Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 39



Mùa đông chẳng mấy chốc đã tới. Hội nghị tổng kết cuối năm lại diễn ra. Tôi cầm tách trà trong tay, lại được viện trưởng phân phó mời người chồng hợp pháp Triệu Tinh của mình đến phát biểu.

Lúc gọi cho Triệu Tinh, tôi mới nhận ra đã hơn nửa tháng rồi chúng tôi không liên lạc với nhau. Lần trước liên lạc, hắn đã nói với tôi thủ tục ly hôn sắp hoàn tất, nếu may mắn thì có lẽ sẽ có thể xong xuôi trước khi Hứa Nặc ra đi.

Hắn nói vậy, tôi liền hiểu, thủ tục ly hôn sẽ không bao giờ được hoàn thành trước khi Hứa Nặc qua đời. Hứa Nặc không muốn cưới tôi, Triệu Tinh không muốn cho tôi cơ hội tái hôn, còn tôi, thực ra tôi cũng không có ý định gì.

Hứa Nặc là người thứ ba giữa tôi và Triệu Tinh, là tình nhân mà tôi không thể đặt lên bàn cân. Tôi từng thoáng nghĩ đến việc thích anh nhiều hơn, nhưng tiếc là anh sống không đủ lâu nên tôi chỉ có thể nhanh chóng thu hồi những cảm tình đã biến chất, rồi từng chút một mở đường cho chính mình.

—— Tôi rất giỏi việc này, nếu không thì làm sao tôi có thể bình tĩnh nói với Triệu Tinh: “Chúng ta ly hôn đi.”



Hứa Nặc qua được đêm Giáng Sinh, chứ không phải lễ Giáng Sinh. Anh ra đi thanh thản trong bệnh viện, trong giấc ngủ.

Hôm đó trước khi đi ngủ, anh vui vẻ lắm, nói chuyện với tôi rất nhiều.

Anh nói: “Không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng viết xong tiểu thuyết rồi.”

Tôi bèn hỏi anh: “Tôi có thể đọc tiểu thuyết của anh không?”

Anh lắc lắc đầu, nói: “Đừng, xấu hổ chết.”

Anh nói xong, tôi không ép buộc mà chỉ hỏi anh: “Anh có tâm nguyện cuối cùng nào không?”

Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi biết em sẽ không cưới tôi.”

Tôi véo vào đôi má khô khốc của anh ấy và nói: “Lúc ở Ý, nếu anh đồng ý thì tôi sẽ đồng ý.”

Anh chạm vào ngón tay tôi rồi nói: “Nhưng em sẽ không hạnh phúc đâu.”

Một lúc sau, anh lại nói: “Em có thể đừng ly hôn với Triệu Tinh được không?”

Tôi không ngần ngại mà trả lời anh: “Không.”

“Vậy em phải chăm sóc sức khỏe thật tốt,” Hứa Nặc lảm nhảm như một ông già, “Cứ có cảm giác ly hôn rồi, em sẽ bệnh, thậm chí…”

Hứa Nặc không nói hai chữ đó, nhưng tôi biết anh muốn nói gì.

Thế giới này thật buồn tẻ và nhàm chán, và có quá nhiều người không còn gì để bận tâm nữa, rồi quyết định lựa chọn con đường đó.

“Không,” tôi nói những lời này rất nghiêm túc, “Triệu Tinh còn sống, tôi không đành lòng chết.”

Hứa Nặc nhìn tôi chằm chằm một lúc, sau đó lẩm bẩm ‘Em đúng là một tên khốn nạn’ rồi quay người lại.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi nhập viện, anh ngủ quay lưng về phía tôi.

Hứa Nặc lặng lẽ qua đời trong giấc ngủ mà không nhìn thấy ánh sáng Giáng sinh.



Hứa Nặc không có người thân cũng không có bạn bè, xem ra lúc trước anh ấy hỏi tôi có muốn gặp gia đình anh ấy không cũng chỉ là một phép thử mà thôi.

Di chúc của anh rất đơn giản, anh để lại tất cả cho tôi, kể cả căn nhà tôi đã tặng cho anh.

Cuối cùng, thứ tôi để lại cho anh là một nghĩa trang và một quãng bầu bạn.

Những gì anh để lại cho tôi chính là tình cảm, cũng là một quãng bầu bạn. Nói chung chúng tôi không ai lợi dụng nhau, hảo tụ hảo tán.

Tôi dành mấy ngày để tổ chức một đám tang nhỏ cho Hứa Nặc, nhìn chiếc bình của anh được chôn trong ngôi mộ đã chọn, rồi vội vã đến tiệc tổng kết cuối năm của viện.

Lúc ngồi vào bàn, hội nghị đã bắt đầu. Triệu Tinh là khách mời đặc biệt đang đứng trên sân khấu phát biểu. Chỗ ngồi của tôi ở hàng đầu tiên. Tôi vừa ngồi xuống, hắn bèn liếc nhìn tôi một cái, giọng nói vẫn không dừng lại, thoải mái mà tự nhiên.

