Trị Liệu

Chương 20: Dồn nén lâu



Có câu nói: vì một người mà đem lòng yêu cả một thành phố.

Dư Tuyển đến thành phố Hạ được mấy ngày vẫn chưa ngắm phong cảnh ở đây, cậu không biết nhiều về văn hóa nơi đây, không biết có công trình kiến trúc gì, có trường nào nổi tiếng, có thể ngắm cảnh ở đâu.

Bây giờ, cậu hơi có động lực.

Người cậu thích mấy năm đang ở trước mặt, có thể chạm có thể sờ có thể ôm, không có gì tốt hơn điều này. Mặc dù loại tiếp xúc này có khả năng chỉ như ánh sáng bé nhỏ lập lòe của con đom đóm, cậu vẫn muốn. Tuy trái tim cậu không mạnh mẽ tới nỗi có thể bỏ qua mọi khổ sở bi thương tuyệt vọng, nhưng cậu có thể biến nó thành thói quen, chỉ cần quen chịu đựng sẽ có thể thích ứng. 

Bọn họ dừng ở bờ sông không lâu lắm, chủ yếu vì quá đói bụng.

Tư Mậu Nam nghiêng người để di động vào balo đang đeo, đưa Dư Tuyển vào một quán ăn ẩn trong ngõ.

Cậu nhận ra, Tư Mậu Nam luôn cố tình tìm những quán ăn ẩn trong mấy chỗ kỳ quái, hơn nữa mùi vị món ăn cũng không tệ.

Bọn họ dựng xe đạp dưới gốc cây.

Mồ hôi trên trán Dư Tuyển đã khô, cậu hỏi Tư Mậu Nam: “Ở đây có gì ăn?”

Tư Mậu Nam chỉ biển hiệu không rõ ràng lắm trên cửa: “Chim.”

“Chim gì cơ? Chúng ta sẽ ăn món dân dã à.” Dư Tuyển nhìn chằm chằm biển hiệu đã tróc sơn.

“Nghĩ gì vậy, người ta làm ăn đứng đắn, chim bồ câu đó.” Tư Mậu Nam mở cửa gỗ cố ý làm theo kiểu cổ xưa, nắm tay Dư Tuyển đi vào:“Ăn chim bồ câu non nướng.”

Dư Tuyển đói hơn nửa ngày vô thức nuốt một ngụm nước bọn, sau khi vào quán ăn cảm giác đói bụng càng rõ hơn.

Đúng là vô cùng đói.

Sau khi Tư Mậu Nam đứng trước bàn báo tên của họ, nhân viên phục vụ đưa họ vào phòng riêng.

Hiện tại không ngắm được cảnh sông, phòng riêng chỉ là dùng mấy bức bình phong tách ra, quán ăn đúng là nhỏ thật.

Trong quán có mười bộ bàn ghế, đông khách, âm thanh trò chuyện trầm thấp, không ồn ào.

Từ những quán ăn Tư Mậu Nam tìm ra, ít nhiều gì Dư Tuyển cũng biết anh là người không thích ồn ào.

Bởi vì đã đặt món trước, chưa đợi bao lâu hai người đã được ăn.

Bọn họ gọi bốn con bồ câu non nướng, còn tưởng hơi nhiều, ai ngờ đã ăn hết rồi.

Không chỉ như vậy, cơm nước quán này có vị rất vừa miệng, đồ ăn mới lạ, có hương vị nông thôn.

Tư Mậu Nam cuối cùng cũng thấy Dư Tuyển hôm nay ăn nhiều hơn mấy ngày trước, anh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm khoảng thời gian này phải tìm quán ăn tốt hơn mới được.

Dư Tuyển buông đũa, nhấp một ngụm nước bớt ngán, vô cùng no.

“No chưa? Nếu không đủ chúng ta lại gọi tiếp.” Tư Mậu Nam cũng gác đũa lại, anh cũng no rồi.

Dư Tuyển nhẹ nhàng ợ một tiếng no nê.

Tư Mậu Nam ấn chuông phục vụ nói: “Vậy chúng ta về thôi.”

Ra khỏi quán, về đầu hẻm, hai chiếc xe họ đạp tới đây bị người khác lấy đi mất.

“Làm sao bây giờ, đón xe à?” Không biết có phải do ăn no quá không, Dư Tuyển hơi miễn cưỡng, không muốn vận động, cậu mệt rã rời.

Tư Mậu Nam dùng điện thoại xem bản đồ: “Cách quán chúng ta đang đứng, khoảng 2 km, nếu đi mất nửa tiếng, đón xe mất 35 phút.

“Vậy đi bộ đi, ăn no xong đi xe, dễ bị nôn.” Dư Tuyển tự quyết định theo bản năng.

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Tư Mậu Nam đột nhiên khoác vai Dư Tuyển: “Mấy hôm trước tôi đã muốn hỏi, có phải em cao lên không.”

