
 
Trong mắt hai người đầy nghi vấn.

 
Trịnh Thư Ý không ngờ gặp phải Tần Nhạc Chi ở chỗ này.
 
Cô nhìn vị trí ngồi của cô ta, nghĩ xem đó là chức vụ gì.
 
Thế thì càng khó tin hơn.
 
Đường đường là đại tiểu thư mà lại mặc đồ công sở giống bao người, ngồi làm việc như một con kiến nhỏ bận bịu.
 
Nhưng cô ngẫm lại, ngay cả Tần Thời Nguyệt tiện tay cũng mua được một cửa hàng còn đến tuần san quy củ 9 giờ đi làm 5 giờ về, nhận tiền lương vài ngàn tệ một tháng.
 
Có lẽ dạo này kẻ có tiền đang theo trào lưu xuống tầng thấp làm.
 
Còn Tần Nhạc Chi lại không nghĩ nhiều như vậy.
 
Đầu cô ta chỉ có một suy nghĩ, tại sao Trịnh Thư Ý vẫn lên đây.
 
Ánh mắt hai người giao nhau trong không khí, không có chút thiện ý nào.
 
Tần Nhạc Chi nhíu mày, nói lại mấy câu với đầu kia điện thoại rồi cúp máy, lại nhìn bóng lưng Trịnh Thư Ý.
 
—— “Cộc cộc” hai tiếng, có người gõ lên bàn cô ta.
 
Tần Nhạc Chi quay đầu, lúc này mới chú ý đến nữ trợ lý của Khâu Phúc vẫn chưa rời đi.
 
“Lát nữa tan việc đừng về vội.”
 
Nữ trợ lý giọng điệu lạnh lùng bỏ lại câu này rồi đuổi theo bước chân Trịnh Thư Ý.
 
——
 
Mười lăm phút sau Khâu Phúc thật sự quay lại.
 
Trịnh Thư Ý vừa mới cầm cốc cà phê thứ sáu lên.
 
Lần này cô thật sự buồn nôn.
 
“Cô Trịnh?” Khâu Phúc mở cửa đi vào, đặt đồ trên tay xuống, vươn tay về phía cô, “Xin lỗi đã để cô chờ lâu.”
 
Trịnh Thư Ý lập tức đặt cà phê xuống bắt tay ông ta, sau một phen khách sáo, Khâu Phúc thở dài một hơi ngồi xuống, “Thư ký của tôi lơ là sơ suất, thật sự xin lỗi cô.”
 
“Không sao đâu.”
 
Trịnh Thư Ý nở nụ cười rộng lượng, thật ra lại cắn chặt răng.
 
Lúc đầu cô không nghĩ đến phía Tần Nhạc Chi, kết quả Khâu Phúc nói thế này chỉ có thể là cô ta cố ý giấu không báo, Khâu Phúc mới bỏ lại cô rời đi luôn.

 
“Làm phiền ngài phải vòng lại một chuyến, chúng ta hẹn lần sau cũng được mà.”
 
“Vậy sao được.” Khâu Phúc lắc đầu, “Đã hẹn hôm nay thì phải là hôm nay chứ, sao có thể để cô đi một chuyến không công.”
 
Trịnh Thư Ý nghe lời này cười cười, không hiểu sao lại nghĩ đến Thời Yến.
 
Cô cảm thấy Khâu Phúc đột nhiên quay lại, hơn nửa là câu than thở của cô có tác dụng.
 
——
 
Lần phỏng vấn này tiến hành rất thuận lợi, Khâu Phúc cũng bằng lòng tiết lộ thông tin then chốt đợt IPO này nhằm thông qua truyền thông thu hút được sự chú ý của bên ngoài, vì vậy cuộc trò chuyện này kéo dài tận ba tiếng.
 
Khi Trịnh Thư Ý cất bút ghi âm, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối đen.
 
Khâu Phúc đứng dậy kết nối đường dây nội bộ, gọi cho nữ trợ lý vừa rồi.
 
