Trò Chơi Định Mệnh

Chương 26: Chương 26




Hải Anh và Phúc Huy thì lo quản lý những bệnh viện trên thế giới, Khoa Nam và Thanh Nhi thì sau khi sát nhập tập đoàn World và tập đoàn Wind với nhau, họ có một chiến du lịch khắp thế giới. Aron và Ivy, bận với những công việc trong nước sau khi Aron đắc cử làm tổng thống Nhật. Khánh Chi với Tuấn Kiệt không quản lý tập đoàn tiếp Khoa Nam mà ngược lại đi phụ, quản lý tiếp bệnh việnh của Phúc Huy. Còn lại cuối cùng là Minh Hoàng, sau khi cưới Kiều Anh, anh vừa quản lý CIA và cũng vừa nhà làm chàng rể họ Huỳnh sống hạnh phúc với đứa con trai đầu lòng, hiện giờ con Minh Hoàng có lẽ đã 28t thua Thiên Khánh bởi 2 năm sau Minh Hoàng với Kiều Anh mới kếu hôn. Có lẽ những cái tên đó sẽ khiến mấy bạn chóng mặt và rối mù vì quá nhiều tên. Nhưng những tên đó đã từng làm mưa làm gió một thời ở thương trường và cả thế giới đêm. Đó cũng là nguyên nhân mà tại sau lúc trước trong profile mình đã nói với mấy bạn Thiên Khánh "cũng là người đứng đầu bên hắc đạo". Bởi chúng ta vừa biết những nhân vật từng một thời vang vọng trong thế giới hắc/bạch đạo. Minh Hoàng, bác Thiên Khánh là ông chủ của tổ chức sát thủ CIA, cha Thiên Khánh tức là Khởi Phong là người đứng đầu, nắm quyền trong thế giới ngầm và hiện là chủ tịch của tập đoàn huyền thoại World. Thế nên đừng trách sao, Thiên Khánh là một người không sợ trời không sợ đất. Và chưa ai trong chúng ta hiểu rõ hết tính cách của Khánh kể My và Tú Anh, trừ 3 người bạn thân nhất trong bộ tứ tài phiệt.
Quay lại với chuyện của Khánh và My, xe Khánh cũng đã chở My đến trước cửa nhà. Mặt My vẫn tối sầm và cúi gầm mặt xuống. Lấy lại bình tĩnh, cô quay qua mỉm cười với anh.
- Thiên Khánh, em không sao đâu anh và Tú Anh đừng lo quá, em lớn rồi biết tự chăm sóc cho bản thân mà._ Nụ cười của My ẩn chứa một điều gì đó không tự nhiên cho lắm.
Dứt lời My cũng chuẩn bị xuống xe, khi cô mở dây an toàn ra chuẩn bị mở cửa xe bước xuống thì Khánh nắm lấy tay trái cô, giữ cô lại. Cô ngây người nhất thời không kịp phản ứng.