Rời khỏi sân khấu, hắn đi thẳng đến chiếc ghế trống cạnh chỗ tôi ngồi xuống. Giữa chúng tôi có một cái bàn giữa những chiếc ghế sofa, trên bàn có hai bảng hiệu đặt cạnh nhau. Có lẽ là người ta cố ý.

Tôi hết lần này đến lần khác lên sân khấu nhận giải, cuối cùng thay mặt các nhà nghiên cứu khoa học phát biểu. Lúc phát biểu, tôi nhìn xuống sân khấu, thấy Triệu Tinh đang giơ điện thoại di động lên chụp ảnh tôi, mọi chuyện vẫn như xưa.

Sau hội nghị có tiệc tối. Tôi và Triệu Tinh ăn lửng dạ rồi rời hội trường sớm. Dựa theo lệ thường mọi năm, tôi sẽ vứt xe của mình mình ở bãi đỗ xe rồi ngồi xe hắn về nhà của chúng tôi.

Nhưng hôm nay, vừa bước vào bãi đỗ xe, hắn hỏi tôi về kiểu gì, tôi lại trả lời: “Chắc lái xe về.”

Hắn dừng bước. Sau lưng hắn là trời đêm, có trăng, có sao, chỉ là không có pháo hoa thành phố này đã cấm.

Hắn mặc một chiếc áo gió sang quý thật dài, hai tay đút túi áo, cười và nói: “Chúc mừng năm mới.”

Tôi lạnh nhạt trả lời hắn: “Chúc mừng năm mới.”

Tôi đoán hắn còn nửa câu sau chưa nói, bèn đứng tại chỗ chờ hắn, nhìn hắn.

Mấy chục giây trôi đi, hắn vươn tay, chạm vào tóc tôi. Tôi có chút chán ghét mà né tay hắn, lại chợt nghe hắn nói: “Thủ tục ly hôn hoàn tất rồi. Cậu đã được tự do.”



Hai người chúng tôi đã từng có một hôn lễ long trọng đáng gờm.

Gia đình, bạn bè hai bên đa phần đều đến đông đủ. Tất cả khách mời đều được cung cấp đồ ăn, chỗ ở tại khách sạn 7 sao cũng như vé máy bay khứ hồi và trợ cấp ngày nghỉ.

Đám cưới kéo dài ba ngày, từ tiệc độc thân, đến đám cưới kiểu phương Tây, đám cưới kiểu Trung Quốc. Một công ty tổ chức đám cưới không đủ, sau này chúng tôi quyết định thuê ba công ty luôn.

Lúc trao nhẫn, ước chừng có mười máy quay vây quanh chúng tôi quay chụp, xong việc lại suốt đêm cắt ghép chỉnh sửa, biên tập ra đủ loại góc độ.

Nhưng hôn lễ kết thúc, trở lại căn biệt thự xa hoa trị giá trăm triệu của chúng tôi, tôi lại chẳng thấy hạnh phúc là bao.

Tôi hỏi Triệu Tinh: “Vui không?”

Triệu Tinh nhếch khóe miệng, môi cười nhưng mắt không cười, hắn nói: “Đương nhiên là vui rồi.”

Tôi đương nhiên biết hắn nói dối. Vì khi chúng tôi đọc lời thề, mặt hướng khách dưới đài, thề sau này sẽ chung thủy với nhau, sắc mặt của hắn lại chẳng khá khẩm gì cho kham.

Những vị khách có mặt có lẽ không ai biết được chúng tôi, cặp vợ chồng mới cưới này, đã lừa dối nhau từ lâu, thậm chí còn đồng ý kết hôn xong vẫn sẽ mạnh ai người ấy chơi.

Tôi rất rõ ràng trong hôn nhân, không ít cặp đôi không chung thủy với nhau. Chỉ là, rất nhiều năm về trước, lúc vừa mới yêu nhau, không ai trong chúng tôi lại ngờ được có một ngày, chính mình cũng sẽ gia nhập hàng ngũ đó.

Tôi xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón tay, nhìn lớp cải trang cũng chẳng hoàn hảo của Triệu Tinh, thuận miệng đề nghị: “Không thì ngày mai chúng ta có thể ly hôn. Thật ra kết hôn cũng không có ý nghĩa gì.”

Triệu Tinh rất bình tĩnh, rót cho mình một ly nước rồi nói với tôi: “Tuần trăng mật đã đặt trước xong hết rồi, chúng ta cứ đi vui vẻ trước đã. Kết hôn cũng chỉ là nhận một tờ chứng chỉ về, đừng suy nghĩ nhiều.”

Tôi không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết hắn nói những lời này chẳng qua chỉ là để ổn định tôi. Thành thật mà nói, ngoại trừ Triệu Tinh ra, tôi cũng không nghĩ ra ai có thể khiến mình nguyện ý kết hôn, vậy nên cũng cứ nghe theo lời lừa gạt của hắn, tiếp tục mối hôn nhân của chúng tôi.

