Khi Tống Loan ôm Tảm Hựu Nhi về phòng học, thì bên trong đã không còn mùi khói thuốc nữa.
Kha Hoằng Danh đứng ở cửa sổ thấy bọn họ vào liền đóng cửa sổ, tránh cho cô không bị gió thổi lạnh, sau đó ngồi trở lại vị trí của mình, cầm bài Poker chậm rãi xào lên, giữa các ngón tay thon dài đều là lá bài mỏng như phiến băng.
Tống Loan đặt Hựu Nhi bên cạnh chỗ ngồi của Hàng Tễ Duẫn xong, tay vẫn túm thật chặt cổ áo cô, trên đường từ WC trở về, hạt mưa bên ngoài đã xối qua mái hiên tạt vào hành lang lầu ba, gió lạnh thổi trúng thiếu nữ trong lòng ngực hắn khiến cô có hơi rùng mình, vì thế Tống Loan liền ôm cô càng chặt.
Lần đầu tiên bị người đùa bỡn đến lúc sắp cao trào thì dừng lại, Tảm Hựu Nhi có chút khó tiếp thu, thân mình ngay lúc đến điểm tới hạn cũng chỉ có thể dùng động tác hít sâu vào để giảm bớt cảm giác kỳ dị này.
Đại não cô có hơi hỗn loạn, không biết có phải vì ở WC lạnh băng suốt mười mấy phút, bây giờ lại bị gió lạnh thổi tới hay không.
Giang Thái Nhiên ngồi vào phía sau cô, muốn dùng vòm ngực như lửa nóng của mình truyền lại cho cô chút ấm áp, bởi vì áo trong lúc nãy đã ướt, áo khoác cũng là Hựu Nhi ép buộc hắn phủ thêm.
Trong bốn người bọn họ, quan hệ thân mật với Tảm Hựu Nhi nhất là Giang Thái Nhiên, có lẽ vì Hựu Nhi chưa bao giờ xem hắn là người khác phái mà cư xử, tư thế mờ ám như vậy trên thực tế cũng đã xuất hiện khá nhiều lần.
Biết hắn chỉ đang quan tâm cho mình, Hựu Nhi cũng không nói nhiều, chỉ cúi đầu ngã lên trên vai hắn, cái miệng nhỏ thở phì phì.
“Chúng ta tiếp tục hả?”
Kha Hoằng Danh ánh mắt có chút lo lắng nhìn Tảm Hựu Nhi thoạt nhìn có vẻ không thoải mái.
“Mấy giờ rồi?” Giọng cô vừa ra khỏi miệng, mấy chàng trai ở đây trừ Tống Loan ra thì đều có chút ngơ ngẩn... thật là ngọt ngào, còn có chút áp lực nữa.
“Bây giờ còn chưa đến 21:00.”
Tống Loan nhìn đồng hồ, báo thời gian cho Tảm Hựu Nhi, cô nghe thấy thì gật đầu, nếu còn chưa tới 10 giờ tối, vậy tiếp tục đi.
Có lẽ vừa rồi đã thương lượng kế hoạch tấn công xong, cho nên Kha Hoằng Danh bắt được con già, hắn sai khiến người có con ách và người có con 4 quyến rũ nhau, tiêu chí thành công là cứng hoặc là ướt, ai thành công trước thì sẽ có một quyền lợi.
Trừng phạt còn có chuyển nhượng quyền lợi.
Kỳ thật Tảm Hựu Nhi rất muốn nhìn thấy tình huống hai cậu trai quyến rũ nhau là thế nào, nhưng người lấy được con 4 lại chính là mình, cô chỉ có thể bắt đầu tự hỏi phải làm thế nào mới gọi là quyến rũ.
Giang Thái Nhiên có hơi khó chịu ngồi trên ghế: “Bảo Tiểu Hựu Hựu tới quyến rũ tôi căn bản chính là phạm quy rồi, chỉ cần cô ấy ngồi trên người tôi vặn vài cái là tôi nhất định sẽ cứng ngay... Không công bằng.”
“Cho dù cô ấy thành công, thì cậu cũng phải thành công mới được, đây là quyến rũ lẫn nhau... Làm cho cô ấy ướt, đối với cậu mà nói là rất dễ dàng kia mà?”