“Cô điều xe đưa cô Trịnh về.”
 
Trịnh Thư Ý đứng dậy tạm biệt ông ta, “Tuần san chúng tôi sẽ tiếp tục đi theo dự án IPO của quý công ty, sau này có thể sẽ phải làm phiền giám đốc Khâu nhiều hơn.”
 
Khâu Phúc uống một ngụm nước, chậm rãi ngồi xuống, “Không có gì, chúng ta là đôi bên cùng có lợi, nhưng lần sau cô đến cứ lên tầng thẳng là được, tôi sẽ dặn dò phía dưới.”
 
Trịnh Thư Ý gật gật đầu.
 
Khâu Phúc đưa mắt nhìn cô rời đi, lại bấm đường dây nội tuyến: “Cô vào đây một chút.”
 
Chỉ chốc lát sau, Tần Nhạc Chi mở cửa văn phòng ra, cẩn thận mở miệng: “Giám đốc Khâu gọi tôi ạ?”
 
Khâu Phúc nặng nề đặt cốc nước xuống, “Chuyện hôm nay phóng viên bên « Tuần san kinh tế tài chính » tới là sao? Sao không nói với tôi?”
 
Tần Nhạc Chi là thư ký hành chính của Khâu Phúc, từ trước đến giờ đều tiếp nhận những việc vặt vãnh này.
 
Nhưng cô ta làm việc cẩn thận, rất ít khi xuất hiện sai lầm như thế này.
 
Hôm nay làm hại Khâu Phúc vừa đi đón con trai tan học, đang chuẩn bị về ăn cơm nhà lại nhận được điện thoại của Thời Yến. Ông ta phải cấp tốc quay về, không thể không gạt vợ con sang một bên, có ai mà không giận cơ chứ.
 
Tần Nhạc Chi nhíu mày, cúi đầu: “Hôm nay ngài khá bận rộn, bên công ty thẩm định còn có cuộc họp video khẩn cấp, tôi nghĩ bên « Tuần san kinh tế tài chính »  không quá gấp nên tạm thời gác lại.”
 
Cô ta lặng lẽ nhìn thoáng qua sắc mặt Khâu Phúc, thấy vẻ mặt ông ta cũng không vui vì thế thái độ càng dè dặt, “Chẳng lẽ bên này cũng rất gấp sao?”
 
Khâu Phúc không biết nên nói tình hình hiện giờ cho cô ta kiểu gì, nghẹn trong chốc lát, chỉ có thể chỉ vào trán cô ta phẫn nộ: “Cô phải hiểu rõ chức vụ của mình, đến lượt cô sắp xếp công việc thay tôi từ bao giờ thế? Cô nghĩ cô là ai? Người ta là ai? Ai cho phép cô gạt người ta qua một bên?”
 
Mọi người trong công ty đều biết Khâu Phúc là một người nóng tính.
 
Nhưng Tần Nhạc Chi không ngờ vì chuyện một phóng viên lại chọc giận ông ta đến vậy.
 
Không phải chỉ là phóng viên thôi sao?
 
Đây không phải lần đầu tiên Khâu Phúc tiếp nhận phỏng vấn, dù là người của đài truyền hình mà tới lúc ông ta bận rộn cũng đều bị lùi lịch, thậm chí có lúc ông ta còn không nhận điện thoại.
 
Thế nhưng Tần Nhạc Chi không thể biểu lộ những nghi vấn này ra ngoài mặt.
 
Cô ta nhìn qua cửa kính thấy cửa văn phòng không đóng chặt, vài đồng nghiệp ở ngoài đang dò xét tình hình bên trong, cô ta chỉ có thể thành khẩn xin lỗi: “Rất xin lỗi giám đốc Khâu, lần này tôi làm sai rồi.”
 
“Được rồi, cút ra ngoài!”
 
