Trêu Nhầm

Chương 63




Edit: Vợ anh Ngô Thế Huân (Kai’Sa Team)
 

 
Trận mưa này không biết yên lặng dừng lại từ lúc nào, chỉ còn lại tiếng côn trùng yếu ớt kêu vang trong tiếng gió lạnh run, người ngủ say hoàn toàn không nghe được.
 
Trong phòng.
 
Trịnh Thư Ý ghé trên gối đầu, tấm lưng mỏng manh, mái tóc dài ướt mồ hôi rối tung trên gối đầu màu trắng.
 
Từ bả vai trở xuống, lưng trần trụi lộ ra bên ngoài, dưới ánh đèn treo nhu hòa làm nổi bật lên dấu đỏ rõ rệt trên xương bướm.
 
Cô mở mắt nhìn kim đồng hồ bên cạnh giường chỉ hướng rạng sáng hai giờ rưỡi, nét đỏ tình triều trên mặt còn chưa tan hết.
 
Nhưng mà người bên cạnh cô vẫn chưa hoàn toàn an phận lại.
 
Thời Yến ở phía sau ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên lưng cô, tạo ra từng cơn ngứa ngáy như điện giật.
 
Phòng lớn như thế, không khí cũng rất mỏng manh.

 
Trịnh Thư Ý nhắm mắt lại, mi tâm khẽ run, mỗi lần hô hấp đều ngửi thấy khí tức mập mờ.
 
“Không cần…” Cô rụt người về phía mép giường, trở tay đẩy Thời Yến ra, “Ngày mai em còn đi làm, anh phiền chết.”
 
Nụ hôn của Thời Yến dừng lại trên phần gáy của cô, gạt mấy sợi tóc dán bên mặt cô ra, sau đó đứng dậy.
 
“Vậy đi tắm rửa nghỉ ngơi đi.”
 
Trịnh Thư Ý co quắp lại không nhúc nhích.
 
Cho đến khi cô cảm giác được tay Thời Yến đụng vào chân mình, ý đồ muốn ôm cô, Trịnh Thư Ý mới phản xạ có điều kiện ngồi dậy.
 
Sau đó loạn xạ phủ thêm áo ngủ, cúi đầu đẩy anh ra liền đi xuống giường.
 
“Tự em tắm, không cần làm phiền đến anh.”
 
Cảm giác mấy hôm nay sống như vợ chồng già thân cận nhất, sau đêm nay hoàn toàn sụp đổ.
 
Khoảnh khắc Trịnh Thư Ý bước vào phòng tắm đóng cửa lại, khí lực cuối cùng cũng tan hết, cô dựa lưng vào vách tường, eo chân bủn rủn từ từ trượt xuống.
 
Tường đối diện đúng lúc là một khối đá cẩm thạch, dưới ánh đèn sáng tỏ của phòng tắm, nó có hiệu quả như một tấm gương.
 
Trịnh Thư Ý nhìn mặt tường phản chiếu hình ảnh mình, từng màn lúc nãy lại hiện lên trước mắt.
 
Cô hít sâu một hơi, giơ tay lên, trông thấy chỗ cổ tay có một vòng đỏ, hô hấp lại trở nên nóng rực.
 
Thật sự không khống chế nổi mà hồi tưởng, sắp điên rồi, cô liền dùng sức áp lòng bàn tay vào tường, lấy cảm xúc lạnh buốt át đi cảm giác nóng bỏng.
 

Thì ra Thời Yến không phải chỉ nói miệng với cô.
 
Nhưng nói cũng không phải hoàn toàn khách quan.
 
- Không phải ngồi trên đùi anh mới có phản ứng.
 
Hôn, vuốt ve, thậm chí chỉ là mơn trớn cái cổ cũng là một điểm châm lửa.
 
Càng khó có thể tin hơn là.
 
Trịnh Thư Ý phát hiện mình cũng như thế.
 
