Xuân qua hạ tới, Trì Dao nhìn dự báo thời tiết mấy ngày kế tiếp, đầu tháng 5, thời tiết ở Hong Kong rất đẹp.
Con trai của Quý Nhuế là Thang Thang sắp tổ chức sinh nhật tròn ba tuổi. Từ một tuần trước, Quý Nhuế đã hỏi Trì Dao có thể đi cùng Giang Diễm đến Hong Kong chơi hay không.
Ban đầu, Trì Dao còn hơi do dự nhưng Giang Diễm nói muốn cùng cô đi ngắm biển, cô liền đồng ý với hắn.
Sau cuộc trò chuyện thẳng thắn lần trước, tâm tình Giang Diễm rõ ràng tốt hơn hẳn, tinh thần cũng thả lỏng không ít.
Những thứ cảm xúc vốn được giấu kín nay lại được hắn bộc lộ thẳng thắn làm cho Trì Dao mềm lòng, cả người giống như ngâm mình trong bông.
Có đôi khi, điều hắn muốn đơn giản chỉ là được cô đáp lại mà thôi.
Trì Dao biết rõ việc này không chỉ cần hắn thay đổi, chính bản thân cô cũng nên cho hắn một câu trả lời thích đáng.
Vậy nên hai ngày trước, cô đến trường học đón hắn.
Giang Diễm đang chơi bóng rổ.
Phóng tầm mắt nhìn, trên sân bóng rổ đều là các chàng trai còn đang độ tuổi thanh xuân tươi trẻ, tinh thần phấn chấn bồng bột, trong đó, đương nhiên không thiếu những anh chàng cao ráo đẹp trai.
Tuổi trẻ thật tốt, cố ý tỏ vẻ cũng sẽ không khiến người ta chướng mắt.
Trì Dao chỉ cần nhìn một cái liền tìm được Giang Diễm.
Hắn vẫn chưa nhận ra cô đã đến, đang nói gì đó với cùng người bên cạnh. Trên mặt còn vương mồ hôi, hắn hồn nhiên không thèm để ý, cúi đầu kéo vạt áo thun tùy tiện lau qua, để lộ ra cơ thể hơi gầy nhưng múi nào ra múi nấy.
Trì Dao nhướng mày, đảo mắt nhìn xung quanh.
Quả nhiên, không chỉ có cô mới để ý đến hắn.
Trì Dao bất giác ưỡn ngực ngẩng đầu, cô hãnh diện mỉm cười.
Thật là phạm quy, chàng trai được chú ý nhiều như vậy lại là bạn trai của cô.
"A! Kia không phải là chị gái nhỏ cậu để ý à?"
Dương Hiểu tinh mắt, xuyên qua lưới quây ngoài sân bóng rổ nhìn thấy Trì Dao mặc một chiếc váy sơ mi màu trắng. Tuy cô chỉ an tĩnh đứng đó cũng khiến mọi người chắn xung quanh tự giác né ra, mở một con đường.
Dương Hiểu đột nhiên nhận ra tại sao Giang Diễm lại thích cô.
Nếu có cơ hội, chắc chắn hắn cũng sẽ nảy sinh ý niệm này.
Giang Diễm nhìn theo hướng Dương Hiểu vừa chỉ, nhất thời ngẩn người, nở nụ cười tươi rói.
"Chờ mình một chút."
Trì Dao nhìn Giang Diễm chạy về phía mình, sự đắc ý nho nhỏ trong lòng nhanh chóng xẹp xuống. Cô bất tri bất giác nhận ra chính bản thân cô còn đi so đo với mấy cô bé nhỏ tuổi hơn mình.
Trì Dao hơi nghiêng người, tránh đi ánh nhìn chăm chú đang đổ dồn về bên này.
"Còn bao lâu mới kết thúc trận đấu thế?"
"Bây giờ có thể đi luôn rồi."
Trì Dao nhìn đồng hồ: "Hiện tại còn lâu mới đến giờ cơm tối, nếu không em cứ chơi một lát đi, chị chờ em."
Giang Diễm vốn định gật đầu lại phát hiện có rất nhiều người nhìn về phía Trì Dao, hắn lắc đầu: "Về sớm một chút cũng được."
Vừa nói hắn vừa nhìn chai nước khoáng còn thừa hơn phân nửa trong tay cô.
"Em muốn uống nước." Hắn nói.
Trì Dao không nghĩ nhiều, luồn qua lỗ hở trên lưới đưa cho hắn.
