Triền Miên Không Lối Thoát

Chương 38: Đột kích.



Mới hơn một giờ sáng, tiếng chuông từ máy điện tính đánh thức tôi.

[SS1314 Đừng Quên Nhiệm Vụ Của Cô!]

[Tôi biết rồi. Sẽ không làm tổ chức thất vọng.]

Tôi cựa mình đột nhiên phát hiện là một bàn tay đang ôm chặt lấy tôi, hơi thở trầm ấm phả đều đều bên tai, cả cơ thể tôi bị anh đè lên. Tôi quay qua nhìn sang người đàn ông đang ngủ say bên cạnh mình sau cơn kích tình đêm qua.

Tôi vuốt ve gương mặt anh, thật diễm lệ, thật hào nhoáng như những gì anh đang có.

Tôi nghĩ bây giờ anh sẽ không thể bất chợt tỉnh dậy nữa đâu.

Tôi nhớ đến đêm hôm qua.

Gương mặt của người đàn ông tràn đầy cơn khát tình rong ruổi trên cơ thể tôi. Không có một nơi nào không để lại dấu tích của anh.

Mỗi một lần vật cứng đâm vào sâu bên trong rồi lại rút ra, tạo nên những âm thanh lạch ba lạch bạch ướt át giữa nơi hai người giao thoa.

Nhưng anh hoàn toàn không hề biết mệt mỏi là gì. Người đàn ông hai mươi tám tuổi này mới được nếm thử mùi vị sắc dục, khó lòng mà cưỡng lại được.

Anh không để cho tôi nghỉ ngơi một giây phút nào, vừa mới xuất ra rồi lại ngay lập tức tiếp tục trận kích tình mới.

Cho dù là bệnh tình của anh không cho phép. Tôi sợ anh quá sức, liền không biết bao nhiêu lần ngăn cản.

“Hức… ha… chậm một chút.”

“Ha… Em nói như thế trong khi cái của em đang siết chặt tôi thế này…”

Chỉ là tôi không thể suy nghĩ được bất cứ chuyện gì nữa. Tôi muốn phát điên lên vì cảm giác mãnh liệt này.

“A… đủ rồi… đã bảy lần rồi… đừng làm nữa. Dừng lại…”

“Hửm, dừng lại?”

Môi người đàn ông nghiêng người rời khỏi ngực tôi, dưới thân vẫn không ngừng cuồng nhiệt lui ra rồi thúc mạnh vào tận sâu cùng.

“Chưa đủ đâu bé con. Muốn mang thai em cần phải nhận thêm nhiều tinh hoa của tôi nữa.”

“Một… một lần nữa thôi đó.”

Tôi mệt mỏi không động nữa để mặc anh động. Ngực tôi bị người đàn ông xoa nắn không thương tiếc, hết cắn rồi lại mút, từ nhẹ nhàng nhất đến mạnh bạo nhất.

Ai có thể nói cho tôi biết làm tình có thể chữa được bệnh phổi sắp chết sao?

Sau một đêm hoan lạc cuồng nhiệt, hết từ phòng tắm lại chuyển đến trên giường, chuyển từ hết tư thế này sang tư thế khác. Ga giường nhàu nát, dây dưa triền miên không biết mệt mỏi.

Thân thể tôi run lên không biết bao nhiêu lần hứng trọn toàn bộ dịch mật phun ra từ vòi rồng của anh. Tôi làm việc rất tận tâm, không bỏ sót một giọt nào.

Sau đó rất lâu anh mới dừng lại, toàn thân tôi rã rời đến ngay cả nhấc một đầu ngón tay cũng không nổi.

Tôi mệt lả nằm trên người Hứa Thời Tư ngủ say. Vòng tay anh rất ấm áp, rất dịu dàng ôm lấy tôi vào lòng.

Đêm qua tôi hoàn toàn chiều theo ý anh, để anh tùy ý làm bừa là có ý đồ riêng.

“Tôi… Xin Lỗi.”

Tôi khẽ cúi đầu, mái tóc rơi xuống mặt, tôi hôn lên môi anh.

“Đừng trách em. Sau này em sẽ bù đắp lại cho anh.”

Bởi vì đêm qua trong cơn ái tình đê mê tôi đã dụ dỗ anh uống ly nước có pha sẵn thuốc mê từ trước.

Có lẽ anh sẽ mãi mãi không bao giờ biết được, hôm qua nhiệm vụ của tôi chính là ngăn cản không cho anh thuận lợi vận chuyển sợi dây chuyền ngọc bích kia đến điểm đấu giá.

Tôi rời khỏi giường mặc đi đến ngăn tủ bí mật, khoác lên mình bộ quần áo sát thủ bó sát quen thuộc.

Mùi hương trầm bay khắp phòng. Tôi quay lại nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường lần cuối, cánh cửa khép lại.