Hơn nữa, cô cảm thấy mình từ nay về sau cũng không còn cách nào nhìn thẳng vào xưng hô “Bảo bối” nữa.
 
Đến bây giờ, nghĩ đến dáng vẻ Thời Yến gọi mình trên giường như thế, cùng với chuyện phát sinh kế tiếp, cô đều cảm thấy khó thở.
 
Thế nhưng cô lại trầm mê lúc anh ôn nhu cực hạn mà gọi mình như vậy.
 
Anh rõ ràng biết là cô sẽ bị mê hoặc, sẽ cam tâm tình nguyện thỏa mãn sự vô độ của anh, có cầu có cho.
 
-
 
Bởi vì thật sự là tinh bì lực tẫn, Trịnh Thư Ý chỉ đơn giản cọ rửa một lần đã đi ra.
 
Cô trở lại phòng ngủ, ngắm nhìn bốn phía nhưng không thấy thân ảnh Thời Yến.
 
Một người sống sờ sờ suy cho cùng sẽ không bốc hơi trong nhà mình, cho nên cô cũng không để ý, chỉ là lúc ngồi ở mép giường, trông thấy đồ vật trong thùng rác, cảm xúc lại bị thay đổi.
 
Nhưng đối mặt có xấu hổ như thế nào cô cũng phải dọn dẹp một chút, nếu không ngày mai dì giúp việc đến thấy sẽ càng làm cho cô xấu hổ vô cùng.
 
Cho nên lúc Thời Yến đi vào đã trông thấy Trịnh Thư Ý ngồi xổm bên thùng rác thu dọn đồ vật.
 
Anh im lặng đi đến phía sau cô.
 
“Để anh làm.”
 
Trịnh Thư Ý nghe vậy, tay run một cái, ngược lại tăng nhanh tốc độ, thuần thục thắt nút chiếc túi lại, sau đó đứng dậy dùng chân đá ra xa xa.
 
Sau đó cô ra vẻ thản nhiên hất cằm hỏi anh: “Anh mua khi nào vậy?”
 
Thời Yến nghiêng đầu nhìn cô, tựa hồ là cố gắng nhớ lại một lát mới nói: “Không nhớ rõ.”
 
Trịnh Thư Ý cảm thấy anh có thể là ngại ngùng xấu hổ, mặc dù khả năng này rất nhỏ, “Vậy ngài đây thật sự đúng là biết lo xa chu đáo.”
 
Thời Yến nhìn theo chân cô, ánh mắt một đường lưu luyến nhìn ánh mắt cô, rất tự nhiên mà nhẹ gật đầu: “Ừm, muốn em lâu rồi.”
 
“…”
 
Lời này mặc dù nghe hơi sắc tình, nhưng chỉ cần không cố gắng hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, đây chính là một loại khích lệ.
 
Thế là Trịnh Thư Ý giơ cằm cao hơn, “Vậy là anh ‘Gặp sắc nổi lòng tham’ với em à?”
 
Thời Yến: “Biểu hiện vừa rồi của anh đã cho em đáp án rồi đấy.”
 
“…”
 
Trịnh Thư Ý rụt cằm lại.
 
Cô đã biết, người này khi ở một mình thì không biết thế nào là xấu hổ.
 
Vì để che giấu rằng mình hơi ngượng ngùng, cô đưa tay đẩy lên ngực Thời Yến một cái, lại bị anh bắt lấy kéo vào trong ngực mình.
 
Khẽ tựa gần nhau như thế, Trịnh Thư Ý ngửi được mùi khói thuốc nhàn nhạt.
 
“Vậy mà anh vừa mới đi hút thuốc lá à?”
 
“Có gì mà kinh ngạc” Thời Yến cúi đầu, dùng cằm cọ xát mái tóc cô, ngay cả tiếng nói cũng mang theo sự thỏa mãn, “Chẳng lẽ em không đáng để anh hút một điếu khi xong việc* à?”
 