Sắc mặt Tần Nhạc Chi hết trắng lại xanh, quay người ra khỏi văn phòng trong ánh mắt của mọi người, cô ta cắn chặt răng, dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
 
——
 
Bên này, Trịnh Thư Ý đi theo nữ trợ lý đến thang máy.
 
Khi chờ thang máy, nữ trợ lý nghe điện thoại, Trịnh Thư Ý rảnh rỗi nhìn chằm chằm con số trên màn hình đèn LED vẫn không nhúc nhích.
 
Bọn họ muốn xuống dưới mà lúc này thang máy đang chậm rãi đi từ tầng 12 xuống.
 
Mấy giây sau, thang máy ‘ding’ một tiếng, dừng lại.
 
Cửa chậm rãi mở ra, nữ trợ lý đưa tay, “Mời đi hướng này.”
 
Trịnh Thư Ý vừa mới nhấc chân, nhìn thấy người trong thang máy, lập tức ngẩn ra.
 
“Trợ lý Trần?”
 
Trần Thịnh ngẩng đầu thấy Trịnh Thư Ý, gật đầu với cô.
 
“Cô đến đây làm việc à?”
 
Trịnh Thư Ý nói phải, sau đó đánh giá anh ta một vòng, thăm dò hỏi: “Anh ở đây, chẳng lẽ tổng giám đốc Thời cũng ở đây?”
 
Trần Thịnh không phủ nhận, “Sao thế?”
 
Trịnh Thư Ý cười khẽ một tiếng.
 
Rõ ràng người ở ngay đây còn lừa cô là không.
 
“Không có gì.” Từ đầu đến cuối Trịnh Thư Ý chưa vào thang máy, chỉ đứng bên ngoài, “Bây giờ anh ấy có bận không?”
 
Trần Thịnh suy nghĩ, chậm rãi nói: “Cũng không bận lắm.”
 
Trịnh Thư Ý: “Vậy anh ấy ở tầng mấy? Tôi đi tìm anh ấy được không?”
 
Trịnh Thư Ý vừa dứt lời, nữ trợ lý hơi kinh ngạc nhìn cô một cái lại nhìn Trần Thịnh.
 
Trần Thịnh cụp mắt ngẫm nghĩ một lúc, bước ra ngoài vào thang máy bên cạnh.
 
“Đi cùng tôi.”
 
——
 
Toàn bộ tầng 12 chỉ có ba văn phòng, rộng rãi hơn tầng 10 rất nhiều, cũng yên tĩnh hơn nhiều.
 
Trên đường đi, Trịnh Thư Ý nhìn thấy nhiều người bước đi vội vàng nhưng không nghe thấy tiếng nói chuyện.
 
 
Cánh cửa đối diện với lối đi bị đóng chặt, Trần Thịnh đưa cô vào, liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Tôi còn có chút việc.”
 
Trịnh Thư Ý gật đầu, anh ta lập tức quay người rời đi.
 
Trịnh Thư Ý đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn màn hình đèn LED hiện “Đang bận”.
 
Cô suy nghĩ, cứ bấm chuông cái đã.
 
Chỉ chốc lát sau, cửa tự động mở ra.
 
Đầu tiên Trịnh Thư Ý ngó nửa người vào thăm dò, nhìn thấy Thời Yến đang ngồi sau bàn làm việc ở bên trái.
 
Anh ngẩng đầu nhìn, ngón trỏ nâng kính lên, Trịnh Thư Ý lập tức cười đi qua.
 
“Sếp Thời, không phải hôm nay anh không ở đây sao?”
 
Thời Yến từ tốn gập máy tính lại, hờ hững nói: “Tôi đến công ty của mình còn phải đợi em đồng ý à?”
 
Trịnh Thư Ý: “...”
 
Cô chắp tay nhìn xung quanh, ánh mắt lóe lên như đang do dự gì đó.
 
Thời Yến chỉ lẳng lặng nhìn cô không nói chuyện.
 
