Theo thứ tự được điều chỉnh như những gì Tống Nguyên Dã đã nói, tốc độ của cả nhóm được cải thiện rõ rệt.
Luyện thêm vài ngày, cuối cùng cũng đã đến ngày diễn ra đại hội thể dục thể thao.
Theo thông lệ của trường cấp ba Đồng An, đại hội thể dục thể thao diễn ra vào thứ sáu, vừa đúng thời điểm học sinh được nghỉ vào cuối tuần.
Chạy đua tiếp sức 4x100 được tổ chức vào buổi chiều. Khương Ninh chỉ tham gia hạng mục này, nên buổi sáng cô không có việc gì làm. Bởi thế mà cô đến hỗ trợ cho Chu Vãn Dạng.
Lương Tụng Văn bảo rằng môn nhảy xa của nam và nữ đều được diễn ra ở cùng một địa điểm.
Trước khi trận đấu bắt đầu, Khương Ninh mang cho Chu Vãn Dạng chai nước cùng khăn lau. Không chỉ thế mà trước khi đến trường, Trần Thục Vân còn chuẩn bị cho cô một ít thuốc trị thương cùng mấy tấm băng gạc, bỏ hết vào túi đề phòng trường hợp khẩn cấp. Cô cũng mang đi theo.
Bước vào giữa tháng năm, mới sáng sớm mà trời đã nắng gay gắt.
Sân thể dục không có bóng cây, cô đứng ở đấy, mặt trời chiếu thẳng vào cô, Khương Ninh lấy tay che trán.
Kiểm tra xong các vận động viên, Khương Ninh quay đầu nhìn đội nhảy xa đang đi tới. Chu Vãn Dạng cũng thấy cô, vẫy vẫy tay.
Cuộc thi nhảy xa sắp sửa bắt đầu. Mọi người vây đến xem càng lúc càng nhiều. Khương Ninh nhìn quanh bốn phía, trông thấy Tống Nguyên Dã đang đi về hướng bên trái của mình.
Trời quá nóng, cậu đội thêm chiếc mũ lưỡi trai màu đen, che đi một phần lông mày và đôi mắt đen láy, chiếc mũi cao thẳng, để lộ ra chiếc cằm sắc nét.
Cậu đứng sau đám đông, mặt không chút biểu cảm nào, toàn thân tràn đây sự lười nhác.
Khương Ninh thu lại ánh mắt, bình tĩnh xích người tới vị trí cậu đang đứng.
Nội dung cuộc thi nhảy xa là nam bắt đầu trước, sau đó mới đến nữ.
Không có trận tái đấu trong cuộc thi nhảy xa, thế nên mỗi người chỉ có hai cơ hội, ai có thành tích cao nhất sẽ được chọn.
Lương Tụng Văn đầu tiên nhảy được 2,57 mét. Lúc chuẩn bị nhảy lấy đà lần thứ hai thì lại xảy ra tai nạn. Cậu ta vô tình giẫm phải hòn đá, đế giày bị trượt, cậu ngã xuống đất.
Giáo viên thể dục vội vàng chạy tới xem xét tình hình. Tống Nguyên Dã cũng chạy tới giúp thầy đỡ Lương Tụng Văn dậy.
Quần áo của cậu ta rất mỏng, khuỷu tay và khớp chân đã bị trầy da, còn chảy ra một ít máu.
Tống Nguyên Dã và thầy thể dục đỡ Lương Tụng Văn sang một bên và ngồi xuống, kiểm tra vết thương cho cậu ta, “Cần bôi ít thuốc để khử trùng, em tới bàn hội nghị lấy thuốc.”
Nói xong, Tống Nguyên Dã đứng dậy đi về phía bàn hội nghị.
Khương Ninh chạy tới trước mặt cậu. Bắt gặp đôi mắt đen láy của cậu, tim cô đập thình thịch, lấy hết dũng khí đưa ra túi thuốc cô mang bên người: “Tôi có chuẩn bị sẵn thuốc, cậu dùng đi.”