Sau này, khi đã có tuổi một chút, không dễ nóng giận, lại tập trung sự nghiệp, ai nấy cũng đều có tình nhân bên ngoài, chúng tôi dần dần không còn cãi vã nhiều nữa, không còn cảm thấy cuộc sống thường ngày có gì không ổn, thậm chí còn có thể sống hòa thuận phần nào. Cảm giác như là đãi khách vậy.

Tôi đoán Triệu Tinh hài lòng với tình hình hiện tại của chúng tôi. Hắn có lẽ nghĩ chờ khi hai người đã già đi, sức khỏe không còn tốt, chúng tôi sẽ không đi trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, cũng sẽ thuận theo tự nhiên mà cắt đứt mọi mối quan hệ mập mờ, ở bên người mình yêu từ thuở niên thiếu. Vậy cũng coi như là có được cái kết ‘Đầu bạc răng long’.

Nhưng tôi không hài lòng với cuộc sống như vậy.

Tôi không phải là ở bên Triệu Tinh mấy năm bỗng bừng tỉnh đại ngộ muốn ly hôn.

Mà ngay từ khi bước vào cuộc hôn nhân này, tôi đã ôm một mối bi quan với nó rồi.



Nhưng nói đi nói lại thì con người lúc nào cũng có tâm lý ‘biết đâu’. Lúc đó tôi cũng nghĩ, biết đâu tương lai có lẽ sẽ không tệ đến thế, có lẽ tôi và Triệu Tinh có thể tìm được cách sống khiến nhau thoải mái, có lẽ giới hạn tôi luôn kiên trì giữ vững cũng không đáng giá tới vậy.

Thỉnh thoảng nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Triệu Tinh, thỉnh thoảng đắm chìm trong cảm xúc bằng xương bằng thịt, thỉnh thoảng nhìn khuôn mặt tươi cười của tình nhân mới, quả thực tôi cũng đã có ảo giác ‘Như này cũng không tệ lắm’.

Nhưng khi tôi đọc được tin nhắn thông báo của Triệu Tinh, khi tôi vô tâm kể cho Triệu Tinh nghe về tình nhân mới, khi tôi và Triệu Tinh lại về bên nhau nhưng mang theo dấu vết của người khác, tôi lại sẽ nhận thức được rõ ràng —— Đây không phải cuộc sống tôi mong đợi khi tôi gật đầu đồng ý yêu Triệu Tinh.

Nhưng cuộc sống này nào có phân trắng đen rõ ràng. Ai lại không yêu một cơ thể mơn mởn sức sống, ai lại không yêu tháng ngày ‘tự do’. Nếu vứt bỏ cái gọi là đạo đức, sự trong sạch về tình cảm, cuộc sống đó có lẽ vẫn có thể tiếp tục —— Dù sao thì tôi cũng không muốn rời xa Triệu Tinh, mà tình cảm của chúng tôi cũng thật sự đang phai nhạt dần.

Chỉ là ngẫu nhiên, tôi sẽ tự hỏi chính mình, lúc trước nếu Triệu Tinh không đưa ra lời đề nghị đó, liệu tôi có sẵn sàng thực sự chia tay hắn không.

Mối quan hệ theo năm tháng ngày càng mờ nhạt đi, là do hai người đã chán nhau từ lâu, hay là do quan hệ ngoài hôn nhân quá hỗn loạn?

Tôi luôn là người có bản tính tò mò, nhưng thỉnh thoảng nghĩ về những vấn đề này, cũng chỉ là lướt qua rồi gạt đi.

Tôi chỉ là càng ngày càng nhớ Triệu Tinh của một thời đã từng, ngây ngốc, dễ lừa, yêu tôi bằng cả tính mạng, sẽ chiếm hữu tôi đến độ cực đoan, thậm chí còn hẹn cậu thiếu niên gửi tôi lá thư tình đánh nhau trong rừng, kêu gào muốn dần đối phương một trận nhừ tử.

Nhưng thứ tôi có được, cũng chỉ là Triệu Tinh của hiện tại, sòng phẳng mà khôn khéo, mặt không đổi sắc mà hỏi tôi có muốn chơi trò ba người không, như cá gặp nước trong cảnh xa hoa, phung phí mà hỗn loạn —— Hắn thật sự là một đại tư bản hoàn hảo.

Đương nhiên, Triệu Tinh cũng đồng dạng hoài niệm tôi của khi xưa.

Suy cho cùng, tôi của khi xưa rõ ràng đã từng yêu hắn, quan tâm đến hắn, cả thế giới vỏn vẹn chỉ có hắn. Mà tôi của hiện tại, đôi khi còn cố ý khiến hắn tổn thương. Hắn nắm không rõ tôi yêu hắn đến đâu, cũng thấy không rõ tương lai chúng tôi sẽ đi về đâu —— Tình nhân nào tôi cũng đối xử thật tốt, tốt đến mức khiến hắn phải hoài nghi, có lẽ trong lòng tôi, hắn cũng không phải là quan trọng nhất, đặc biệt nhất, mà chỉ là thứ gì đó đã quá hạn sử dụng, có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.