Trịnh Thư Ý chậm rãi tới gần bàn làm việc của anh, nhỏ giọng nói: “Em cố ý đến cảm ơn anh đấy.”
 

“Hửm?” Trịnh Thư Ý nhướng đuôi lông mày, “Cảm ơn tôi cái gì?”
 
“Chuyện giám đốc Khâu đó.” Trịnh Thư Ý nói, “Không thì hôm nay em phải đi một chuyến không công rồi.”
 
Nói xong, Trịnh Thư Ý nhìn Thời Yến chăm chú.
 
Với hiểu biết của cô về Thời Yến, cô cảm thấy chắc chắn người đàn ông này lại định phủ nhận chuyện mình đã làm.
 
Nhưng không ngờ Trịnh Thư Ý chỉ nhẹ nhàng chuyển động bút máy trong tay, giọng điệu bình tĩnh lạ thường.
 
“Nếu không thì để em âm dương quái khí* tôi à?”
 
(*) Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra. (st)
 
Trịnh Thư Ý che miệng, không nói chuyện.
 
Dù sao người ta cũng nói đúng mà.
 
Văn phòng yên tĩnh một hồi.
 
Trịnh Thư Ý nhích bước về phía anh một chút, “Này, trễ thế này rồi anh còn vất vả vậy, đã ăn cơm chưa? Anh đói bụng không?”
 
Nói xong, cô nhìn Thời Yến, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên.
 
Thời Yến nhìn cô một cái, không nói chuyện, bút máy đặt xuống bàn không nặng không nhẹ.
 
Tay Trịnh Thư Ý chắp sau lưng bất an xoắn lại hai lần, chỉ thấy Thời Yến đứng dậy.
 
Cô há hốc miệng định nói gì đó, cuối cùng không nói lời nào, chỉ thở dài.
 
Còn Thời Yến đi thẳng tới cạnh ghế sofa, cầm lấy áo khoác phủ bên trên.
 
Anh nghiêng đầu nhìn qua.
 
“Em muốn ăn gì.”
 
——
 
Tòa nhà văn phòng Minh Dự Cretive Cloud nằm trong khu công nghiệp khoa học kỹ thuật tương hỗ ở Giang Thành, đã xây dựng được hơn hai mươi năm, khu vực xung quanh đã phát triển thành khu kinh doanh sầm uất từ lâu.
 
Bình thường Trịnh Thư Ý không có chuyện gì làm đều thích tới gần đây dạo phố, cho nên rất quen thuộc với hoàn cảnh nơi này.
 
“Anh thấy phía đối diện không?”
 
Trịnh Thư Ý đứng ở ven đường, chỉ vào bảng hiệu đèn neon của quán lẩu đối diện, “Tiệm này cực kỳ nổi tiếng đấy, không biết muộn thế này rồi còn phải xếp hàng không nữa, nếu có thì thôi vậy.”
 
Đèn đỏ chuyển sang đèn vàng, Trịnh Thư Ý lập muốn băng qua đường.
 
Cô vừa đi được hai bước, đột nhiên bị người ta tóm lấy tay, kéo mạnh về phía sau.
 
Chân Trịnh Thư Ý hơi lảo đảo không vững, bị kéo về chỗ cũ, khi định thần lại thì phát hiện mình đang dựa vào ngực Thời Yến.
 
Tóc Trịnh Thư Ý bay lên dính vào mặt, cô ngẩng đầu đụng phải ánh mắt Thời Yến.
 
Một chiếc ô tô lao nhanh qua bên người cô, tiếng còi xe vang lên bốn phía, tiếng người ồn ào dưới ánh đèn sáng rực.
 
Gió đêm như ngừng thổi vào khoảnh khắc nào đó.
 
Tay vẫn bị nắm chặt, Trịnh Thư Ý cảm giác được nhiệt độ trong lòng bàn tay Thời Yến, cô cảm thấy cổ họng hơi ngứa.
 
Chỉ trong chốc lát, đèn xanh sáng lên.
 