Kha Hoằng Danh đã sớm nghe nói tên này trước khi vào cao trung đã nổi tiếng là công tử lăng nhăng, nhưng từ khi vào học cao trung thì liền lại y như cấm dục, không ai thấy hắn có quan hệ thân thiết với nữ sinh nào ngoại trừ Tảm Hựu Nhi.
“Vậy sao?! Kha Hoằng Danh cậu cũng nghĩa khí lắm, ngày mai tôi nhất định phải mời cậu ăn một bữa thật ngon!”
“Cậu làm được trước đi rồi nói sau, cậu nhóc.”
Nếu không phải vừa rồi đã thương lượng lần đầu tiên là cho hắn, Kha Hoằng Danh đã sớm trở mặt.
Tảm Hựu Nhi nhìn Giang Thái Nhiên sau lưng: “Tôi cần phải làm thế nào đây... Cũng phải cởi quần áo sao?”
Giang Thái Nhiên cúi đầu nhìn về phía cô, ánh mắt dịu dàng: “Không cần cởi hết, cứ cởi rồi lại mặc như vậy liên tục, bây giờ cởi thêm một lần cậu nhất định sẽ bị cảm lạnh.”
“Vậy tôi phải làm những gì, giống như cậu nói vặn vẹo mấy cái sao?... Giống như rắn vậy hả? Như vậy xấu lắm...”
Hắn đôi mắt cười tủm tỉm cong lên, một cách hết sức hồn nhiên, nhưng lại có thể làm Hựu Nhi nhìn mà ngây người: “Không cần, chỉ cần Tiểu Hựu Hựu ở bên cạnh tôi... thì tôi đã vô cùng cứng rồi.”
Vừa nói xong, hắn lại cầm tay Tảm Hựu Nhi đặt lên lều trại của mình sờ soạng mấy cái.
Chỗ đó đích xác đã cứng vô cùng, quần của Giang Thái Nhiên đại khái là làm bằng chất liệu tơ lụa, xúc cảm trơn bóng khiến Tảm Hựu Nhi nhịn không được nhẹ vuốt lên, sau đó lại hết sức ngượng ngùng rụt tay về.
Giang Thái Nhiên đã cố gắng nhịn không động vào cô từ nãy, bây giờ lại bị bàn tay nhỏ mềm mại của cô chạm vào, vuốt ve, liền nhịn không được kích thích, hơi nhíu mi phát ra một tiếng rên khẽ từ cổ họng.
“Ưm... Nó đã muốn cậu lâu rồi... vô cùng muốn... cho nên tiếp theo, Tiểu Hựu Hựu chỉ cần nhắm mắt lại hưởng thụ, giao thân thể cho tôi, tôi sẽ không làm cậu đau đâu.”
Làm đau? Làm tôi ướt thì đúng rồi, còn có khả năng sẽ đau nữa sao?
Tuy rằng bởi vì những lời Giang Thái Nhiên nói mà suy nghĩ phức tạp, nhưng cô vẫn luôn luôn xem Thái Nhiên là em trai, thậm chí là em gái, cho dù hắn đã nói rất nhiều lần tôi yêu cậu, thì cô cũng chỉ cho là tình cảm chị em thổ lộ thôi.
Nhưng bộ dạng vừa rồi của hắn, lại không hề giống chút nào với bộ dạng lưu manh cười hì hì trước đây... bây giờ rất nghiêm túc.
Nhưng Tảm Hựu Nhi không phải kiểu người thâm sâu, cho nên vẫn bởi vì câu nói cuối cùng của hắn mà chìm vào sự suy tưởng rối rắm đối với lĩnh vực mà mình vốn không quen thuộc, không suy nghĩ sâu xa về lời nói của Giang Thái Nhiên.
Giang Thái Nhiên xoay người cô lại, nắm nhẹ cằm cô hôn xuống, ngón tay vuốt ve lên quần lót của cô, sờ thấy một mảnh ẩm ướt liền buông môi cô ra, nói: “Hựu Hựu, tôi cởi nó ra nhé, nếu không cũng không biết là ướt do ai làm.”
Tảm Hựu Nhi cũng biết mình đã ướt đẫm từ trước, ăn mặc như vậy cũng không thoải mái, nghĩ còn có váy che đậy, cô liền hơi e lệ gật gật đầu, mặc cho ngón tay Giang Thái Nhiên đang tiến vào bên trong quần lót của mình, chậm rãi kéo xuống.