Dư Tuyển không biết là vì bị mua chuộc bởi bồ câu non, hay là bị chuyện chụp ảnh chung kia ảnh hưởng, tâm trạng cậu bình tĩnh hơn buổi chiều rất nhiều, phải nói là tốt hơn cả mấy hôm trước, có lẽ vì ăn no, cậu phản ứng hơi chậm, cảm giác ngột ngạt khó chịu bị gió thổi tan từng chút một, không nhớ quá nhiều chuyện không vui.

Dư Tuyển quay người đi ngược lại, đo đo trán mình, tính toán: “Cao lên 3cm, chỉ cần 2cm nữa thôi là tôi 1m8.” Nhận ra mình đang nói quá thật, cậu nghĩ một chút rồi cứu vãn: “Dù sao tôi cao 1m8.” Sau khi đi giày chính xác cao 1m8. “Không cao bằng anh, anh cao bao nhiêu?”

“Tôi cao 1m86.” Tư Mậu Nam cười cười: “Sau năm đó tôi cũng cao lên 3cm.” Anh nhìn Dư Tuyển, sợ cậu bị người đi đường va vào lưng, nhanh tay kéo cậu về hướng của mình: “Cẩn thận chút.”

“Thật khiến người khác ghen tị.” Dư Tuyển cảm thấy an tâm, chẳng để ý tới vấn đề an toàn của mình, cậu lại nói: “Vì chơi bóng rổ à?”

“Ừ, chơi bóng rổ.”

Dư Tuyển quay người nhìn về phía trước, đó là một trạm xe buýt, hai thanh niên đang đùa nhau, một trong hai thiếu niên cầm bóng rổ, cậu nói: “Nhất định có rất nhiều người xem anh chơi bóng.”

Tư Mậu Nam nở nụ cười: “Chẳng ai xem cả.” Đều là thừa lúc người khác đi học thì anh chơi, anh chẳng muốn ai xem cả, khoe khoang quá mức rất vô nghĩa.

“Nói dối.”

“Không dối em.”

“Không tin.”

“Tin tôi.” Tư Mậu Nam lại nhấn mạnh lần nữa, bắt được tay Dư Tuyển: “Dư Tuyển, tin tôi.”

Dư Tuyển nhìn chằm chằm biển quảng cáo phía trước, bên trên là Tư Mậu Nam phóng to: “Nể mặt bồ câu non, tin anh một lúc.”

Cậu biết chuyện Tư Mậu Nam nói chắc chắn không phải chuyện chơi bóng rổ.

Câu trả lời không rõ ràng cũng được, dù chia tay nhiều năm, bọn họ vẫn còn hiểu nhau.

Đường về khách sạn tưởng chừng rất dài, nhưng Tư Mậu Nam và Dư Tuyển lại thấy vô cùng ngắn.

Lúc còn chưa tới 500 mét, bắt đầu có nhiều người hơn, Dư Tuyển nhắc Tư Mậu Nam đeo khẩu trang.

Tư Mậu Nam bất đắc dĩ đeo lên, muốn dắt tay Dư Tuyển lại phát hiện tên này đang cách xa anh.

Có nhiều người cách bạn rất gần, nhưng bạn lại cảm thấy rất xa, có người cách rất xa, nhưng bạn lại cảm thấy rất gần.

Cuối cùng anh cũng hiểu ý nghĩa câu này.

Thái độ của Dư Tuyển với anh lúc gần lúc xa, ngày nào anh cũng lo được lo mất.

Cũng không biết là ai đang dằn vặt ai.

Lúc sắp vào phòng, Dư Tuyển quét thẻ phòng: “Chân anh còn đau không?”

Tư Mậu Nam lắc đầu: “Không đau, giữa trưa hôm nay tôi còn chạy.”

Dư Tuyển nói: “Vậy để tôi xoa bóp cho? Hôm nay tôi mang hộp tinh dầu tới, tôi nghĩ là anh cần dùng.”

Tư Mậu Nam đối diện với nỗi áy náy tràn đầy trong lòng, cực kì muốn ôm Dư Tuyển ngay lúc này, anh nhịn một chút.

“Vậy em bóp cho tôi một lúc.” Thật ra thân thể anh rất tốt, cũng không quá mệt.

Nhưng anh không chịu nổi việc Dư Tuyển vô tình quyến rũ.

Cơ hội đang ở trước mắt, tại sao phải từ bỏ, dù không phù hợp với kế hoạch ban đầu của anh lắm, nhưng chuyện nước chảy thành sông đang rất gần rồi. 

Dư Tuyển về phòng đặt balo xuống, rửa sạch tay, sau đó mới mang hộp tinh dầu đi gõ cửa phòng Tư Mậu Nam.

Tư Mậu Nam vừa tắm xong, trên người còn có hơi nước.

Dư Tuyển nhìn cơ ngực của anh nói: “Xoa bóp với tinh dầu khoảng bốn tiếng sau không được tắm, anh đã tắm sạch, rất thích hợp.”