* Hút thuốc sau khi ‘xong việc’ mục đích xoa dịu cơ thể đang rất mệt mỏi và cần phục hồi nhanh chóng, làm các dây thần kinh căng thẳng được thư giãn. Ý là chị Ý mlem nên làm anh Yến ‘đánh’ một trận hoành tráng rồi. (Mình tra baidu thì thấy vậy chứ sự thật thì mình hông biết nha =)))))
 
Trịnh Thư Ý không nghĩ tới lại có thể nghe được lời nói thẳng thắn này từ miệng Thời Yến, khen ngợi có chút hạ lưu.
 
Nhưng dưới tình cảnh này, cô lại cảm thấy ngữ khí khi anh nói lời này cũng gợi cảm giống như lúc anh gọi hai chữ “Bảo bối.”
 
-
 
Đêm nay sau nửa đêm, đối với Trịnh Thư Ý mà nói là lần ngủ say nhiều ngày khó có được.
 
Mấy ngày nay, hai người không đột phá tầng thân mật cuối cùng, lúc Trịnh Thư Ý ngủ trong ngực anh từ đầu đến cuối đều có mấy phần dè dặt.


 
Nhưng hôm nay, cơn buồn ngủ của cô mạnh mẽ đánh tới, lại không chút kiêng kị muốn ôm ôm, muốn được dỗ dành.
 
Một giây trước khi ý thức sau cùng biến mất, cô loáng thoáng nhớ rõ, hình như mình giống như con bạch tuộc bám dính lên người Thời Yến.
 
Dưới tình huống như vậy, lạ lùng là ngày hôm sau hai người có thể rời giường đúng giờ.
 
Trời vừa sáng, Thời Yến đứng trong phòng cất quần áo chỉnh trang quần áo, thần sắc nghiêm túc, là bộ dạng áo mũ chỉnh tề.
 
Mà Trịnh Thư Ý nửa dựa vào bàn trang điểm thưởng thức dáng vẻ anh chậm rãi thắt cà vạt, đeo đồng hồ.
 
Chờ khi anh xoay người, Trịnh Thư Ý đột nhiên cười giang hai cánh tay về phía anh.
 
Đại khái là tối hôm qua đã thấy nhiều ánh mắt như vậy, Thời Yến không cần suy đoán ý đồ của cô, trực tiếp đi đến ôm cô, hôn lên trán cô một cái.
 

Trịnh Thư Ý rất hài lòng cười cười, sau đó thần sắc nghiêm túc giống như anh, xoay người đi ra ngoài.
 
Dù sao cô cũng biết, sau khi rời khỏi căn phòng này, bên ngoài có cặp mắt của dì giúp việc nấu bữa sáng và tài xế đang đợi, người đàn ông Thời Yến này nhất định sẽ trở mặt trong một giây, bày ra bộ dáng chết tiệt ‘Ban đêm chúng tôi chỉ ngủ trên một chiếc giường lớn nhưng cũng không phải là rất quen thân.
 
Quả nhiên, Thời Yến ngồi vào bàn ăn tưởng như trở thành một người khác so với anh đêm qua.
 
Qua mấy phút, Trịnh Thư Ý không chịu được sự im lặng này, liên tiếp nhìn anh mấy cái, anh cũng không có ý định nói chuyện trên trời dưới đất.
 
Thế là Trịnh Thư Ý đành phải nói chuyện phiếm cùng cái điện thoại.
 
Cô lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, thấy mọi người trong nhóm đang thảo luận một sự kiện liền thuận miệng nói: “Em mới thấy đồng nghiệp thảo luận, tại sao Minh Dự của các anh lại đình chỉ cho vay đối với địa ốc Thần Diệu vậy?”
 
Thời Yến: “Đầu tư và sử dụng tiền cho vay chặt chẽ vốn là trọng tâm của việc kiểm soát rủi ro ngân hàng. Việc ngừng cho vay đối với địa ốc Thần Diệu là các biện pháp cần thiết mà các ngân hàng thực hiện để tránh rủi ro tài chính. Em có quan điểm gì không?"
 
