Nhìn xuống cổ tay của Trình Tranh, cô ta nhìn thấy một vết sẹo lớn và dài, cũng như tin tức được lan truyền trên mạng về việc anh tự sát. Cô ta cười khẩy, hiện lên nỗi xót xa lẫn kinh ngạc.
“Vì cô ta mà anh tìm đến cái chết, có xứng đáng không?”
“Vậy cô vì đâu mà khiến gia đình tôi thành ra thế này?”
Lâm Thanh Thanh nhìn thẳng vào mắt anh.
“Em vì anh.”
“Vì tôi?”
Trình Tranh nhướn mày nhìn cô ta, sau đó mà bật cười, một tràn cười đầy sự khinh bỉ và chua xót. Một người con gái tưởng chừng vô hại như cô ta, vậy mà lại hoá thành rắn độc đẩy anh rơi vào bước đường cùng. Lâm Thanh Thanh khiến anh rơi vào cảnh tượng như bây giờ, vẫn còn có thể nói được câu “vì anh”. Cô ta quá tự tin về mình, cho rằng những việc mà cô ta làm mới gọi là hi sinh, là làm tất cả vì tình yêu.
Anh bất ngờ đứng dậy khom người đến, cánh tay dài đưa ra bóp chặt lấy cằm của cô ta, lực mạnh đến mức cô ta tưởng như mình đã chết.
“Tôi không cần cô vì tôi mà làm những chuyện ghê tởm đó.”
Cô ta ra sức muốn vùng vẫy, nhưng đối với cô ta mà nói, anh bây giờ giống như một con thú hoang mất đi sự tin tưởng của nhân loại, sẵn sàng loại bỏ bất kì ai muốn làm tổn thương mình. Anh nghiến chặt răng, đầu ngón tay bấu chặt vào cằm của Lâm Thanh Thanh như muốn lấy mạng cô ta.
“Những chuyện mà cô đã làm, kể cả với Mã Dao, đừng nghĩ im lặng thì tôi sẽ không hay biết. Tốt nhất là cô nên ở yên đó, đợi ngày vào ngồi tù đi!”
Trình Tranh vung tay ra, cô ta liền không giữ nổi thăng bằng mà ngã lưng ra ghế, nhìn anh lưng tròng nước mắt dù đôi mắt ấy mâu thuẫn giữa yêu và hận. Nhìn anh quay người bước đi, cô ta bật cười mà nước mắt vẫn không ngừng rơi.
“Trình Tranh! Anh điên rồi. Anh yêu cô ta đến điên rồi.”
Hai tháng sau.
Từ sau khi tin tức ông Trình Thiên Tự ngoại tình với tình nhân trẻ lan tràn trên các trang mạng truyền thông và báo đài, ông ta dường như mất tăm. Trình Tranh cho người ráo riết tìm kiếm, nhưng kết quả dường như là bằng không. Sức khoẻ của bà nội thì ngày một yếu dần, e rằng không thể trụ được lâu hơn. Anh biết bây giờ chỉ có mỗi anh là chỗ dựa cho mẹ, nên dù có từng đau đớn đến đâu thì cũng phải gạt đi hết. Trong thời gian này, anh vẫn luôn không ngừng dò la tin tức về Mã Dao, nhưng anh lại không thể ngờ nơi cô đang ở lại là nơi mà anh từng đi công tác.
Trái Đất này tròn đến vậy, một vòng tuần hoàn liệu ta được mấy lần gặp lại người cũ?
Sau khi cho người dẹp yên chuyện của công ty, Trình Tranh bắt đầu gầy dựng lại danh tiếng, có thể thời gian sẽ không ngắn, nhưng anh vẫn nhất định không bỏ cuộc. Đối với một người đã từng lăn lộn trên thương trường như anh, hiểu quá rõ cách để xoa dịu dư luận và đi lên từ chông gai. Khi danh tiếng công ty vững vàng và được biết đến với quy mô tầm cỡ, không còn ai nhớ đến chuyện xưa nữa, cũng hoàn toàn thừa nhận tài năng của Trình Tranh.
Sở dĩ Mã Dao đã không muốn nhắc đến tên anh, nhưng lúc bấy giờ khi mà thời của sức mạnh truyền thông bùng nổ, hình ảnh của Trình Tranh cũng nhanh chóng được đứng đầu trên bìa tạp chí kinh doanh, thậm chí là ở trên các tấm bảng lớn ở thủ đô London. Ít ai biết rằng tại nơi đây anh đã từng ghi tên mình cùng với các thương nhân có tiếng tăm lớn, vì đây cũng là nơi anh từng đến.
Mã Dao cất lại quyển tạp chí ở trong tủ, người không muốn thấy thì sớm muộn cũng đã thấy. Hơn nữa bây giờ cô cũng suy nghĩ thoáng hơn, đã là người dưng thì đâu cần phải để tâm làm gì. Có điều chuyện khiến cô vẫn còn vướng bận, đó là bà nội và mẹ của Trình Tranh. Dù sao trước đây họ cũng xem cô như người thân trong nhà, cô cũng không thể vì dứt tình với anh mà vô lễ với họ.
“Phong Diệp! Anh khoẻ không?”
Mã Dao đứng bên cửa sổ nhìn xuống, cô nhận ra sống ở một nơi xa lạ như thế này cũng tốt, không bị làm phiền vì không ai biết mình là ai, mình cũng không biết họ. Mỗi ngày cô đều đến chỗ người bạn của Phong Diệp làm ở văn phòng tên Alice để giúp cô ấy soạn văn bản gửi về cho Giám đốc của cô ấy ở Trung Quốc. Hai người tuy bất đồng ngôn ngữ nhưng lại có vẻ hiểu ý nhau, cô thích mái tóc vàng của cô ấy, còn dạy cô ấy ngôn ngữ của mình, còn cô ấy thì rất yêu mến cô, luôn khen cô là người xinh đẹp.
Hai người nhờ có Phong Diệp mà quen biết nhau, vì sắp tới đây anh ấy cũng sẽ đến London để sinh sống, sang lại quán cà phê cho người bạn cũ. Ai nhìn vào cũng biết, anh ấy làm tất cả chuyện này là vì Mã Dao, duy chỉ có cô là không nhận ra, có thể nói rõ hơn rằng cô thừa hiểu, nhưng cô không có hồi đáp gì.
“Ngày mai em bay về một chuyến, anh có thể đến đón em không?”
“Về? Sao em lại về? Em và cậu Trình đó…”
Phong Diệp hỏi với vẻ ngập ngừng, nhưng trong lòng không tránh khỏi những lo sợ. Anh ấy ở bên cạnh cô lâu hơn Trình Tranh, nhưng đến cuối cùng lại nhìn cô hạnh phúc với lựa chọn khác. Một phần vì anh ấy muốn nhìn cô hạnh phúc, phần khác vì ngay từ đầu anh ấy đã không đủ dũng khí để thổ lộ. Mã Dao nghe nhắc đến Trình Tranh, thoáng có chút im lặng rồi nói.
“Không. Chỉ là trước đây mẹ và bà nội của anh ấy đối xử rất tốt với em. Bây giờ bà nội bệnh nặng, em nghĩ mình nên về gặp mặt bà ấy lần cuối.”