Edit: Không cần liêm sỉ chỉ cần Thời Yến (Kai’Sa Team)
Tần Thời Nguyệt là một người không bao giờ bạc đãi bản thân, cho dù bị Thời Yến đóng sập cửa cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng uống rượu, dùng bữa tối đặc biệt do khách sạn cung cấp của cô.
Cô uống rượu vang trắng, ăn hàu sống, trải nghiệm tất cả dịch vụ spa, cho nên ngay cả khi xem phim trong phòng một mình cũng cảm thấy đó là một loại hưởng thụ.
Thế nhưng quả báo luôn đến bất ngờ không thể kiểm soát được.
Hai ba giờ đêm, Tần Thời Nguyệt xem phim xong định đi ngủ lại cảm thấy dạ dày đau âm ỉ.
Thỉnh thoảng đau bụng đã là bệnh cũ, cô cũng không quan tâm, uống một chút nước nóng rồi chui vào chăn.
Nhưng sau khi lăn qua lăn lại trên giường gần hai giờ, ga giường đã thấm ướt một lớp mồ hôi mỏng.
Tần Thời Nguyệt mơ mơ màng màng mở mắt, lấy điện thoại dưới gối ra nhìn giờ.
4:45 sáng.
Đó là khoảng thời gian tối nhất trước bình minh, ngoài cửa sổ không có một tia sáng.
Tần Thời Nguyệt ép mình nhắm mắt lại, nhưng dạ dày càng thêm khó chịu, cơn đau càng bị bóng đêm khuếch đại.
Mấy phút sau, Tần Thời Nguyệt cố chống người ngồi dậy, nghĩ đi nghĩ lại vẫn gọi điện thoại cho Thời Yến.
Không ngờ đầu bên kia cũng bắt máy rất nhanh.
“Cậu, cậu vẫn chưa ngủ à?”
Thời Yến không trả lời câu hỏi này của cô.
“Có việc gì?”
Tần Thời Nguyệt bị tra tấn đến kiệt sức, không còn tâm trí để nghĩ đến việc khác, giọng nói yếu ớt như sắp tắt thở, “Cháu đau dạ dày…”
Người đàn ông bên kia điện thoại hơi mất kiên nhẫn nói: “Mặc quần áo đàng hoàng đi.”
Tần Thời Nguyệt không nghe rõ: “Hả? Cái gì?”
“Đứng dậy mặc đồ đàng hoàng đi, cậu dẫu cháu đi bệnh viện.”
Cúp điện thoại, Tần Thời Nguyệt vừa thay quần áo xong, chuông cửa lập tức vang lên.
Cô ôm bụng bước tới mở cửa, thấy Thời Yến quần áo chỉnh tề, nhưng hình như vẫn mặc bộ ban ngày chưa thay.
“Cậu, cậu không ngủ à?”
Thời Yến vẫn không trả lời câu hỏi của cô, đánh giá sắc mặt tái nhợt của cô một chút, nhíu nhíu mày nói: “Có thể tự đi không?”
Tần Thời Nguyệt rũ mắt xuống, khẽ gật đầu, “Tạm được.”
Thời Yến nhìn cô, thở dài, xoay người ngồi xuống.
“Lên đi.”
-
Khách sạn về khuya yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió bên ngoài.
Tần Thời Nguyệt nằm trên lưng Thời Yến, ở khoảng cách gần như thế này mới có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người anh.
“Cậu, cậu uống rượu à? Với ai thế?”
Thời Yến mặc kệ cô ấy, chỉ cảm thấy quần áo bị cô nắm chặt, còn thở hổn hển.
Đau đến mức toát mồ hôi lạnh, Tần Thời Nguyệt vẫn đang nghĩ, mặc dù thường ngày cậu của cô trông lạnh lùng như băng, nhưng thật ra cũng không phải một kẻ bạc tình bạc nghĩa.
Không chỉ vậy, những người thân cận sẽ biết, cậu bao che khuyết điểm thật sự không cần nguyên tắc.
Đứng trên lập trường đạo đức, đây chắc chắn không phải một phẩm chất đáng chú ý.