Tống Nguyên Dã hơi nhướng mày, có chút bất ngờ nhưng vẫn nhận lấy, “Cảm ơn.”
Cầm lấy thuốc, Tống Nguyên Dã quay lại ném thuốc cho Lương Tụng Văn, “Tự bôi đi.”
“Không được đâu, đại ca, cậu có thể nào giúp đỡ người bệnh, giúp tôi bôi chút đi.” Lương Tụng Văn lại đưa thuốc qua, lắc lắc trong không trung hai lần ý bảo cậu nhận lấy.
“Không phải chỉ là một vết thương nhỏ sao?” Tống Nguyên Dã liếc mắt nhìn cậu.
Lương Tụng Văn điên cuồng gật đầu: “Nghiêm trọng, rất nghiêm trọng đấy.”
Tống Nguyên Dã không thèm trả lời với cậu ta, xoay người rời đi, “Mau bôi thuốc đi, bôi xong thì trả lại cho người ta. Lát nữa tôi mời cậu và Trầm Tích ăn gì đó.”
“Được được, chờ tôi, tôi nhanh thôi.”Nghe được Tống Nguyên Dã mời mình đi ăn, Lương Tụng Văn lấy thuốc từ trong túi ra. Nhìn lọ thuốc lại thấy có chút quen thuộc.
Hình như cậu nhớ ra, trước đây có người đã đưa cho Tống Nguyên Dã loại thuốc tương tự. Nhưng cậu không chắc lắm.
Vừa định ngẩng đầu lên hỏi Tống Nguyên Dã thì lại phát hiện ra cậu ta đã rời đi.
Nhưng mà người bị thương vẫn hay dùng thuốc này nhỉ. Lương Tụng Văn cũng không nghĩ nhiều, vừa bôi thuốc xong liền nhờ thầy trả lại cho Khương Ninh rồi rời đi.
Sau khi lấy lại thuốc, Khương Ninh mới nhận ra, lọ thuốc này giống với lọ thuốc mà hôm đó cô đã lén đưa cho Tống Nguyên Dã.
Cậu ấy có phát hiện ra lần đó là cô đã đưa thuốc cho cậu không?
Nghĩ đến việc tâm tư của mình có khả năng bị bại lộ, tim Khương Ninh đập mạnh như dâng lên tận cổ họng.
Cô không dám nghĩ đến chuyện, nếu cậu ấy biết cô thích cậu thì phản ứng sẽ như thế nào?
Liệu rằng cậu có xa lánh cô, và sau này cũng không bao giờ…có cơ hội nói chuyện nữa không?
Vừa rồi là do cô bốc đồng, vừa nghe cậu nói đi lấy thuốc đã vội đứng dậy đi ra.
Khương Ninh nắm chặt túi thuốc, trong lòng rối bời.
Tâm trạng bối rối và lo lắng này kéo dài đến lần thi chạy tiếp sức buổi chiều. Nhìn thấy Tống Nguyên Dã, phản ứng đầu tiên của cô là bỏ chạy. Cô không dám nhìn vào ánh mắt của cậu, sợ con mắt có phần hờ hững đó.
Trước khi trận đấu bắt đầu, bốn người tập hợp lại để cổ vũ lần cuối. Tống Nguyên Dã luôn cảm thấy Khương Ninh đang trốn tránh mình, cậu có chút không hiểu. Nhưng theo tính cách của cậu mà nói, cậu cũng không đến hỏi quá nhiều về chuyện của các cô gái.
Trong lần thi chạy tiếp sức này, lớp Tám và lớp Chín được chia thành một nhóm, đường chạy cũng cạnh nhau.
Cũng bởi vì lần trước trong kì thi, lớp Chín đã giành điểm áp đảo nên bây giờ các thành viên lớp Tám đều hừng hực khí thế, nhân dịp cơ hội này phải thắng để hòa nhau một ván.
Bắt đầu từ lớp trưởng lớp Tám. Không biết cậu ta lấy loa ở đâu ra, hét to ra ngoài sân: “Thành viên lớp Tám cố lên! Nhất định phải vượt qua lớp Chín! Đoạt giải Nhất!”