- Anh biết em giả vờ rất giỏi. Đừng cười nữa, hãy khóc nếu em muốn, anh ở đây mà._ Khánh cũng cất tiếng lời nói của Khánh như dòng nước ấm chảy vào tai My.
Bây giờ anh không cần vẻ lạnh lùng đó để nói chuyện với cô nữa mà là vẻ ôn nhu khiến người khác ấm lòng. Rồi Khánh im lặng chờ phản ứng của cô. Cho đến khi những giọt nước mắt trên mi rơi xuống và thành lời thì Khánh cũng nhẹ lòng. Chuyện anh lo cũng đã xảy ra, anh nên làm gì để giữ My bây giờ ở lại. Ngày thường, anh giải quyết chuyện rất giỏi nhưng gần đây anh nhận ra những chuyện liên quan đến My thì anh chẳng làm được gì cả y như một tên ngốc đành đứng ngoài mà nhìn. Nhưng càng nhìn thì anh càng thấy đau khi My dần mất đi bản tính vui vẻ của mình. Giờ anh nên làm gì đây, anh cần một lời chỉ dẫn, bảo anh nên làm thế nào cho phải.
My vẫn cứ khóc như thế, không thôi. Khi cô càng muốn nước mắt dừng thì nó lại càng ra nhiều hơn.
Đưa đôi mắt thấm đẫm nước mắt của cô nhìn Khánh, tim Khanh nhói.Cô khẽ cất tiếng, giọng rung rung của mình nói với Khánh là " Cho em mượn vai anh một chút được không". Ngay tức thì, Khánh liền ôm lấy My. My ngã đầu vào vai anh mà khóc thoải mái. Đây là lần thứ 2, cô tự vào bờ vai anh mà khóc như thế. Bờ vai anh rất lớn đồng thời cũng rất ấm tạo cho cô cảm giác an toàn và bình yên khi tựa vào. Ông Đức ở trong phòng nhìn ra cửa sổ vô tình thấy cảnh ấy, ông thấy yên tâm khi giao My cho Khánh. Ông rất tin tưởng Khánh, tin Khánh sẽ đem lại cho My hạnh phúc mà 4 năm trước ông đã vô tình làm mất nó. Nên ông đành trông cậy mọi thứ và Khánh. Trên lầu, Vương đứng ngoài, lang can thấy tất cả, anh rất muốn xuống kéo My ra nhưng hiện giờ anh là anh trai My, anh không có quyền tước đoạt đi hạnh phúc mới của My nên anh đành phải đứng nhìn My và người đó hạnh phúc, vì khuất tầm nhìn và xa nên Vương không biết người đó là Thiên Khánh anh họ của anh.
Trong xe, sau khi khóc một hồi thì My cũng xong, vơi đi nỗi buồn mà bấy lâu nay. Dù nói vậy nhưng Khánh vẫn không hỏi tại sao My lại gượng ép bản thân cười để che giấu điều gì như thế mà vẫn khuôn mặt lạnh lùng muôn thuở nhìn cô.
- Thiên Khánh, cảm ơn anh, cũng tối rồi anh về đi. 2 hôm sau e sẽ vào tập đoàn, đừng lo._ My khóc xong thì lại cười, thấy cô cười anh cũng tạm yên tâm. Anh lại gần trước mặt cô, lau nhẹ nước mắt cho cô và kèm hành động khiến My hoàn toàn bất ngờ là hôn lên trán cô. Đôi mắt My mở to lên vì ngạc nhiên. Nhìn khuôn mặt ngây ngô đó của cô làm anh phì cười. Rồi cô bước xuống xe, đợi cô vào trong nhà rồi, anh mới láy xe về.
Khóc Xong, My lấy lại tâm trạng, cô âm thầm vào nhà. Đi ngang qua phòng ông Đức với bà Ngọc thì cô khựng lại khi nghe bà Ngọc kêu ông Đức 2 ngày sau đăng kí kết hôn, để còn làm khai sinh cho đứa trẻ sắp chào đời trong bụng bà. Thì mắt My lại tối sầm lại, gươnh mặt hiền từ như trăng tròn bỗng thay đổi đáng sợ. Cô trợn mắt nhìn cửa phòng Ông Đức rồi đi thẳng lên lầu.
. . .
2 ngày sau.

My cũng trở vào tập đoàn, cứ tưởng là thời gian cô nghỉ khi vào, công việc sẽ chất cao như núi nhưng không phải. Thời gian cô nghỉ thì Tú Anh và Ngọc Thư đã giải quyết công việc giúp cô phần nào nên đỡ đi rất nhiều.
Vào tập đoàn, làm việc thì đến trưa My đi tìm Khánh, bởi cô sợ Khánh lại lo làm bỏ cả ăn nên cô phải đi kiếm anh thôi. Qua phòng làm việc của anh thì không thấy anh đâu, căn phòng trống rỗng. Cô tính mở cửa đi ra khi mở cửa thì cô gặp một người đàn ông, anh ta nhỏ hơn Khánh 2t. Nhìn cách ăn mặc của anh ta thì nghĩ anh ta không phải người thường.
Thấy My, tưởng My là thư kí của Khánh nên anh hỏi cô là "Kelvin có ở đây không?" Câu hỏi của anh chẳng khác nào như mù đi đêm, My cũng vừa qua phòng Khánh, kiếm Khánh nhưng không thấy anh đâu, giờ có người hỏi cô không biết nói sao nên trả lời đại là Khánh vừa bận chút việc nên nhờ anh ngồi chờ một chút. Đúng lúc Tú Anh đi đến phòng Khánh đưa tài liệu thì gặp mặt nhau. Tú Anh mừng gỡ gọi anh Lionel My ngạc nhiên.
- Diễm My, để mình giới thiệu đây là anh họ mình Lionel, tên Việt là Dương Hoàng Long._ Không cần cũng đã biết con của ai khi nghe Tên đệm có chữ "Hoàng", vâng anh ấy chính là con trai của ông trùm CIA, Hoàng Long.
My ngây người khi nghe tin chấn động ấy.
Sao!!!

Dương Hoàng Long, lại là người họ Dương. Nhưng khoan đã nếu vậy thì . . .
- Tú. . . Tú Anh, bồ và anh Thiên Khánh họ gì? Mình quên mất rồi._ Giọng My run run như đang cố giữ bản thân phải bình tĩnh.
Trong lòng cô, mong sự thật không giống như những gì cô nghĩ, cầu mong những điều ấy chỉ là phỏng đoán không giống hiện thực.
Zing Blog