Nhưng đối với phụ nữ mà nói, đây hoàn toàn là phẩm chất không thể chối từ.
Cho nên, không người phụ nữ nào có thể từ chối cậu của cô, không thể!
“Cậu, câu hỏi của cậu hôm nay là có ý gì?”
Lúc này Tần Thời Nguyệt vẫn không quên quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của cậu cô.
“Không có gì.”
“Này, cháu nói cho cậu biết, phụ nữ đều là khẩu thị tâm phi.*” Giọng nói của Tần Thời Nguyệt càng lúc càng nhỏ, gần như là cắn răng kìm nén cơn đau để nói chuyện, “Một người đàn ông như cậu, chỉ cần chủ động một chút, không cô gái nào có thể cưỡng lại sự quyến rũ của cậu, đầu óc cháu không giỏi nghĩ mấy chuyện khác nhưng chuyện này cháu hiểu rất rõ, cậu phải cố hơn nữa, thiên hạ sẽ là của cậu.”
(*) Khẩu thị tâm phi nghĩa là miệng thì nói vậy nhưng tâm lại không phải vậy.
“Im miệng đi.”
“Ơ…”
Đến bệnh viện, bác sĩ trực ban kiểm tra cho Tần Thời Nguyệt, cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Trong khoảng thời gian Tết này, các buổi tụ họp lớn nhỏ không hề gián đoạn, riêng rượu thôi đã uống nhiều hơn ngày thường không ít, tối nay lại ăn mấy con hàu, cho nên bệnh viêm dạ dày cấp tính này tới cũng không bất ngờ.
Tuy nhiên sau khi gặp bác sĩ biết chỉ là bệnh vặt, Tần Thời Nguyệt lập tức cảm thấy thoải mái hơn, sau khi lên xe còn lướt Weibo một lúc.
Loay hoay trong bệnh viện một hồi, khi ra ngoài trời đã bắt đầu hửng sáng.
Những cành cây Tết đâm chồi nảy lộc trong sương sớm, lao công đã bắt đầu cầm chổi quét dọn đường phố.
Hôm nay hẳn là một ngày nắng.
Tần Thời Nguyệt ngáp một cái, định trở về ngủ bù sau, đi dạo trong công viên trung tâm - một công trình kiến trúc nổi tiếng ở Thanh An.
Nghĩ đến đây, cô muốn hỏi Thời Yến có chuẩn bị gì.
Vừa quay đầu đã thấy anh dựa vào lưng ghế, hai mắt nhắm nghiền, điềm tĩnh như đang ngủ.
Nhưng Tần Thời Nguyệt biết anh chưa ngủ, hơn nữa có vẻ như tâm trạng không tốt lắm.
Nửa đêm bị kéo tới bệnh viện, cho dù là ai cũng sẽ không có tâm trạng tốt nổi, bởi vậy Tần Thời Nguyệt rất biết điều ngậm miệng lại.
Một lúc lâu sau, Tần Thời Nguyệt cũng buồn ngủ, người bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
“Về phòng thu dọn đi, chúng ta về nhà.”
“Hả?” Tần Thời Nguyệt lập tức tỉnh táo lại, “Hôm qua mới tới mà, sao lại về nhà?”
Thời Yến chậm rãi mở mắt, tháo kính ra, xoa xoa xương mày.
“Cháu bị ốm.”
“Thật ra cháu…” Tần Thời Nguyệt sờ sờ bụng, “Vẫn khỏe mà…”
Bệnh viêm dạ dày của cô chỉ là bệnh cũ, đến nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ cần uống thuốc nghỉ ngơi một lát là có thể lấy lại sức sống.
Nhưng giọng điệu của Thời Yến không cho phép cô nói chen vào.
Vừa nghĩ tới về nhà sẽ không thể làm gì lại còn phải đi làm, Tần Thời Nguyệt nhăn mặt thành một đống, chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ
“Haiz, cháu cảm thấy mấy ngày nghỉ phép trôi qua quá nhanh, trở về lại phải đi làm.”
Thời Yến: “Vậy cháu đừng đi.”
