“Tiểu Tranh! Con sang đó rồi nhất định phải chăm sóc tốt cho mình, đừng chỉ biết có công việc thôi đấy!”
“Dạ! Con biết rồi nội!”
Ngày Trình Tranh sang Anh đi công tác, vì đã có thông báo trước một tiếng nên bà nội và mẹ cũng đã đến để tiễn anh. Mã Dao đứng ở ngay bên cạnh, thật sự có nhiều điều không biết nói làm sao, nhưng vì nghĩ có người lớn ở đây nên không tiện. Thấy cô cứ đứng đó như vậy, anh vừa thương vừa thấy buồn cười, đột nhiên đưa tay ra nắm lấy tay cô rồi kéo lại gần. Anh nghiêng đầu hỏi.
“Sao? Anh sắp đi rồi mà không có gì muốn nói à?”
Mã Dao nhăn mày bám vào người muốn đẩy anh ra, cô nói khẽ.
“Không biết ý tứ gì hết!”
Bà nội và mẹ thấy vậy, cũng nhìn nhau cười rồi dắt tay nhau đi ra xa một chút, trả lại không gian riêng tư cho hai người bọn họ. Trình Tranh chạm chóp mũi của mình lên chóp mũi của cô, cọ qua cọ lại.
“Bây giờ làm giá đi, đến lúc anh đi rồi sẽ nhớ cho xem.”
Mã Dao bị anh chọc cười, còn anh thì lại muốn ôm cô thật chặt, còn hôn lên khắp mặt của cô, sự yêu chiều này có thể sánh ngang với tầng mây. Cô thật sự muốn biết anh yêu cô nhiều cỡ nào, mà có thể không màng đến những chuyện trước đây, bao dung cô đến như vậy. Ngước lên nhìn Trình Tranh, khuôn mặt này đẹp quá, chắc có lẽ phải khắc ghi nó cả đời.
“Em đợi anh.”
Sau khi Trình Tranh bắt đầu vào bên trong để lên máy bay, Mã Dao từ biệt mẹ và bà nội của anh rồi xin phép về nhà. Cô cũng đã xem dự báo thời tiết trước khi anh đi, bây giờ bên Anh có vẻ khá lạnh, mà anh thì không chịu chú ý đến bản thân nên cô đã lén bỏ quần áo ấm vào bên dưới vali đồ. Nhìn lại căn nhà bây giờ chỉ còn một mình, cô quả thực thấy không quen, thấy bắt đầu nhớ anh rồi. Trong mắt của cô anh giống như một thiên sứ vậy, chữa lành hết mọi vết thương và phiền lo trong lòng cô.
Mặc dù cô không thể hiện tình cảm nhiều với anh, cũng không ngọt ngào nhiều như những cô gái khác nhưng cô biết mình cần anh hơn bao giờ hết. Sau khi làm xong bữa tối, Mã Dao ngồi ở bàn ăn một mình rồi lại thở dài. Ngày mai lại phải đến công ty, nghĩ đến cảnh không có Trình Tranh ở sau lưng cô vẫn thấy không quen và vô cùng áp lực. Anh là người giỏi, thật sự rất giỏi. Trước đây khi công ty mới mở chưa được nhiều người biết đến cũng chưa có nhiều nhân viên, đích thân anh đã tự quảng bá với các thương hiệu lớn hơn và làm hết mọi công việc. Chính Hải Đình và Hà Dữ bạn anh cũng thừa nhận, chỉ cần không có anh thì bọn họ lập tức giống như rắn mất đầu. Cô thấy mình đúng thật phải học hỏi ở anh nhiều hơn nữa, nhất là bản lĩnh và tự tin.
Điện thoại reo lên, Mã Dao giật mình một cái cứ nghĩ là anh gọi. Nhưng anh chỉ mới lên máy bay chừng một tiếng, có lẽ vẫn chưa đến, còn phải sắp xếp chỗ ở và nghỉ ngơi. Dãy số lạ làm cô thấy hơi hoài nghi, đợi lâu một chút mới nhấc máy trả lời.
