Hựu Nhi bị cắm đến nỗi chỉ có thể ngửa cằm rên rỉ, thỉnh thoảng mới khó khăn thốt lên được một vài từ, cũng chỉ toàn xin Hàng Tễ Duẫn nhẹ hơn một chút.
Ngày thường bọn họ che giấu khéo léo, cô không ngờ rằng hai người này trên mặt dường như vô dục vô cầu, nhưng thật ra lại hung bạo nhất trong số bốn anh chàng.
Nước bọt chảy xuống từ khóe môi cô, đôi mắt thoải mái khép hờ, đồng tử dường như đã bị sương mù che khuất, hai má ửng hồng khiến khuôn mặt cô càng có vẻ động lòng người.
Tống Loan cũng thông cảm cô không có cách nào tiếp tục ngậm dục vọng của mình nữa, liền cúi đầu liếm đôi môi đỏ của cô, thâu tóm hết nước bọt trên môi cô vào miệng mình, sau đó vói đầu lưỡi vào cái miệng khẽ nhếch của cô, len lỏi chen tới.
Hôn hơn mười giây, hắn tách ra, kéo bàn tay nhỏ đang đặt trên đùi mình tới, để nó nắm lấy côn th*t đang đứng thẳng thỉnh thoảng lại nhảy lên của mình, điều khiển nó vuốt ve lên xuống, sở dĩ hắn để mình là người cuối cùng, có thể nói đã hy sinh ở trình độ nhất định, nhưng quan trọng nhất là vì muốn nhấm nháp được hương vị của Hựu Nhi nhiều hơn.
Tống Loan vẫn ngồi trên ghế rũ mắt nhìn Tảm Hựu Nhi, tư thế nhìn xuống này khiến cô đột nhiên cảm thấy khí thế của Tống Loan hoàn toàn khác với vừa rồi.
Giống như là cô đang thần phục dưới chân hắn.
“Sao lại nhìn chằm chằm vào anh như vậy? Hựu Nhi?” Hắn đưa ngón tay thon dài qua, nắm lấy cằm cô, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười nhạt.
“A a... A... ưm...”
Cô không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể dùng một bàn tay khác nắm lấy tay hắn, mười ngón đan vào nhau.
Chỉ là ánh mắt lại hơi trốn tránh, cô dời đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn của mình sang chỗ khác.
Phản ứng giống hệt như đang ngại ngùng.
Nhận ra điều này, ánh mắt Tống Loan lập tức trở nên dịu dàng hơn, nhưng vẫn tràn đầy khí thế mạnh mẽ.
“Há miệng ra.”
Hắn khẽ giọng ra lệnh, ngón tay đang nắm lấy cằm cô liền hướng lên trên mà chuyển động, lại dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ lên cánh môi cô.
Hựu Nhi vừa rồi còn cắn môi nỗ lực để chính mình không phát ra tiếng kêu dâm đãng, nhưng lòng bàn tay Tống Loan dịu dàng lại có một vài vết chai, khiến cho cánh môi vốn được che kín bởi các dây thần kinh mẫn cảm được vuốt ve đến nỗi cực kỳ thoải mái.
Cô nghe lời mở môi ra, không biết vì sao từ đáy lòng không thể cự tuyệt yêu cầu của hắn.
“A...”
Tống Loan đưa ngón tay vào trong đôi môi đỏ của Hựu Nhi, quấy nhiễu đầu lưỡi non mềm của cô, làm tiếng rên rỉ đang muốn bật lên lại đột nhiên biến mất, chỉ còn lại vài âm thanh vụn vặt phát ra từ thanh quản.
“Hãy liếm nó giống như hôn môi vậy.. Làm tốt sẽ có thưởng.”
Hắn cười khẽ, đưa nhiều mệnh lệnh hơn, giống như trò chơi làm vua vẫn còn chưa kết thúc, trong đó hắn và Hựu Nhi vẫn còn tiếp tục thực hiện vai trò của mình.
Ánh mắt hắn khiến người ta không thể đoán ra, ngay cả độ cong trên khoé môi cũng khiến người ta nghi hoặc, Hựu Nhi lại dời tầm mắt lên khuôn mặt Tống Loan, cứ như vậy nhìn thần sắc hắn, cô bắt đầu dùng đầu lưỡi liếm láp ngón tay trong miệng, khiến cho những ngón tay kia đều dính ướt đẫm nước bọt của chính cô, lúc đầu chỉ liếm vòng quanh, bây giờ còn có thể dùng mặt lưỡi quấy nhiễu càng nhiều đốt ngón tay hơn.
Tống Loan thỉnh thoảng cũng phối hợp để Hựu Nhi dù chỉ liếm ngón tay cũng có thể dâng lên khoái cảm, tuy rằng Hàng Tễ Duẫn thọc vào rút ra khiến cô không ngừng rầm rì phát ra tiếng kêu, nhưng sức chú ý của cô lại dần dần chuyển tới việc liếm láp ngón tay.
Cô thề rằng mình chỉ vì có chút tò mò phần thưởng mà hắn nhắc đến là gì, chứ tuyệt đối không phải cố ý muốn mua vui cho hắn.
Nhưng Hàng Tễ Duẫn lại rất rõ ràng, bọn họ dường như vừa khai quật được một thể chất khác của Hựu Nhi.
Lúc bị Tống Loan ra lệnh, tiểu huyệt của cô rõ ràng đã nhanh chóng mấp máy mấy cái, còn hiện tại khi liếm ngón tay hắn, dưới tốc độ mắt thường có thể thấy được, dâm dịch lại chảy ra tí tách nhỏ thành giọt ở chỗ hai người giao hợp.
Giống như một con mèo con động dục, lại càng giống một con cún cưng biết nghe lời, vâng theo mệnh lệnh chủ nhân, chỉ vì muốn có được sự cưng chiều nhiều hơn nữa.
Hựu Nhi có vẻ thích bị đối xử thô bạo, ngay cả đưa đẩy mạnh một chút cũng có thể gia tăng hưng phấn cho cô.
Quả nhiên... khác hoàn toàn với cô gái ngoan ngoãn trong tưởng tượng của bọn họ.