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thời Yến, Tần Thời Nguyệt lập tức chối ngay, “Không có không có, không phải cháu không muốn đi, cháu yêu công việc, công việc giúp cháu học hỏi được rất nhiều, giúp cháu trưởng thành.”
Thời Yến đeo kính lên, cười khẽ, sau đó lại đâm cho Tần Thời Nguyệt một nhát.
“Không muốn đi thì đừng đi, ở nhà dưỡng bệnh.”
Anh nói kiểu này, Tần Thời Nguyệt lập tức cảm thấy mình có bị ung thư dạ dày cũng đáng giá.
“Vâng, cậu nói đúng, dạo này cháu cảm thấy sức khỏe không tốt lắm, phải tĩnh dưỡng cho tốt.”
-
Sáng sớm, Vương Mỹ Như vội đi siêu thị lấy những món tươi ngon nhất, về đến nhà cũng chưa đến chín giờ.
Bà theo thói quen gõ cửa phòng Trịnh Thư Ý, bên trong không có động tĩnh gì cho nên trực tiếp đẩy ra.
“Mặt trời đã lên tới mông rồi còn chưa chịu dậy!”
Giọng nói vừa cất lên, đã thấy Trịnh Thư Ý đang ngồi ôm chân trên cửa sổ.
Vương Mỹ Như bất ngờ một phen, “Ồ, hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây sao?”
Trịnh Thư Ý tóc tai rối bù, quay đầu nhìn bà một cái, thấp giọng “Vâng” một tiếng.
“Sao vậy?” Vương Mỹ Như nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần, “Tâm trạng không tốt à?”
“Không có.” Trịnh Thư Ý phất phất tay với bà, “Mẹ, mẹ ra ngoài trước đi, con muốn thay quần áo.”
Vương Mỹ Như bĩu môi, nhẹ nhàng đóng cửa lại, quay đầu bắt đầu nói chuyện linh tinh với Trịnh Túc.
“Gần sang năm mới rồi, ông không quan tâm con gái của mình sao? Dậy sớm như vậy làm gì? Nhìn như trúng tà.”
Trịnh Túc rửa rau, phàn nàn: “Người ta dậy trễ bà cũng mắng, dậy sớm bà cũng không hài lòng, tôi thấy bà đúng là kiếm chuyện, ngày mốt nó về Giang Thành làm việc rồi, bà có nhớ cũng không được.”
Hai vợ chồng đang cãi nhau, Trịnh Thư Ý đi ra khỏi phòng.
Hôm nay mặc dù đã thấy mặt trời, nhưng vẫn không ấm lên, nhất là khi trời vừa hửng nắng sớm, cây cỏ xanh mướt bên đường vẫn còn ngậm sương.
Hôm nay Trịnh Thư Ý hiếm khi buộc tóc đuôi ngựa, quấn khăn quàng cổ, không trang điểm nhiều, chỉ vẽ lông mày.
Cô cầm balo, đi thẳng ra cửa.
“Ba, mẹ, hôm nay con có việc, buổi tối không cần chờ con ăn cơm.”
Vừa nói xong đồng thời có tiếng đóng cửa vang lên.
Vương Mỹ Như và Trịnh Túc đang trong bếp sững sờ một lúc, hai mặt nhìn nhau.
“Xem ra tâm trạng thật sự không tốt.”
“Tôi sinh nó ra sao tôi có thể không cảm nhận được?”
-
Trịnh Thư Ý bắt taxi đến Thủy Cung.
Tối hôm qua, lúc Thời Yến muốn cô thể hiện vai trò chủ nhà, nơi đầu tiên cô nghĩ đến là công viên trung tâm.
Thế nhưng nghĩ lại, giữa mùa đông đi dạo công viên làm gì, cho nên đề cập đến Thủy Cung.
Không ngờ tới một nơi như vậy Thời Yến lại đồng ý.
Thủy Cung mở cửa lúc mười giờ, tối qua Trịnh Thư Ý cũng hẹn Thời Yến mười giờ, nhưng chín giờ ba mươi cô đã đến.
Bởi vì cả đêm qua, cô gần như không ngủ sâu giấc.