“Alo! Ai vậy ạ?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng của một người phụ nữ, dịu dàng và ôn hòa.
“Mã Dao! Bác là mẹ của Trình Tranh.”
“Dạ?”
Mã Dao cứ như bị giật thót một cái, cao giọng hỏi mà chính cô cũng không tin giọng vừa rồi là từ cổ họng mình phát ra. Cô bối rối vô cùng, tay chân quơ lung tung làm rơi đôi đũa trên bàn xuống đất. Bà Trình nghe thấy liền không nhịn được muốn cười, bà biết cô còn trẻ, nhỏ tuổi hơn Trình Tranh nên đương nhiên nói chuyện với người lớn vẫn chưa có kinh nghiệm, còn đang lo lắng, hồi hộp.
“Con… Con chào bác.”
Bà Trình ôn hoà nói.
“Trình Tranh có nhờ bác trông chừng con, sợ con ăn uống không điều độ.”
Mã Dao cười, nhưng bây giờ có lẽ bà không thấy được mặt cô vô cùng gượng gạo. Cô đang thầm mắng Trình Tranh xem cô giống như đứa trẻ mới sinh, mấy chuyện này còn phải dựa vào người khác. Trước đây khi chưa có anh cô có thể tự lo được hết, chỉ là hơi vụng về.
“Thật ra không cần đâu ạ! Anh ấy chỉ là lo xa quá thôi, con không thể làm phiền bác được đâu ạ!”
Cô vừa nói vừa cầm tô mì ăn gần xong đến đặt bên bếp, lại vô tình nhìn thấy mảnh giấy ghi chú màu vàng sáng chói đập vào mắt. Không biết là vô tình hay đúng lúc mà nó lại rơi vào tầm nhìn của cô, là chữ của Trình Tranh, rất đẹp mà cũng ngắn gọn, xúc tích.
“Lời mà anh nói không được cãi, anh đã nhờ mẹ trông em rồi đấy!”
Vài giây trước vừa mới từ chối sự chăm sóc của bà Trình, vài giây sau lại thấy tờ giấy ghi chú dặn dò đầy tính chất mệnh lệnh của Trình Tranh. Mã Dao toát mồ hôi, cứ cảm giác như anh đang ở ngay sau lưng sẵn sàng cốc đầu cô nếu cô không nghe lời. Bà Trình lên tiếng.
“Nếu con không phiền thì tối nay đến nhà bác đi, bà nội muốn tâm sự với con.”
Mã Dao lấp bắp.
“Tối… Tối nay ạ?”
Sau khi thu xếp và khoá cửa cẩn thận, Mã Dao quyết định đón taxi để đến nhà gặp mẹ và bà của Trình Tranh. Bà nội đã ngồi ở phòng khách đợi sẵn, còn bà Trình thì đang gọt trái cây ở bên bếp thì ông Trình đi xuống.
“Giờ này rồi mẹ và em còn đợi ai vậy?”
Bà nội nhìn ông Trình cười nói.
“Mẹ đợi Dao Dao! Con bé tối nay sẽ ngủ ở nhà chúng ta. Tiểu Tranh đi công tác rồi, nên gửi con bé cho mẹ và vợ con chăm sóc.”
Ông Trình nghe xong thì sắc mặt liền thay đổi, vừa căng thẳng lại vừa rất khó coi. Đã gần một tuần nay không nhắc gì đến Trình Tranh, ông ấy đã dần bình thường lại thì bây giờ hay tin Mã Dao đến nhà. Bây giờ trong mắt ông, người gây nên mâu thuẫn giữa mình và con trai chính là cô, nên ông không muốn gặp cô chút nào. Ông tỏ thái độ gay gắt.
“Cái gì? Ngủ ở đây? Nó đã không muốn về cái nhà này còn muốn để cô ta ở đây thay nó? Cô ta có quyền gì mà phải nhờ mẹ và vợ con chăm sóc chứ?”