Triền Miên Không Lối Thoát

Chương 17: Khó dô dành.



Tôi là một sát thủ ngầm của một băng đảng.

Tôi được một người thần bí dùng một trăm triệu chỉ đích danh tôi đi ám sát thái tử gia của Biện Kinh, Hứa Thời Tư.

Tôi cũng không biết tại sao anh ta lại chọn tôi, nhưng có vẻ như anh ta đã chọn đúng người rồi đấy.

Bước đầu của kế hoạch rất thành công. Tôi còn lén lút ở sau lưng tổ chức thỏa thuận với mục tiêu.

Tôi sinh con cho hắn, đổi lại hắn cho tôi một tỷ.

Sau đó tôi biết hắn là tên cầm thú sau lớp quần dài. Lúc nào cũng nằm khỏa thân mời gọi tôi mau đến ngủ với hắn.

Kết quả sáng nào tôi cũng đi hai hàng. Cố mãi mới lết được cái thân thể muốn gãy ra làm hai đi báo cáo với tổ chức.

Tôi thấy mình đúng là nhiệt tình, vì công việc mà hy sinh nhiều như vậy.

Tôi có phần chán ngán, muốn nhanh kết thúc nhiệm vụ.

Nào ngờ đại boss thần bí phía sau vậy mà lại dùng thêm một trăm triệu nữa để tôi đi quyến rũ hắn.

Vậy là hai trăm triệu cộng với một tỷ. Oa, nghĩ đến thôi là hai mắt tôi muốn rớt ra ngoài rồi.

Đúng là người có tiền có khác, nói chuyện một cái liền dùng tiền.

Cái này thì tôi lập tức đồng ý.

Chỉ cần là những thứ có liên quan đến tiền, tôi đều đồng ý.

Chỉ cần không bảo tôi yêu Hứa Thời Tư, mọi chuyện đều có thể thương lượng.

Hứa Thời Tư.

Nhất định phải là của tôi!

Tiền.

Nhất định sẽ là của tôi.

Tôi liền lập tức trả lời không cần suy nghĩ.

“Boss! Tôi nhất định sẽ khiến cho anh ta yêu tôi đến hơi thở cuối cùng.”

Dù sao thì tôi cũng là vợ trên danh nghĩa của anh rồi, là mẹ tương lai của con anh. Cơ hội cũng cao hơn người khác.

Tôi sẽ khiến anh yêu tôi, yêu đến đội mồ sống dậy, yêu đến mức giao hết toàn bộ tài sản cho tôi đứng tên.

Nghĩ thôi tôi cũng đã thấy sướng rồi.

Tôi ngửa đầu cười không khép được mồm.

“Khụ khụ... Sầm Sơ, nhắc cho cô nhớ, thân phận của cô. Cái gì nên làm thì làm, cái gì không nên làm thì đừng làm. Cô lăn lộn trong thế giới đen tối này nhiều năm như vậy, chắc cô cũng hiểu. Chúng tôi chỉ giữ lại kẻ hữu ích.”

Từng lời từng chữ của ông trùm già giống như đang nhắc nhở tôi biết thân phận của tôi, không nên có suy nghĩ quá phận.

Tôi sờ tờ chi phiếu năm trăm triệu trong túi.

Tôi cũng hiểu.

Tôi cũng không có làm lố, tôi chỉ kiếm thêm. Sau đó sẽ giả nghệ, từ bỏ công việc nguy hiểm hiện tại. Dù sao cũng là tiền từ trên trời rơi xuống, sao mà bỏ được.

Đột nhiên giọng điệu của boss thần bí phía sau vang lên.

“Tôi chờ tin tốt từ cô. Đừng khiến tôi thất vọng đấy nhé.”

Nói được làm được là phẩm chất tốt đẹp của tôi. Nên tôi lập tức cung kính cúi đầu rời đi.

“Tôi biết rồi thưa đại boss.”

Sau khi tôi rời đi, điếu xì gà kẹp trên tay ông trùm rơi xuống, bàn tay phủi vội đi tàn thuốc bay qua chỗ hắn.

Ánh mắt rơi xuống khuôn mặt ông trùm, từng tấc một, giống như lăng trì.

Chỉ một động tác đã khiến cho toàn thân ông chủ đột nhiên lạnh cả sống lưng.

Giọng điệu lạnh lẽo vô cùng.

“Lần sau đừng có ở trước mặt tôi mà hút ba cái thứ độc hại này. Mùi vị khó chịu chết đi được.”

Rõ ràng ông trùm xã hội đen nào cùng xăm mình và hút xì gà để tỏ rõ địa vị của mình. Đó chẳng phải điều hiển nhiên sao?

Nhưng ông ta ở trước mặt vị kia lại cung kính không dám đáp lời.

“Lần sau tôi sẽ chú ý.”

Hắn cười thấp một tiếng, tay đặt chỉnh lại cổ áo cho ông trùm. Ánh mắt lại vô cùng đáng sợ.

“Trước đây tôi nói với ông thế nào? Đều quên hết rồi sao?”

“Không quên.”

Ông trùm cúi đầu run rẩy, đều không dám ngước lên nhìn mặt hắn.

“Lần sau ở trước mặt tôi đừng có bày ra thái độ trịch thượng với cô ấy. Vuốt mặt cũng phải nể mũi chút chứ, ông hiểu mà đúng không?”

Ngón tay hắn dùng sức, bả vai ông trùm bị bóp mạnh, ông ta liền thành thật gật đầu.

“Tôi biết, lần sau tôi sẽ không như thế với cô ấy nữa.”

Hắn vỗ vai ông ta, cười kiêu ngạo. Mũi giày da bóng loáng rời đi.

Ra đến xe, hắn nhận được điện thoại của tôi, giọng điệu của tôi vô cùng ngọt ngào.

“Chồng iu ăn cơm chưa? Hôm nay đi làm có mệt không? Có nhớ em không?”

Anh day day trán không biết đang nghĩ gì, chỉ lạnh lùng trả lời.

“Hôm nay anh rất mệt. Có người nói anh không biết thương hoa tiếc ngọc, bóc lột cô ấy, rõ ràng là anh đang thương cô ấy, em nói xem, cô ấy tệ biết bao?”

Trong công ty có người thẳng thắn thế á? Nhưng mà tui thích.

Tôi thật sự rất ngưỡng mộ cô ấy dám đứng lên chống đối tư bản.

Nhưng tôi lại dối lòng, nói với anh.

“Đúng rồi, cô ấy thật là tệ. Chẳng giống như em, chỉ đối tốt với anh.”

Quá là gạt người.

Không hiểu sao trong đầu anh lại nhớ đến mấy lời nói lúc nãy của tôi, tức giận cởi cà vạt, giọng điệu đầy dỗi hờn.

“Kiều Nhan, hôm nay nếu như em không dỗ dành tôi cho đàng hoàng. Con mẹ nó, em không xong với tôi đâu.”