Ánh đèn đổi màu lóe lên mắt kính.
 
Thời Yến dời ánh mắt nhìn chiếc xe lao nhanh trước khi đèn xanh, sắc mặt âm trầm.
 
Khi anh quay lại, thấy bờ mi Trịnh Thư Ý run lên, hình như lại có ý định quỷ quái gì.
 
“Không nhìn đường gì cả, em là ma đói đầu thai à?”
 
Trịnh Thư Ý: “...”
 
Cô vừa nghĩ, có muốn thuận thế nhào luôn vào lòng anh không.
 
Bây giờ xem ra quên đi thôi.
 
Thời Yến kéo cô đi qua đường, bước chân rất nhanh.
 
Trịnh Thư Ý đi giày cao gót, gần như lảo đảo bị anh kéo băng qua lối đi bộ.
 
“Anh đi nhanh vậy làm gì? Em thấy anh mới là ác quỷ đầu thai ý.”
 
Thời Yến như không nghe thấy cô nói gì, đi đến ven đường mới buông tay cô ra.
 
Trịnh Thư Ý cúi đầu, xoa xoa ngón tay.
 
Sức lực của anh thật là lớn, kéo cô đau cả tay.
 
——
 
Có lẽ hôm nay gặp vận đỏ, trong quán lẩu không quá nhiều người, còn tận vài bàn trống.
 
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến chuyện Thời Yến không hợp với bầu không khí nơi đây.
 
Anh ngồi đối diện Trịnh Thư Ý, phục vụ tới rót nước cho họ.
 
Trịnh Thư Ý vùi đầu gọi món, không chú ý Thời Yến đối diện cầm cốc lên nhìn, lại ghét bỏ đặt xuống.
 
“Anh ăn mao đỗ không?
 
 
"Có ăn xách bò không?"
 
"Không ăn."
 
"Ăn ruột ngỗng?"
 
"Không ăn."
 
“Ăn hoàng hầu* không?”
 
“Không ăn.”
 
“...”
 
(*) 黄喉:  đồ nhúng lẩu nhưng mình không biết trong tiếng Việt gọi là gì.
 
Trịnh Thư Ý ngẩng đầu khỏi menu, “Thế anh ăn gì?”
 
Thời Yến nhận lấy khăn nóng phục vụ mang lên, lau tay, “Em cứ gọi đi.”
 
Trịnh Thư Ý khẽ hừ một tiếng, cúi đầu nói thầm.
 
“Anh chính là loại người luôn nói ăn gì cũng được nhưng ăn gì cũng không được.”
 
Không ngờ cô nói nhỏ vậy rồi vẫn bị Thời Yến nghe được loáng thoáng.
 
“Em lại nói gì đấy?”
 
“Không có gì.” Trịnh Thư Ý đặt iPad xuống, nhếch miệng cười, “Em nói anh cực kỳ tốt.”
 
Chỉ chốc lát sau, phục vụ mang đủ đồ lên, nồi nước lẩu đỏ cũng đã sôi.

 
Trịnh Thư Ý cầm đũa, chấm ít nước tương nếm thử, thấy bát Thời Yến trống không, cô nói: “Em pha tương chấm cho anh nhé?”
 
Nói xong, cô không đợi Thời Yến trả lời đã lấy bát anh qua, bắt đầu mày mò.
 
Hơi nóng trong nồi làm mờ mắt kính.
 
Thời Yến tháo kính xuống lấy khăn lau, lơ đãng giương mắt, hình dáng Trịnh Thư Ý lờ mờ đập vào tầm mắt anh.
 
Hình ảnh ở ven đường bỗng hiện lên trong đầu anh.
 
Lúc này Trịnh Thư Ý ngẩng đầu nhìn qua, Thời Yến lập tức dời mắt đi.
 
Trịnh Thư Ý: “Anh ăn rau thơm không?”
 
Thời Yến: “Không ăn.”
 
Trịnh Thư Ý: “...”
 
