Giữa cái chết và sự bất tử, Tạ Tịch không bận tâm lắm, dù sao sau khi hoàn thành nhiệm vụ cậu sẽ rời khỏi thế giới này. Nếu như cậu đi rồi và Seyin Hall trở lại, vậy thì tốt hơn hết là để cỗ thân thể này chết đi. Seyin vốn hận đời, lại có thêm lực lượng mạnh mẽ bực này, không chừng thế giới sẽ...
Rất nhanh Tạ Tịch lại cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, một trò chơi mà thôi, gì mà thế giới với không phải thế giới, cậu vừa đi, trò chơi sẽ kết thúc, làm gì còn có chuyện sau này?
Dĩ nhiên, nhiệm vụ yêu cầu như vậy, cậu nhất định phải chơi chết mình.
Lần này cậu không làm mê muội Aix, vampire tóc bạc rốt cuộc cũng nói được câu hoàn chỉnh: "Seyin bé bỏng, em... phát động Hoán Ma Thuật?"
A, hóa ra cấm thuật kia có tên như vậy, đúng là đậm chất bệnh "trẻ trâu".
Tạ Tịch nói: "Đúng."
Aix hơi sửng sốt, ngay sau đó ánh mắt hắn ta dời về phía Glinton đã mất đi trái tim: "Người em yêu nhất chính là hắn..."
Tình huống gì thế này?
Lúc Aix nhìn về phía cậu, hàng lông mày đẹp nhíu lại: "Nếu ta nhớ không nhầm, tế phẩm cấm thuật là người em yêu sâu sắc."
Tạ Tịch đã hiểu, cậu muốn nói: Anh nhớ lộn rồi, tế phẩm là người yêu tôi. Nghĩ rồi cậu lại thôi - Cần gì phải giải thích? Hiểu lầm kiểu này, có thể vừa khéo chọc giận anh ta không?
Tạ Tịch cụp mắt, nhìn thi thể đã lạnh của anh họ, đầy vẻ bi thương.
Bộ dáng này giống như ngầm thừa nhận, Aix như bị sét đánh, tròng mắt đỏ tươi tràn đầy sát khí: "Em tiếp cận ta chính là vì cấm thuật này?"
Tự biên tự diễn hoàn hảo, Tạ Tịch bớt việc.
"Không phải thế!" Gall ngẩng đầu, không chút khách khí kích thích tiền nhiệm của mình, "Cậu chủ sao lại thích ngươi!"
Aix vừa buồn vừa giận, quay đầu nhìn Gall chằm chằm: "Ngươi thì tính là cái gì!"
Gall nhếch khóe môi: "Ta cũng là tế phẩm của pháp trận, cậu chủ yêu ta."
Nếu không phải bầu không khí quá giương cung bạt kiếm, Tạ Tịch quả thực hoài nghi đây là hai học sinh tiểu học tranh giành tình cảm.
Lòng Aix đau như cắt, có thua cũng không chịu mất mặt: "Cho nên ngươi là tế phẩm thất bại."
Một câu nói trúng hồng tâm, Gall cũng bùng nổ: "Sẽ thất bại bởi vì những điều kiện khác không đủ, không phải bởi vì cậu chủ không yêu ta!"
Người duy nhất biết tình hình thực tế - quản gia Randy - nghe không nổi nữa, hắn vạch trần chân tướng: "Điều kiện của tế phẩm là người yêu cậu chủ tha thiết, cũng không phải là người cậu chủ yêu sâu đậm." Cậu chủ chỉ yêu mình ta, các ngươi là thứ gì!
Gall sửng sốt.
Mây mù che kín Aix nhờ câu nói này mà biến mất sạch sẽ, hắn ta nhìn về phía Tạ Tịch với đôi mắt nóng bỏng: "Là thế phải không? Là do ta nhớ nhầm rồi sao? Ta..." Hắn ta tiến lên mấy bước, cầm tay Tạ Tịch, giọng nói khẽ run, "Seyin bé bỏng của ta, em chỉ yêu mình ta, đúng không?"
Tạ Tịch: "..."
Hai quản gia cả cũ lẫn mới của cậu đều sắp dùng ánh mắt xuyên thủng cậu rồi.