Trịnh Thư Ý: “…”
 
Em không có quan điểm gì, chỉ là muốn nghe bát quái một chút thôi mà.
 
Không biết còn tưởng rằng tối qua hai ta ở trên giường tham khảo các biện pháp kiểm soát rủi ro ngân hàng đấy.
 
“Không có gì.”
 
“Vậy ăn cơm đi.”
 
-
 
May mắn mà có một loạt hành động vô tình của Thời Yến trên bàn cơm, lúc Trịnh Thư Ý đến công ty sẽ không có ai cảm thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô là từ trên giường mà ra, sẽ chỉ suy đoán cô lại vì tin tức của nhân vật lớn nào mà thức đêm tăng ca viết bản thảo.
 
Ngón tay bị thương xin phép nghỉ ở nhà còn cố gắng như thế, ai không cảm thán một câu Thư Ý không đỏ thì trời cao không dung thứ.
 
Thời gian bảy ngày trôi qua lại phải đi làm, các đồng nghiệp đang không vội đều tới hỏi thăm tình hình vết thương của cô một chút, cho đến khi tổng biên tới, khu làm việc mới hoàn toàn tiến vào trạng thái làm việc.
 
“Ha ha, nói với cậu một chuyện.”
 
Khổng Nam bưng nước trái cây tới, đạp ghế xoay tới đây, nhỏ giọng nói: “Sáng nay lúc tớ đi vào thang máy nghe mấy người Hám Vĩ Nghệ nhắc tới, tháng sau Hứa Vũ Linh sắp bị điều đến chi nhánh Ninh Châu rồi?”
 
“Tớ biết.” Trịnh Thư Ý gật đầu, “Hôm đó sau khi tớ từ toà soạn về chủ biên có nói với tớ.”
 
“Thật sự là bởi vì chuyện kia à.”
 
Khổng Nam không thể tin nổi nhìn Trịnh Thư Ý.
 
Cho tới bây giờ, chuyện Hứa Vũ Linh tung tin đồn nhảm không truyền đi trong nội bộ toà soạn, Khổng Nam tưởng rằng chuyện này sẽ không được giải quyết, những lãnh đạo kia sẽ châm chước, không nghĩ tới đã quyết định kết quả từ sớm rồi.
 
Chuyện lãnh đạo không nhắc tới kì thật có thể lý giải, một là cố gắng bớt chút chuyện tám nhảm không liên quan trong trong toà soạn, hai là chừa cho nhân viên cũ chút mặt mũi.
 
“Cậu biết không, cô ta nói với người khác là cô ta muốn đổi hoàn cảnh, áp lực công việc ở Giang Thành quá lớn, cho nên mới muốn đến chi nhánh.” Khổng Nam vừa nói vừa liếc mắt, “Nếu tớ là cậu, tớ sẽ đi cáo trạng với bạn trai chính quy, xem cô ta còn có thể diện mà đi đâu nữa.”
 
“Vậy thì không cần thiết.” Trịnh Thư Ý bưng cà phê lên, chạm ly với ly nước trái cây mà Khổng Nam đang cầm trong tay, “Tớ đã rất hài lòng với sự xử lý này, mà cậu xem bạn trai tớ là băng đảng giang hồ à? Tòa soạn chúng ta không có quan hệ với anh ấy, chẳng lẽ lại còn đi tìm người đánh cô ta một trận à?”
 
Khổng Nam cười gượng hai tiếng, kéo khóe miệng nói: “Bạn trai cậu có bối cảnh kia, đặt ở một trăm năm trước thì khác xã hội đen chỗ nào?”
 
Thời gian mò cá* buổi sáng kết thúc, hai người nhao nhao bắt đầu làm việc chăm chỉ.
 
*Lười làm việc và làm việc không nghiêm túc.
 