Cho dù cả một đêm trằn trọc khó ngủ, cô cũng không nghĩ ra phải đối mặt với Thời Yến như thế nào.
Cô không biết Tần Thời Nguyệt có nói với Thời Yến chuyện của cô hay chưa.
Nếu đã nói, vậy tại sao đến giờ hai người họ vẫn chưa có động tĩnh gì.
Nếu như không nói.
Không, sớm muộn có một ngày vẫn sẽ nói, dù sao họ mới là người thân máu mủ ruột rà.
Tình bạn ngắn ngủi giữa Tần Thời Nguyệt và Trịnh Thư Ý vốn dĩ không gói được ngọn lửa kia.
Mây đã tan, nắng vàng chiếu xuống quảng trường ngay lối vào Thủy Cung.
Trông như xuân về hoa nở, nhưng gió lạnh vẫn như dao cắt, cứa vào mặt đau rát.
Thấm thoát cũng đã gần mười giờ.
Lối vào đã có không ít người, có người đang xếp hàng mua vé, có người mua đồ chơi bên đường, nhưng không thấy bóng dáng Thời Yến đâu.
Trịnh Thư Ý nhón chân, chăm chú nhìn lối vào.
Những ngọn cờ nhỏ phía xa bay phấp phới trong gió, không một khắc nào ngừng lại.
Càng gần mười giờ, trong lòng Trịnh Thư Ý càng hốt hoảng.
Đôi khi linh cảm tới không hề có chuẩn bị trước, nhưng lại nhanh chóng bén rễ trong lòng.
Giống như giờ phút này, cô mơ hồ cảm thấy Thời Yến sẽ không tới.
Một khi ý nghĩ này nảy mầm, trái tim Trịnh Thư Ý giống như đột nhiên bị bóp chặt, lơ lửng trong lồng ngực, chặn mất đường thở.
Ngón tay cô vô thức vuốt ve tay áo, không tìm được nơi để đặt.
Cảm giác chờ đợi này giống như dây leo chậm rãi bò khắp cơ thể, quấy nhiễu đến mức khiến người ta khó chịu.
Một lúc lâu sau, Trịnh Thư Ý xoay người đến quầy bán quà vặt mua hai chai nước khoáng, sau đó đi thêm hai vòng rồi tiếp tục ngồi đợi.
Từng phút từng giây lúc này dường như đều chậm lại gấp mười lần, mỗi một giây đều như đang dày vò cô.
Đồng hồ treo tường ở trung tâm chỉ đúng mười một giờ, Trịnh Thư Ý đột nhiên có cảm giác sa sút.
Giống như chìm vào trong nước, bình thản nhưng không có trọng tâm, chỉ có thể để mặc mình chìm xuống từng chút một.
Trên quảng trường đang phát bản nhạc vui vẻ, từng nhóm trẻ em chạy vào cổng, mang theo từng tràng cười sảng khoái.
Trịnh Thư Ý nhìn chằm chằm đồng hồ treo đường một lúc, ngơ ngác nhìn lên tường, một bà lão bán hoa đi ngang qua vô tình đụng trúng cô.
Trịnh Thư Ý đột nhiên hoàn hồn lại, nhưng không biết phải làm gì, sang trái sang phải hai bước, cuối cùng lại đứng về chỗ cũ.
Thêm hai mươi phút nữa trôi qua.
Giống như đã qua hai mươi năm dài đằng đẵng.
Mấy lần, Trịnh Thư Ý muốn lấy điện thoại ra hỏi tại sao Thời Yến không đến.
Nhưng dù chột dạ cũng được, áy náy cũng được, cô cũng không dám đi tới bước này.
Bởi vì cô biết rõ, Thời Yến sẽ không bao giờ đến muộn mà không có lý do.
Anh không đến, nhất định là có nguyên nhân.
Chỉ là Trịnh Thư Ý không muốn thừa nhận, cũng không muốn tự tay mình phá vỡ ranh giới này.
Một lúc sau, cô quấn khăn quàng cổ, ôm hai chai nước khoáng, đứng ở bậc thềm cạnh cửa sổ soát vé.
Ở đó có tầm nhìn tốt, có thể quan sát toàn cảnh tình hình ở lối vào.