Thật ra Tư Mậu Nam đi tắm, còn có ý khác, nhưng Dư Tuyển vẫn bình tĩnh, làm anh hơi khó chịu.

“Vậy à? Tôi cần làm gì.” Tư Mậu Nam không muốn cố tình cởi khăn ra.

Dư Tuyển nói: “Nằm úp sấp lên giường, tôi xoa bóp toàn thân cho anh.”

“Được.”

Tư Mậu Nam kéo gối đặt xuống cuối giường, nằm lên, Dư Tuyển cũng cởi giày ra, ngồi khóa lên lưng anh.

Tư Mậu Nam nghĩ thầm, động tác này của Dư Tuyển không chỉ kích thích, còn hơi nguy hiểm.

Dư Tuyển lấy tinh dầu hương trà nhẹ nhàng bôi lên vai, lưng, eo của Tư Mậu Nam.

Cậu bắt đầu ấn từ gáy Tư Mậu Nam xuống.

Sau đó, Tư Mậu Nam hơi hối hận vì đã đồng ý để Dư Tuyển đấm bóp cho anh.

Vốn dĩ vừa tắm xong, bị nước nóng làm buồn ngủ, ai ngờ bây giờ lại vô cùng dày vò, không phải tay nghề của Dư Tuyển không tốt, mà là, quá tốt!

“Xương vai, xương con bướm, nghe nói là nơi mọc cánh?” Giọng Dư Tuyển nhẹ nhàng truyền tới tai Tư Mậu Nam: “Anh sẽ không mọc cánh.”

Đầu ngón tay Dư Tuyển ấn lên lưng anh, nhẹ nhàng nói: “Anh, hôm nay anh nói, chỉ cần tôi đồng ý, làm anh cũng được đúng không?”

Tư Mậu Nam rụt vai vào, sao lúc này lại gọi anh!?

Có thể quên câu này đi không?

Tư Mậu Nam chẳng đáp lại câu nào, đầu anh vùi vào gối, được bóp thoải mái tới hơi ngứa, còn có chút biến hóa sinh lý, đúng, có biến hóa sinh lý.

Ngón tay Dư Tuyển trượt tới eo Tư Mậu Nam, nhẹ nhàng ấn các huyệt vị quanh người, cậu nghe thấy Tư Mậu Nam kêu hừ hừ, nói: “Ầy, anh đang không tốt lắm.”

Tư Mậu Nam chẳng còn gì để nói, buồn bực bảo: “…Ừ.”  Đây tuyệt đối là dằn vặt ngọt ngào nhất từ trước tới nay.

Anh không biết Dư Tuyển đã trải qua những việc gì mấy năm nay, anh thật sự cảm thấy Dư Tuyển bây giờ đã khác.

Trước đây Dư Tuyển bị anh đùa hai lần là đỏ mặt, bây giờ đã có thể bình tĩnh bóp chỗ này chỗ kia của anh, quả thật như tay già đời trong tình trường.

Không được, người còn chưa đoạt được đã suy đoán xem đối phương từng có người khác hay không, như vậy không tốt.

Giữa bọn họ có sáu năm trống rỗng.

Thật bực.

Dư Tuyển không ấn để chọc anh, mà nghiêm túc xoa bóp, khi xẹt qua chỗ khăn tắm của Tư Mậu Nam, tay cậu bị đè xuống.

Tư Mậu Nam đột nhiên vươn người ngồi dậy, dùng sức cắn chặt môi cậu, Dư Tuyển phối hợp với anh, đáp lại.

Dư Tuyển cố ý, cậu đúng là cố ý.

Tư Mậu Nam trưởng thành như vậy bày trước mặt cậu, tại sao cậu lại không ăn, tại sao cậu phải do dự.

Cậu muốn gần Tư Mậu Nam mới mượn cớ xoa bóp, cậu không muốn rời xa anh, một phút cũng không muốn.

Muốn ở trong phòng anh, ngửi hương sữa tắm của anh, chạm tới da thịt anh, muốn được anh ôm, muốn được anh hôn, cậu còn muốn nhiều hơn nữa…

Cậu không muốn kiềm chế nữa, cậu muốn Tư Mậu Nam, điều đó là thật. 

Lúc hai người hôn vô cùng sảng khoái, Tư Mậu Nam lại dừng trước, anh hôn gò má cậu: “Hôm nay em mệt rồi, về nghỉ trước đi.”

Cuối cùng đầu Dư Tuyển cũng lạnh xuống: “Được, ngủ ngon.” Cậu cầm thẻ phòng của mình, đi về.

Cậu tìm thuốc và bật lửa, tới ban công, nằm nhoài lên lan can bắt đầu hút thuốc.

Dồn nén lâu sẽ tạo nên thay đổi cực lớn, cậu vô cùng muốn ôm Tư Mậu Nam, cậu cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

Nhưng, cậu cũng biết quá dính người sẽ bị ghét bỏ.