-
 
Ngày đầu tuần luôn tiêu hao hơi nhiều cà phê, đại đa số người còn mang theo sự buồn ngủ của cuối tuần, cộng thêm cơn buồn ngủ tâm sinh lí, cả văn phòng không bừng bừng sinh khí như bình thường.
 
Cho đến tận năm giờ chiều.
 
Mặt trời chiều ngả bóng về tây, hoàng hôn tối tăm, âm thanh bàn phím liên tiếp vang lên nghe đặc biệt trầm lặng.
 
Một cô gái bình thường hơi ồn ào hoạt ngôn cầm điện thoại bỗng “Ôi chao!” một tiếng, sau đó điện thoại của mỗi người trong tổ tài chính liên tiếp vang lên.
 
Trịnh Thư Ý cũng không ngoại lệ, chỉ là động tác của cô hơi chậm một bước, chờ đến khi cô xem hết các loại tin tức, Khổng Nam đã ném cho cô một ánh mắt khát khao bát quái.
 
Mọi người nhận được tin tức rất nhất trí, tất cả đều đến từ Weibo của một người bình thường đăng bốn năm tấm ảnh chụp.
 
Trên ảnh là Tống Nhạc Lam cùng một người đàn ông trung niên ôm nhau trong bệnh viện.
 
Việc ca sĩ quốc dân nổi tiếng và có cuộc sống cá nhân kín tiếng này ngay lập tức làm bùng lên các cuộc tranh luận trong giải trí là điều bình thường, nhưng thật sự làm cho tổ tài chính khiếp sợ chính là người đàn ông trung niên trong bức ảnh.
 
Trịnh Thư Ý nhìn chằm chằm mấy tấm ảnh chụp này, nhìn một lần lại một lần, ánh  mắt từ khó tin đến sốc tận óc, ngay cả nói cũng không nên lời.
 
Sao, làm sao lại là Tần Hiếu Minh?
 
Tư thế hai người trong tấm ảnh trực tiếp đập nát quan hệ mập mờ của hai người, một tấm trong số ảnh chụp là Tần Hiếu Minh ôm Tống Nhạc Lam, tay kia còn phủ trên lưng chị ấy.
 
Cô đối mặt với Khổng Nam một lát, sau khi cũng xác nhận được tin tức từ trong mắt cô ấy mới giật mình hoàn hồn, cầm di động chạy tới ban công.
 
Điện thoại Thời Yến hồi lâu mới kết nối.
 
“Anh, anh đang ở đâu vậy?”
 
Giọng nói Trịnh Thư Ý khẽ run, còn chưa hỏi anh có thấy tin tức trên mạng hay không, liền nghe anh nói: “Anh ở bệnh viện, Thời Nguyệt gặp tai nạn giao thông.”
 
“Hả? Cái gì?”
 
Trịnh Thư Ý hô lên một lần vừa hết, lại thêm lượt nữa, “Tai nạn như thế nào? Người như thế nào? Tình hình bây giờ thế nào rồi?”
 
“Không có vấn đề lớn.”
 
Thời Yến nói, “Không tính là nghiêm trọng.”
 
Nhưng Trịnh Thư Ý không có cách nào dự đoán được sự bình tĩnh từ giọng nói của anh là do bẩm sinh hay là tình huống thật sự, “Ở bệnh viện nào?”

 
“Bệnh viện nhân dân Giang Thành.”
 
“Em tới ngay.”
 
Ngay cả túi cô cũng không cầm, Trịnh Thư Ý vội vàng xuống lầu, tiện tay chặn một chiếc taxi.
 
Ngồi lên xe, cô vẫn gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
 
Một là bởi vì tình huống của Tần Thời Nguyệt, hai là bởi vì người đàn ông ôm Tống Nhạc Lam trên ảnh là ba Tần Thời Nguyệt, anh rể Thời Yến.
 
Những người khác đều quan tâm mối quan hệ bất chính này của Tần Hiếu Minh sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Minh Dự như thế nào, mà Trịnh Thư Ý chỉ quan tâm Thời Yến có bị đả kích lớn hay không.
 