Tuy nhiên, ở phía quảng trường mà cô không thể nhìn thấy, có một chiếc xe đã đậu từ lâu.
Thời Yến đến sớm hơn Trịnh Thư Ý.
Tám giờ sáng, anh và Tần Thời Nguyệt đã lên đường về nhà.
Nhưng khi xe sắp đến giao lộ cao tốc, Thời Yến đột nhiên ra lệnh cho tài xế chuyển làn.
Anh không biết tại sao mình lại muốn tới đây, rõ ràng có thể đi thẳng về.
Nhưng khi thật sự đến đây, anh lại không tìm được lý do để xuống xe.
Lúc vừa mới đến, ở đây không có ai, trên quảng trường trống trải thỉnh thoảng có mấy tờ rơi quảng cáo bị gió thổi bay.
Tần Thời Nguyệt ngã ra ghế phụ, che áo khoác ngủ rất say.
Thời Yến yên lặng ngồi trong xe, đến khi mặt trời lên mới trông thấy Trịnh Thư Ý đi tới.
Cách khoảng cách mấy chục mét, mái tóc đuôi ngựa của Trịnh Thư Ý nhẹ nhàng đung đưa trong nắng sáng, cô mặc quần jean đi giày thể thao màu trắng, mang balo như một nữ sinh đại học, nhưng Thời Yến vừa liếc mắt vẫn nhận ra cô.
Cô đi đến máy lấy vé, nhìn cô đứng lặng lẽ bên vành đai xanh, thỉnh thoảng dùng chân đá mấy viên sỏi, cũng thấy cô mấy lần lấy điện thoại ra, nhưng cuối cùng vẫn cất vào túi.
Thời Yến khoanh hai tay trước ngực, cứ thế bình tĩnh nhìn cô từ phía xa.
-
Mười một giờ, tiết mục đầu tiên trong Thủy Cung bắt đầu, tiếng reo hò và âm nhạc bên trong đã muốn lật tung mái nhà.
Lúc này, trên quảng trường đã không còn một bóng người.
Bên trong càng sôi nổi càng làm nổi bật sự quạnh quẽ ở bên ngoài.
Trong lòng Trịnh Thư Ý đã có câu trả lời, cô cũng không thể tiếp tục lừa mình dối người khi Thời Yến đã đến trễ hơn một giờ.
Hai chai nước cô chưa từng uống một ngụm, Trịnh Thư Ý ôm trước ngực, chậm rãi đi về phía lối ra.
Nhưng lúc bước ra cổng, cô vẫn không kìm lòng được quay đầu nhìn lại chiếc đồng hồ treo trên quảng trường.
Biết đâu.
Tia hy vọng còn mỏng hơn sợi tóc ngăn cản bước chân của Trịnh Thư Ý.
Cô vừa đi ra cổng vừa bấm số điện thoại của Thời Yến.
Sau khi đổ chuông vài lần, điện thoại được kết nối nhưng đầu bên kia không nói gì, thậm chí còn không nghe thấy tiếng hít thở.
Trịnh Thư Ý cũng im lặng một lúc.
Cuộc gọi này yên lặng tới mức Trịnh Thư Ý cảm giác không có ai ở bên kia.
Một lúc sau, cô mới thận trọng hỏi: “Anh không tới à?”
Cuộc gọi dường như bị dừng trong giây lát.
Ngay sau đó, giọng nói của bên kia cuối cùng cũng vang lên.
“Tôi đến diễn kịch với em sao?”
Chai nước khoáng trên tay bỗng nhiên rơi xuống đất rồi nhanh chóng lăn ra bên đường.
Trịnh Thư Ý ngây ngốc đứng ở cổng lớn, toàn thân cảm thấy lạnh thấu xương, ngay cả đầu ngón tay cũng khẽ run lên.
Cổ họng cô giống như bị ngâm trong axit, cô muốn nói chuyện nhưng lại bị cảm giác đắng chát nghẹn trong lồng ngực.
Vài giây sau, cô còn chưa kịp nói câu “Xin lỗi”, âm báo bận trong điện thoại đã vang lên.