Giang Diễm một hơi uống đến chạm đáy, bóp bẹp chai nước trong lòng bàn tay: "Chị đến cửa bên kia chờ em, em ra ngay thôi."
Trì Dao gật đầu, mới vừa đi được hai bước lại vòng về.
Cô nói: "Lần sau đừng kéo áo lên lau mồ hôi."
Dường như thấy hơi đột ngột, cuối cùng cô còn bổ sung thêm: "Lau vậy bẩn, không sạch nổi đâu."
Giang Diễm ngơ ngẩn.
Sau một lúc lâu, hắn mới cười rộ lên: "Được."
Quay trở lại chào hỏi mấy người bạn xong, Giang Diễm xách ba lô lên, định rời đi.
Dương Hiểu giữ chặt lấy hắn: "Đây là có ý gì?", sau đó lại làm động tác uống nước: "Cậu theo đuổi được người ta rồi?"
Giang Diễm chưa từng nói với hắn về tiến triển của việc này, hắn còn tưởng thằng nhóc này đã thất bại từ lâu.
Trì Dao có thể đến đây đủ chứng tỏ thái độ của cô.
Giang Diễm không hề giấu giếm, thoải mái gật đầu.
"Ừ. Tên chị ấy là Trì Dao."
* Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad Aochongdansieucap, vui lòng không reup dưới mọi hình thức thức! *
Ngày hôm đó, hai người họ đặt chân đến Hong Kong đã là chạng vạng.
Sóng biển nơi chân trời nhuộm lên một màu đỏ tía. Trì Dao ngồi trong xe, chăm chú quan sát bức tranh thiên nhiên hiếm gặp, cảnh sắc rộng mở, đọng lại trong mắt như tranh sơn dầu. Cô liếc thấy người bên cạnh dường như đang làm gì đó, giật mình quay đầu, biểu cảm ngơ ngác đó đúng lúc bị thu lại trong máy ảnh.
"Em chụp cái gì thế?"
"Chụp chị."
Trì Dao cướp lấy điện thoại của Giang Diễm, bất ngờ nhận ra hắn chụp cũng không tệ lắm.
Khung cảnh rực rỡ ẩn hiện phía sau cửa sổ xe, cô vội vàng quay đầu, bóng dáng như được phủ một tầng ánh sáng ôn hoà, biểu cảm ngơ ngác được bức ảnh bắt trọn.
Trì Dao nhìn đi nhìn lại, cuối cùng vẫn không xóa.
Cô nói: "Trước kia chị từng tới Hong Kong một lần nhưng lần đó đến rất vội vàng, chỉ vỏn vẹn có ba ngày, đúng kiểu không trâu bắt chó đi cày. Ngày nào cũng dậy sớm ngủ muộn, mua gì chơi gì đều lên kế hoạch từ trước, lịch trình sắp xếp kín mít không kịp thở. Thực sự là mệt muốn chết, một chút vui vẻ khi đi du lịch cũng không có, ngược lại giống như đang làm tăng ca ấy."
"Vậy lần này có thể thả lỏng một chút rồi."
Trì Dao gật đầu, cả người chui gọn vào lòng hắn, nói: "Liệu Thang Thang có thích quà chị tặng không?" Quà sinh nhật cô mua cho Thang Thang là một bộ lego.
"Thằng bé dễ tính lắm, cái gì cũng được mà."
"Vậy thì tốt. Thật ra chị vẫn chưa biết nên chính thức gặp mặt gia đình em như thế nào."
"Không cần lo lắng quá," Giang Diễm nói: "Không phải chị đã gặp qua dì nhỏ từ lâu rồi à? Dì ấy rất thích chị, chỉ cần là người dì thích, chú em sẽ không phản đối, Thang Thang thì càng không cần phải nói......"
Hắn đột nhiên dừng lại, không nói nữa, Trì Dao nhìn hắn bằng ánh mắt kì lạ: "Thang Thang thì làm sao, em nói tiếp đi chứ."
Giang Diễm khụ một tiếng, cười: "Thằng bé thích mỹ nữ, cho nên nhất định nó sẽ thích chị."
"......"
- -------
19/01/2023
T : Chuyện là hqua tui định đăng một mạch 4 chương mà làm đến chương thứ 3 thì vừa làm vừa ngủ gật nên đành bỏ. Vậy nên hôm nay đăng luôn 3 chương cho các nàng nha 😘