Trịnh Thư Ý lại vùi đầu.
 
“Anh đúng là ‘gì cũng được’.”
 
Thật ra cô không biết, không phải Thời Yến không ăn nội tạng, không ăn rau thơm.
 
Anh thật sự là chỉ không ăn lẩu mà thôi.
 
Điện thoại Thời Yến để trên bàn đột nhiên vang lên.
 
Trịnh Thư Ý cũng không để ý, cúi đầu phối gia vị.
 
Mà Thời Yến nhìn thấy tên người gọi, không hiểu sao có dự cảm xấu.
 
Quả nhiên khi anh nghe máy, giọng Tần Thời Nguyệt rất bối rối.
 
“Cậu! Cậu! Cậu đang ở đâu vậy?”
 
Thời Yến: “Sao thế?”
 
Tần Thời Nguyệt nghe thấy âm thanh ồn ào đầu bên kia nhưng không có lòng truy hỏi, giọng nói run lên: “Cháu vừa tự lái xe ra ngoài chơi, không biết thế nào hình như lúc dừng xe đụng phải một ông già.”
 
Thời Yến nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”
 
“Cháu cũng không biết nữa!” Tần Thời Nguyệt khóc lên, “Rõ ràng không thấy gì trong kính chiếu hậu, nhưng cháu vừa xuống xe đã thấy ông ta ngã cạnh xe cháu, ôm chân bù lu bù loa lên.”
 
“Cháu đỡ ông ta dậy ông ta lại nằm bất động, gọi cũng không tỉnh.”
 
Thời Yến: “...”
 
“Cậu, cậu mau tới đây đi, ba mẹ cháu đều không ở đây, cháu không biết làm sao bây giờ!”
 
Thời Yến: “Biết rồi.”
 
“Cháu đừng khóc.”
 
Anh cúp máy, đúng lúc Trịnh Thư Ý pha xong tương chấm.
 
Cô thấy vẻ mặt Thời Yến, lại nghĩ tới cuộc điện thoại anh vừa nhận, lập tức hiểu ra.
 
“Có việc ư?” Trịnh Thư Ý nói, “Anh phải đi sao?”
 
Vẻ mặt Trịnh Thư Ý dần sựng lại, "Đêm hôm khuya khoắt, có việc gấp sao?"
 
Thời Yến dừng lại một lát, "Cháu gái tôi tìm tôi.”
 
Trịnh Thư Ý: “...?!”
 
Nỗi ưu sầu nhàn nhạt kia tan thành mây khói trong nháy mắt.
 
Não Trịnh Thư Ý sôi sùng sục.
 
Lại! Là! Đóa! Bạch! Liên! Hoa! Này!
 
“Ừm, anh đi đi.”
 
Trịnh Thư Ý khẽ gật đầu, “Em không sao, em ổn.”
 
Thời Yến mím môi, cúi đầu nhìn Trịnh Thư Ý cúi thấp đầu, giống như một đóa hoa sen trắng nhỏ bị dãi gió dầm mưa.
 
“Anh có biết mức độ cô độc nhất thế giới không?”
 
“Ăn lẩu một mình là mức độ 5.”
 
“Nhưng không sao, chuyện này chẳng là gì so với lần trước đợi anh một đêm ở trang viên Warner.”
 
“Anh đi đi, không sao đâu.”
 
“Lần sau nhớ đến bệnh viện tâm thần thăm em là được.”
 
“Nếu như anh tự nguyện.”
 
“...”
 
Bốn phía an tĩnh trong chốc lát.
 
Một lúc sau, Thời Yến lại đặt điện thoại lên bàn.
 
“Em tiếp tục đi.”
 
Trịnh Thư Ý ngẩng đầu nhìn anh.
 
Anh ngồi yên trước mặt cô.
 
“Anh không đi à?”
 
“Không đi.”
 
Khóe miệng Thời Yến chậm rãi cong lên, nhìn thẳng vào cô, “Không nỡ.”