Dù sao lần kia cô vừa nhắc tới chị anh, Thời Yến đã cười vui vẻ đến như vậy.
 
Hai mươi phút sau, xe dừng ở cửa bệnh viện.
 
Trịnh Thư Ý vội vàng xuống xe, mang giày cao gót vẫn một đường chạy như bay, lúc đến lầu ba tòa nhà B cả người cô đã đầy mồ hôi.
 
Thời Yến đứng trên hành lang đợi cô.
 
Trịnh Thư Ý chạy về phía anh, vừa thở phì phò vừa hỏi: “Tiểu Nguyệt thật sự không sao à?”
 
“Không có việc gì, chỉ là bị dọa ngất, bác sĩ đã kiểm tra rồi, chỉ bị thương ngoài da.”
 
Thời Yến ra hiệu cô nhìn vào trong phòng bệnh.
 
Nhìn bên trong cửa thủy tinh, Tần Thời Nguyệt đang nằm trên giường nói chuyện với y tá.
 
Trịnh Thư Ý cuối cùng cũng thở phào một hơi.
 
Thời Yến: “Đã nói với em không có việc gì, sao em còn gấp gáp chạy đến đây.”
 
Trịnh Thư Ý nghe vậy, thật sự muốn trừng anh một cái.
 
Bộ người bình thường đều giống như anh gặp chuyện gì cũng bình tĩnh như uống thuốc tuyệt tình sao?
 
Nhưng nghĩ đến một chuyện khác, cô không nỡ trừng anh.
 
“Đúng rồi, anh xem tin tức chưa?”
 
Trịnh Thư Ý nghĩ thầm anh nhận được tin tức còn nhanh hơn cô, cho nên cô không nói thẳng ra, “Chuyện tổng giám đốc Tần bị chụp.”
 
“Cùng Tống Nhạc Lam?”
 
Thời Yến còn bình tĩnh như vậy, “Anh thấy rồi.”
 
Trịnh Thư Ý: “…?”
 
“Ngay cả chuyện này mà anh cũng bình tĩnh như vậy sao?”
 
Thời Yến kéo cô đến trước người mình, ánh mắt nhìn qua phía sau cô một chút, không nói gì.
 
Có thể người sau khi bị đả kích chính là như vậy nhỉ.
 
Trịnh Thư Ý rất có thể lý giải chuyện Thời Yến ra vẻ kiên cường.
 
Cô gục đầu xuống, trong lòng cũng ngũ vị tạp trần.
 
Thời Yến nâng đỡ bờ vai cô, ý đồ cho cô ngẩng đầu lên, “Em sao vậy?”
 
Trịnh Thư Ý: “Em cũng như anh, cũng rất khó chịu.”
 
Thời Yến: “Vì sao?”
 
Trịnh Thư Ý còn kinh sợ chuyện thần tượng xa không thể với lại có quan hệ như vậy với cô, tự mình nói ra: “Không nghĩ tới lần rút ngắn khoảng cách của em và thần tượng, lại là chị ấy và anh rể của bạn trai làm ra loại chuyện này. Tại sao có thể như vậy chứ… Thế nào lại là tổng giám đốc Tần và Tống Nhạc Lam chứ?”
 
“Tất cả mọi người đều nói chị ấy đức nghệ song hinh*, kết quả chị ấy lại làm ra loại chuyện này.”
 
*Đức nghệ song hinh: là một thành ngữ Trung Quốc, miêu tả đức tính và nghệ thuật (kỹ năng) của một người, danh tiếng tốt tiếng thơm bay xa.
 
"Chị ấy còn nói chị ấy vĩnh viễn ca tụng tình yêu, buồn cười.”
 
“Tự mình không cảm thấy mặt đau à?”
 
Thời Yến: “…”
 
Anh ngẩng đầu, nhìn về phía người phụ nữ sau lưng Trịnh Thư Ý, nhẹ giọng gọi một tiếng “Chị.”