Cho dù một lòng muốn chết, cậu cũng không muốn chết như một tên cặn bã! Há, không phải như, cậu chính là tên cặn bã đó.
"Như vậy cũng tốt." Aix cũng rất đáng thương, rõ ràng còn đang hoài nghi, nhưng vẫn lừa mình dối người nói, "Chúng ta vĩnh viễn có thể ở bên nhau..."
Tạ Tịch chỉ có thể kiên trì làm tên cặn bã: "Tôi không yêu anh, ban đầu tôi sợ bị anh giết, sau đó là tôi đang lợi dụng anh." Rốt cuộc cũng nói hết ra.
Đôi mắt màu đỏ của Aix hơi mở lớn, trên khuôn mặt anh tuấn đều là vẻ khó mà tin nổi.
Gall vốn đang bất an nghe vậy kích động, cậu ta nhìn về phía Tạ Tịch, tràn đầy thành kính nói: "Cậu chủ, ngài chịu tủi thân, em sẽ xử lý thứ tà vật này, để hắn không gây phiền phức cho ngài nữa."
Tạ Tịch rất sợ tổn thất một "đại tướng", mở miệng nói: "Cậu và anh ta không khác nhau." Nói xong chính cậu cũng muốn cho mình một nhát dao - Đây là lời con người có thể nói sao!
Gall giật mình, lông mi cong dài khẽ run rẩy, giọng nói hơi khàn: "Em, em mặc dù cũng thành vampire, nhưng em vẫn là Gall của..."
Tạ Tịch không thể không dập tắt chút hy vọng còn sót lại trong lòng cậu ta: "Gall, tôi cũng đang lợi dụng cậu, bởi vì tôi cần một tế phẩm."
Gò má vốn trắng nõn của Gall nháy mắt không còn chút máu, tái nhợt hơn cả tờ giấy trắng: "Cậu, cậu chủ, ngài không cần nói đùa..." Đôi mắt cậu ta mở rất lớn, tròng mắt đỏ tươi như muốn rỉ máu.
Tạ Tịch không hề yêu bọn họ, nhưng nhìn những vẻ mặt như trời long đất lở đó, cậu cũng không nhịn được có chút đau lòng. Đây là chuyện rất bình thường, cho dù nhìn thấy người xa lạ bị đối xử tàn nhẫn như vậy cậu cũng sẽ không đành lòng.
Quản gia Randy rốt cuộc vẫn là người lớn tuổi hơn, không dễ kích động giống như Gall, hắn không nói điều gì, cũng không hỏi câu gì, mà trước mắt dưới tình huống "đào thải" hai người, hiển nhiên Randy là người thắng trận duy nhất.
Nhưng Tạ Tịch không có ý định bỏ qua hắn, Aix và Gall đều đã đứng sát lằn ranh hắc hóa, chốc nữa họ ra tay mà quản gia Randy lại xung phong đi đầu ngăn cản trước mặt thì cậu biết làm sao?
Cậu vốn dĩ vẫn hoài nghi ba người này hợp lực lại không giết chết được cậu, ít đi một người, chẳng phải càng không xong sao?
Nửa sống nửa chết quá đau khổ, Tạ Tịch không hứng thú nếm thử.
Cậu nắm chặt thời gian nói: "Tôi không nói đùa, tôi quả thực không yêu các người."
Tròng mắt Gall như muốn nứt ra: "Ngài yêu Randy sao?"
Cậu chỉ chờ câu nói này mà thôi. Tạ Tịch thuyết minh hoàn mỹ bản sắc của tên cặn bã: "Anh ta chẳng qua là một người hầu, có tư cách gì nhận được tình yêu của tôi?"
Quản gia Randy vẫn luôn giữ im lặng đột nhiên ngẩng đầu.
Tạ Tịch mặt không đổi sắc, thậm chí có chút kiêu ngạo nói: "Hoặc là quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ, hoặc là kẻ hầu thân phận thấp hèn, sao tôi phải yêu mấy người chứ?"
Chắc gần được rồi nhỉ? Trong lòng Tạ Tịch mặc niệm: Xin các anh nhất định phát lực cùng lúc, một hơi tiễn tôi lên đường.