Nhóm người lớp Chín nghe thế không hề thấy vui, cũng bắt đầu cạnh tranh. Đây rõ ràng là cuộc thi toàn trường, thế mà khắp khàn đài lại tràn ngập tiếng cổ vũ của hai lớp này, không lớp nào chịu thua.
Bên ngoài sân rất náo nhiệt, Khương Ninh đứng trên đường chạy, có chút lo lắng.
Tiếng súng vang lên, chạy tiếp sức bắt đầu. Phương Dịch bật chạy như bay, đối thủ lớp Tám bên cạnh cũng đuổi theo rất sát, hầu như giữa hai người không hề tạo ra khoảng cách.
Rồi tới Tạ Du Văn, cô nàng có hơi lo, làm rơi gậy, tạo cơ hội cho lớp Tám vượt qua họ.
Lại tới Tống Nguyên Dã nhận lấy gậy từ Tạ Du Văn, tốc độ như mũi tên từ cung bắn ra, chạy như bay về phía trước.
Khắp khán đài, âm thanh “Cố lên Tống Nguyên Dã” càng ngày càng lớn. Tinh thần Khương Ninh đã tốt hơn, cô ngẩng đầu lên nhìn người con trai đang chạy về phía mình.
Trên đường đua nhựa màu đỏ, người con trai chạy như gió về phía trước. Mái tóc đen bay theo gió, gương mặt không che, để lộ ra ngũ quan sắc nét.
Mặc dù đã trông thấy cảnh này vài lần trong quá trình tập luyện, nhưng nhịp tim của Khương Ninh vẫn tăng nhanh không kiểm soát khi cậu chạy nhanh tới chỗ mình.
Cho dù gắt gao đuổi theo, Tống Nguyên Dã cũng chỉ rút ngắn khoảng cách với lớp Tám.
Chạy gần tới chỗ Khương Ninh, Tống Nguyên Dã đưa gậy cho cô. Vô số ánh mắt đổ dồn về phía họ. Khương Ninh có chút bối rối, ngay khi cô giơ tay nhận gậy, không cẩn thận lại chạm vào tay cậu. Trong tim cô như có một luồng điện chạy qua, hơi thở như ngừng lại.
Khi dậy được đưa cho cô, lọt vào tai cô là giọng nói trong trẻo của người con trai: “Khương Ninh, cố lên, tự tin.”
Chính nhờ câu nói này, trong nháy mắt Khương Ninh đã tràn đầy năng lượng.
Cô buông bỏ hết toàn bộ những suy nghĩ hỗn độn, gần như không bị thứ gì khống chế mà cầm gậy chạy. Lúc này cô chỉ có một suy nghĩ trong đầu.
Chạy về phía trước, cô muốn thắng.
Gió thổi bên tai, trong đầu không ngừng vang lên giọng nói của Tống Nguyên Dã “tin cậu” và “cố lên”. Khương Ninh nắm chặt gậy, cố hết sức chạy về phía trước.
Vào khoảnh khắc cô chạy vượt qua lớp Tám và lao tới đích, lớp Chín ngay lập tức xông tới, cổ vũ cho cô.
Đến khi hoàn hồn, Khương Ninh ngẩng đầu tìm kiếm bóng hình Tống Nguyên Dã.
Trong đám đông, cô gần như có thể nhìn thấy cậu chỉ trong nháy mắt.
Tống Nguyên Dã đứng cuối cùng trong đám đông, nhìn cô với trên mặt mang nét cười.
Trái tim như treo lủng lẳng cả sáng nay của Khương Ninh đột nhiên buông thõng.
Cô dường như không hề bị cậu ngó lơ. Tất cả khiền muộn của cô biến mất trong chốc lát. Khương Ninh trong giờ phút này từ trong đáy lòng đều cảm thấy rất vui vẻ.
Cô không những đoạt được giải Nhất, mà cô còn không bị cậu chán ghét.
