Năm nạn đói hoành hành, ta và muội muội bán mình làm nô lệ, được người môi giới đưa đến Châu phủ để tuyển chọn.
Lúc này, hai chúng ta đang đứng trong sân, để lão phu nhân và đại thiếu gia tỉ mỉ quan sát.
“Ngài xem thử hai người này đi, bọn họ là tỷ muội, tỷ tỷ là Tri Hành, muội muội là Tri Dao. Mặt mày sáng sủa dễ nhìn, lúc trước cũng là nữ nhi của một gia đình khá giả, nếu quê nhà không xảy ra nạn đói, họ cũng không đến nước phải đi bán mình.”
“Ngài nói muốn chọn người làm dưỡng nữ, thiếu gia lại nói muốn chọn một nha đầu đáng yêu để thông phòng, tiểu nhân đều ghi nhớ trong lòng, chỉ cần có đồ tốt, ta lập tức giao người ra.”
Người môi giới vừa dứt lời, thân thể Tri Dao đã mềm nhũn, phủ phục dưới chân Châu Diệp, thiếu gia của Châu phủ, ngước đôi mắt to mờ sương nhìn Châu Diệp với vẻ đáng thương.
Hai mắt Châu Diệp sáng lên, vội vàng đỡ Tri Dao lên, ôm vào lòng.
Lão phu nhân cau mày, chỉ vào ta với vẻ mặt lạnh lùng.
“Chọn nàng ta đi, viện của ta.”
Người môi giới thấy thế, hàng mày nhướng cao.
Dường như nghĩ không thông, vì sao Tri Dao lại từ bỏ cơ hội làm dưỡng nữ của lão phu nhân, đ.â.m đầu làm một món đồ chơi không danh không phận của Châu Diệp.
Tri Dao dường như sợ Châu Diệp sẽ đổi ý, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn không chịu buông.
Lúc đi ngang qua ta, giọng nói gần như không thể nghe được:
“Tỷ đi mà nhảy vào cái hố lửa kia đi.”
Hóa ra, nàng ta cũng đã trọng sinh.
2
Ta hiểu tại sao Tri Dao lại lựa chọn như vậy.
Kiếp trước tính tình nàng ta kiêu ngạo, không cam tâm làm nô tì, muốn làm dưỡng nữ của lão phu nhân, trở thành tiểu thư của Châu phủ.
Thế nên vào ngày tuyển chọn, nàng ta lén lút đẩy ta ngã xuống trước chân thiếu gia Châu Diệp, khiến ta bị chọn làm nha đầu thông phòng.
Nàng ta được vào viện của lão phu nhân như ý nguyện, nhưng những tháng ngày làm “dưỡng nữ” này lại khiến nàng ta khổ không tả xiết.
Trong viện lão phu nhân có rất nhiều “dưỡng nữ”, ai cũng phải làm việc và hầu hạ người khác, không khác gì những nha hoàn bình thường, nhưng yêu cầu lại khắt khe hơn.
Lão phu nhân tính tình kỳ quặc, động một tí là đánh đập, mắng mỏ, trừng phạt.
Những nữ tử trong viện cũng không dễ hòa đồng.
Tri Dao ban ngày hầu hạ lão phu nhân, ngày nào cũng bị đánh đập, trừng phạt. Đến khuya, phải theo các ma ma học tính toán sổ sách, thỉnh thoảng còn bị những dưỡng nữ khác bắt nạt.
Sống những tháng ngày vô cùng chật vật.
Ai ngờ rằng sau khi vào viện của Châu Diệp, ta lại lọt vào mắt xanh của hắn, đêm đêm hoan lạc, được nâng làm di nương, trong phút chốc được hưởng sự ưu ái vô lượng.
Lúc Tri Dao xách thùng đi lấy nước, ta dẫn theo hai nha hoàn thân cận nằm phơi nắng.
Tri Dao bỏ lỡ bữa, lúc nàng ta đến nhà bếp xin một bát cơm thừa mà không được, thì món canh gà đang sôi sùng sục trên bếp đang chờ ta.
Trong yến tiệc thưởng mai của Châu phủ, Tri Dao bị giày vò đến mức xanh xao vàng vọt, gương mặt đờ đẫn đứng ở một bên hầu hạ.
Ta vô cùng nổi bật nhảy múa trên đôi gót ngọc, Châu Diệp kéo ta vào lòng, ngồi vào bàn tiệc.
Châu Diệp nhéo cằm ta nói: “Hành nhi giỏi lắm, đợi con mụ bệnh tật kia trút hơi thở cuối cùng, ta sẽ lập nàng làm chính thê, để nàng trở thành thiếu phu nhân!”
Thời khắc đó, lòng đố kỵ của Tri Dao đã lên đến đỉnh điểm.
Nàng ta rút chủy thủ ra đ.â.m vào tim ta, bản thân lại bị người nhà họ Châu đánh chết.
Chúng ta đồng quy vu tận, lại cùng nhau trọng sinh.
Lần này nàng ta giành trước, lựa chọn làm người thông phòng của Châu Diệp, để thoát khỏi số phận nô tì.
Nhưng nàng ta không hề biết rằng, làm người thông phòng của người đàn ông đó so với làm nô tì còn đáng sợ hơn nhiều.
Làm dưỡng nữ của lão phu nhân chưa chắc đã là hố đao lửa biển.
3
Lão phu nhân đã góa chồng mấy chục năm, chỉ có một người con trai duy nhất là Châu Diệp.
Một tay bà gánh vác sản nghiệp khổng lồ của Châu phủ, việc kinh doanh của Châu phủ được mở rộng gấp nhiều lần dưới bàn tay bà.
Nhưng tính khí của bà ta lại vô cùng kỳ quặc, buồn vui thất thường, đã nói là làm.
Vừa vào viện, bà ta đã yêu cầu ta quỳ nơi phật đường không một bóng người tĩnh tâm.
Thiết Mộc Lan
Một đĩa đầy ắp mè rang được dâng lên trước mặt Đức Phật, mùi thơm xộc vào mũi ta vô cùng dụ hoặc.
Ta nín thở, cố gắng kìm nén cái bụng đang kêu réo ầm ĩ của mình.
Sau một ngày một đêm, lão phu nhân dẫn theo một người dưỡng nữ tên là A Lê đến, A Lê đếm số mè rang chi chít trên đĩa, thoáng ngỡ ngàng, rồi nhìn lão phu nhân lắc đầu.
Thần sắc lão phu nhân thâm sâu khó lường, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Y phục của ta ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Kiếp trước ngày đầu tiên Tri Dao vào viện này đã bị đánh, chắc hẳn là vì chuyện này.
Chắc chắn nàng ta đã nghĩ rằng bao nhiêu là hạt như vậy, ăn một hai hạt sẽ không bị ai phát hiện.
“Là một người thành thật, sau này để nàng ta hầu hạ trà nước đi.”