Người ra tay trước là Gall, sắc mặt cậu ta u ám, bờ môi nhạt màu không chút máu, cả người giống như cây cung bị kéo căng, vừa tuyệt vọng vừa thống khổ: "Ngài vẫn luôn gạt tôi."
Nếu là Seyin Hall thật, quá nửa sẽ sợ hãi, đáng tiếc Đại ca Tạ một lòng muốn chết, thêm mắm dặm muối nói: "Thì đã sao?"
Aix cũng không thể nhịn được nữa, trong mắt hắn ta không còn thâm tình tựa biển, thay vào đó là sự kiêu căng và khát máu của huyết tộc: "Seyin bé bỏng, cùng ta về phủ bá tước, ta có thể tha thứ cho em." Nói thì nói vậy, rõ ràng nhận thấy sau khi trở về cùng hắn ta cậu sẽ bị giam cầm trong phòng tối ngày ngày, đời này cũng đừng nghĩ ra ngoài.
Tạ Tịch cười khẩy nói: "Tôi cần sự tha thứ của anh sao?"
Giọng nói của quản gia âm u như thể vọng lên từ đáy vực tĩnh mịch: "Ngươi không phải là cậu chủ Seyin, ngươi rốt cuộc là ai?"
Tạ Tịch nhận được dẫn dắt, đây thật đúng là một suy nghĩ (trò vui) không tệ.
Cậu nhếch khóe môi. Trên người khoác áo đuôi tôm rườm rà, đầu đội chiếc mũ có vành đính đầy hoa tường vi đen, thiếu niên xinh đẹp hoa lệ cười đến dịu dàng, giọng nói cũng thay đổi âm điệu: "Bị ngươi phát hiện rồi."
"Hoán Ma Thuật..." Đôi mắt Tạ Tịch đen như mực, tầm mắt xa lạ và lạnh lẽo nhìn về phía bọn họ, "Ngươi nói cậu chủ Seyin gọi như vậy hả?"
Kẻ có khí chất khác xa một trời một vực với Seyin Hall này hoàn toàn chọc giận ba người, cõi lòng tràn đầy tuyệt vọng của họ rốt cuộc tìm được cửa đột phá, cùng nhau phát động một đòn tấn công chí mạng về phía cậu.
"Tên ác ma này, trả ngài (em) ấy lại đây!"
Tạ Tịch rốt cuộc đạt được ước muốn, chết.
Thời gian vừa khéo, ngày thứ bảy kết thúc, sinh mệnh Seyin Hall cũng trở về điểm cuối.
Tạ Tịch thấy được nhắc nhở dưới góc phải tầm nhìn: Chúc mừng ngài, nhiệm vụ hoàn thành.
Trong chốc lát, trước mắt cậu tối sầm lại, giống như bị thứ gì đó điên cuồng lôi kéo, cậu tách khỏi Seyin Hall, rời khỏi thế giới này.
Trung Ương - Vườn hoa.
Người đàn ông ngồi dựa lưng trên chiếc ghế rộng khẽ nhếch bờ môi mỏng, đôi chân thon dài của y lười nhác đặt lên trên bàn đệm, tư thế ngồi chẳng ra dáng gì. Đường nét cơ thể của y quá tốt, cho dù ngồi thành như vậy cũng như một con sư tử đang nghỉ ngơi, ẩn giấu sức mạnh tràn đầy dưới vẻ biếng nhác tùy tiện.
Y nhìn không chớp mắt vào màn nước trước mặt.
Nơi đó dừng lại ở một hình ảnh.
Thiếu niên mặc trang phục hoa lệ, dáng người thẳng tắp, vòng eo cực nhỏ, những đóa tường vi đen và viền ren hoa mỹ tạo thành điểm nhấn đặc sắc, khiến đôi mắt đen nhánh, khuôn mặt tinh xảo và thần thái lạnh lùng kiêu ngạo của cậu nổi bật hẳn lên.
Giang Tà cười khẽ, chạm nhẹ lên khuôn mặt non mịn của cậu.
Màn nước nhoáng lên, hình ảnh biến mất, sau đó một hàng chữ nổi lên.
[Chuẩn Thế giới cấp S "Tình yêu bên trái hay là bên phải" - qua cửa, người thiết kế: X, người qua cửa: nặc danh.]