Cuộc thi chạy tiếp sức kết thúc, và lớp Chín chiến thắng mà không chút hồi hộp nào, vượt qua lớp Tám tận năm giây.
Lại một lần nữa thắng được lớp Tám, lớp Chín ai nấy cũng đều hãnh diện, cảm giác như vinh dự của lớp lúc này đã đạt tới đỉnh điểm.
Đại hội thể dục thể thao kết thúc vào lúc năm giờ.
Tại lễ trao giải, Phương Dịch thay mặt mọi người lên bục nhận thưởng.
Cầm huy chương và giấy chứng nhận, cậu đề nghị với ba người còn lại: “Bốn người chúng ta chụp một tấm làm kỉ niệm đi?”
Cả ba đều không có ý kiến gì.
“Nhưng cậu có máy ảnh không?” Tạ Du Văn hỏi.
“Có thể đi mượn một cái. Vừa rồi tôi có thấy Vương Giai Mẫn cầm máy ảnh chụp chúng ta.” Phương Dịch nói.
Vừa nhắc đến cô, Vương Giai Mẫn đã đi đến.
Phương Dịch vẫy tay với cậu ta. Vương Giai Mẫn không hề nghĩ ngợi mà đồng ý: “Được rồi, mọi người đứng yên đó, tôi chụp cho mọi người một tấm.”
Lúc ấy, Khương Ninh vừa thở lại được đều thì khi nhìn mọi người xung quanh, tim lại đập loạn xạ.
Tống Nguyên Dã đứng bên cạnh cô.
Vương Giai Mẫn ra lệnh: “Tống Nguyên Dã, Phương Dịch, hai người xích lại gần một chút, cách xa quá.”
Tống Nguyên Dã lại bước tới bên cạnh Khương Ninh, quay đầu nhìn về phía cô.
Tay áo hai người cọ vào nhau. Hơi thở người con trai nhẹ nhàng bao trùm, Khương Ninh không dám thở mạnh, tim suýt chút nữa thì nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đến khi Vương Giai Mẫn chụp xong thì cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cô chưa kịp thở lại đều, đúng lúc đó, Lương Tụng Văn lại thấy mọi người đang chụp ảnh, cũng chạy tới góp vui: “Tại sao chụp ảnh mà không gọi tôi chứ!”
Lại xoay người, gọi to, “Lâm Húc Xuyên, Trầm Tích, mau tới chụp ảnh!”
Lâm Húc Xuyên và Trầm Tích chạy tới tham gia. Chỉ một lát sau, Chu Vãn Dạng chạy đến tìm Khương Ninh, rồi cùng Từ Tuấn tham gia vào, đội trở nên rất lớn.
Một vài người đứng chung một chỗ, cãi nhau.
Giữa sự chen lấn và xô đẩy, Khương Ninh và Tống Nguyên Dã lại đứng gần nhau.
Nhân lúc không có ai để ý, Khương Ninh lặng lẽ nghiêng đầu xuống vai Tống Nguyên Dã, khoảng cách giữa hai người lại càng gần hơn.
Vương Gia Mẫn hướng camera về phía mọi người: “Được rồi, một, hai, ba, trái cà!”
Mọi người đồng thanh kêu lên: “Cà!”
Một tiếng “tách” vang lên, bức ảnh đã được chụp.
Khoảnh khắc bức ảnh vừa được chụp, phía sau lưng nhóm người thiếu niên là những đám mây đỏ rực lửa, tòa nhà giảng dạy màu xanh trắng làm nền. Có người thốt lên, có người khoác tay lên vai người khác. Nhưng không có ngoại lệ, khuôn mặt mọi người đều tràn ngập nụ cười thanh xuân non nớt.
Sau đó, những năm tháng tiếp theo, Khương Ninh luôn mang theo hai ảnh bên mình. Đặc biệt là người thiếu niên đứng cạnh cô trong bức ảnh, người đã trở thành ánh sáng hi vọng cho cô mỗi khi cô gặp khó khăn.