Có lẽ anh sẽ không trách tôi đâu. Tôi là vợ của anh nhưng cũng là một sát thủ nhận lệnh làm việc.

Tổ chức yêu cầu tôi ngăn cản anh đến đó nhưng cũng không có nói phải ngủ với anh để đạt được mục đích.

Là tự tôi chọn như vậy.

“Ai?”

“Là tôi?”

“Mọi chuyện thế nào rồi?”

“Đều đang đợi cô. Hứa Thời Tư không nghi ngờ gì chứ?”

Hình ảnh Hứa Thời Tư trúng thuốc nằm trên giường hiện lên trong đầu tôi.

Ngay lúc này đây tôi lại nhớ đến anh làm gì?

“Không có. Chúng ta ngay lập tức thực hiện kế hoạch đi.”

Chiếc xe tải đang vận chuyển chiếc vòng cổ đột nhiên rung lắc dữ dội. Trên nóc xe vang lên tiếng máy khoan điện, rất nhanh, cánh cửa mui xe bị lật tung.

Trên nóc xe, trước làn gió đêm gào rít thổi tung mái tóc dài bay trong gió.

Trên nóc xe là hai thân ảnh phụ nữ với đường cong gợi cảm phản chiếu ẩn hiện trong màn đêm tăm tối.

Ngay sau đó bọn họ liền nhảy xuống bên dưới. Mục tiêu lần này là chiếc vòng cổ đá ngọc bích Jadeite được trưng bày trong tủ kính chói mắt kia.

Hai bên nhận thức được đối phương chính là kẻ địch lập tức ở trong tư thế sẵn sàng tấn công. Hai gã đàn ông này Sầm Sơ cũng đã từng có lần chạm mặt.

Bọn họ cũng từng cung kính chào cô một tiếng “chị dâu” và rất trung thành với Hứa Thời Tư. Gã đàn ông xăm con rắn hổ mang lớn trên tay đã nhận thấy nguy hiểm vội vàng lao đến chủ động đánh úp.

Hai người đàn ông nhanh chóng tung ra những đòn chí mạng. Bọn họ là những thuộc hạ thân tín và có võ công thâm hậu được Hứa Thời Tư đích thân tuyển chọn chỉ để bảo vệ an toàn tuyệt đối cho chuyến đi lần này.

Những cú đánh tàn nhẫn liên tục và tới tấp, tôi và Thúy Vân nhanh chóng mất sức, không có cách nào chống đỡ nổi. Dường như chúng tôi đã quá coi thường thực lực của hai gã này. Chỉ đành sử dụng chiêu cuối cùng, tung hỏa mù, nhanh chóng chạy thoát thân.

Tôi phải nhanh chóng trở về trước khi thuốc ngủ hết tác dụng.

Hai tên mặt sắt sau khi bị phục kích lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Thời Tư. Một hồi chuông dài vang lên không ai máy.

Bọn họ lập tức nhớ đến âm thanh ái muội hôm qua trong điện thoại của anh.

Có khi nào bây giờ thiếu gia vẫn chưa xong việc không?

Lỡ như phá hỏng chuyện tốt của thiếu gia bọn họ có bị trách phạt không?

Không ngờ Hứa thiếu gia không màng sắc dục nay cũng có lúc trầm luân trong ái tình không lối thoát kia.

Sau hồi chuông cuối cùng gần như là không có ai bắt máy, một giọng nói lạnh lẽo vang lên.

“Có chuyện gì?”

“Hứa thiếu, tôi cũng… không muốn làm phiền ngài giờ này đâu. Nhưng xe vận chuyển của chúng ta đã bị lộ hành tung. Còn bị một đội ám sát phục kích.”

“Kết quả?”

“Bọn họ đã bị chúng tôi đánh lui rồi. Vòng cổ vẫn được an toàn.”

“Cái gì? Đánh nhau? Các người ra tay có nặng không? Cô ấy… có bị thương không?”

Bọn họ ngơ ngác cả rồi, còn chưa thấy Hứa Thời Tư quan tâm bọn họ như vậy lần nào.

“Ngài biết mà, chúng tôi ra tay rất nặng. Xác định đối phương bị thương không nhẹ.”

“Chết tiệt! Ai cho các cậu làm bừa?”

Giọng điệu của Hứa Thời Tư rít lên, không khó che giấu được anh đang tức giận.

“Chẳng phải ngài kêu dùng mọi cách bảo vệ vòng cổ sao?”

Hứa Thời Tư hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh.

“Lần sau chỉ bảo vệ đồ cổ, không được ra tay với phụ nữ.”

Bọn họ cũng chẳng hiểu con mẹ gì luôn. Hứa Thời Tư lại càng không thể ngờ cô lại vì một chiếc vòng cổ mà bất chấp cả mạng mình.