- Thiên Khánh con có trong phòng không._ Giọng ngọt ngào của một người phụ nữ vang lên.
Cánh cửa phòng mở ra, lọt vào đôi mắt kia là hình ảnh cực kì lãng mạng, 1 nam 1 nữ đang ôm nhau. Hình như bà vào không đúng lúc thì phải.
Thấy bà vào, My liền ngồi bật dậy, lau nhanh nước mắt. Bà nhìn cách ăn mặt của My bà không cằn nhằng hay nghi ngờ gì chỉ nở 1 nụ cười hiền hậu. Nhìn cặp đôi trẻ này chẳng khác gì bà và chồng bà hồi xưa. Nhưng lúc ấy bà với Khởi Phong là 1 đôi oan gia, khi đó bà còn hiểu lầm là Khởi Phong thay đồ cho bà nhưng thật ra là Khởi Phong nhờ người làm.
- Bà là Trần Khánh My._ My không ngần ngại nói thẳng họ tên mẹ chồng à nhầm :-P mẹ Khánh trước mặt Khánh.
Đôi mắt của bà cũng rất đẹp, đẹp như mắt My nhưng khác một điều là đôi mắt bà trải qua nhiều sóng gió và đau khổ, rơi nước mắt nhiều hơn cô. Cứ tưởng là đôi mắt đẹp ấy sẽ không thấy được ánh sáng nữa vì khóc quá nhiều. Khánh nhíu mày, cô lại ôm hận thù đến tới nhà anh sao.
- Ừm, cháu là ai?._ Khánh My vẫn hiền hậu như ngày nào, có lẽ sau khi sinh Khánh và Tú Anh bà trở nên dịu dàng hơn trước rất nhiều.
- Trần Diễm My._ My đáp lại
Màng chào hỏi khá nghẹt thở giữa hai người nhưng đa phần mang lửa đều từ Diễm My chứ không phải Khánh My. Nghe tên My cùng với họ Trần, Khánh My càng vui.
- Họ Trần và họ Dương đúng là rất có duyên, luôn thành một gia đình với nhau._ Bà giữ ý hoà hảo nhưng Diễm My không ý vậy.
- Tôi thì không nghĩ vậy, nhìn bà rất hiền nên bao nhiêu việc làm của Khánh Ngọc gây ra cho bà, bà đều tha thứ hết. . . Rất cao thượng. Nhưng tôi lại không giống như bà, tôi không thể bỏ được hận thù trong mình._ Giọng Diễm My lạnh xuống.
Nghe giọng Diễm My và thái độ của Diễm My thì Khánh My cũng biết Khánh Ngọc đã làm việc gì khiến người khác tức giận như vậy. Nhưng 2 chữ hận thù không hề đơn giản như những việc hãm hại bình thường mà hình như rất nghiêm trọng. Khánh My nhìn sang Kháng rồi nhìn sang Diễm My, gằng giọng nói: Khánh Ngọc lại gây ra chuyện to lớn gì với nhà cháu rồi đúng không? Bác sẽ điều tra.
Khánh My luôn thế, đã bao nhiêu năm trôi qua chưa vị hiền hậu vẫn còn đậm trong cô.
- Tôi sẽ đợi, trước khi bà điều tra ra thì hận thù của tôi đối với nhà họ Dương không hề phai nhạt. . . Kể cả anh._ Đáp lại thái độ nhân từ hiền hậu của Khánh My là một câu sắt lạnh.
Dứt lời Diễm My đứng dậy, bước xuống giường, lấy chìa khoá xe của cô mà Khánh để trên bàn kế giường ngủ rồi đi, khi đi ra vô tình cô chạm mặt với Khởi Phong và Tú Anh, Tú Anh hết sức ngạc nhiên khi thấy Diễm My ở đây, Tú Anh tính mở miệng nói thì Diễm My đi lướt qua cô, khi đi đôi mắt Diễm My buồn xuống. Bạn thân từ nhỏ đến lớn, cả 2 họ không nghĩ một ngày lâm vào tình cảnh khó xửa nào như thế này. Không nghĩ có ngày chào nhau bằng ánh nhìn buồn bã hay sắt lạnh. Nếu như không có chuyện gì xảy ra chắc chắn khi gặp Tú Anh lúc nãy cô sẽ nói: mình về nhé. Nhưng mọi chuyện đã không như thế, làm Tú Anh rất buồn.
Khởi Phong thì hết sức ngạc nhiên khi chạm mặt Diễm My, đôi mắt Diễm My chẳng khác gì Khánh My lúc trước, khuôn mặt cũng có vài nét giống. Nếu Tú Anh không ở đây thì có lẽ ông sẽ nghĩ Diễm My là con gái của ông. Nếu ông không lầm thì Diễm My chỉ mặc chiếc áo sơ mi nam màu tối, chủ nhân của chiếc áo đó không ai khác là Thiên Khánh. Như thế dù trong sáng hay trong tối thì ông nghĩ tình cảm của Khánh với Diễm My không hề đơn giản. Diễm My đã đi nhưng Khánh vẫn đứng nhìn dáng Diễm My đang khuất xa đó, nhìn thấy Khánh ông không khỏi cười khi nhớ ông lại mấy chục năm trước khi đó ông cũng bằng tuổi Khánh như bây giờ. Vì một số lý do nên ông buông tay và bà My ra đi. Lúc bà đi ông cũng đứng nhìn như Khánh bây giờ, chuyện của ông bà trải qua bao nhiêu sóng gió và chia ly mới đến được với nhau như ngày hôm nay. Còn Khánh, có lẽ chuyện tình cảm cũng chỉ mới bắt đầu và bao nhiêu sóng gió ở phía trước đang đón chờ con trai ông nhưng ông tin, dù như thế nào Thiên Khánh sẽ không gục ngã. Tuy anh rất ít nói và rất ít biểu hiện cảm xúc nhưng Thiên Khánh sẽ không dễ dàng gục ngã trước khó khăn.
Hôm sau
Diễm My đi ra ngoài mua một chút đồ ăn nhẹ về nhà, giữa đường cô vô tình gặp Khánh Ngọc, đúng là người không ưa đi đâu cũng gặp. My không phải là loại người thích kím chuyện nên đi lướt qua bà như không hề quên biết nhưng Khánh Ngọc không phải nhân từ, hiều hậu như Khánh My nên chuyện ngày hôm đó mà Diễm My dành cho bà nhất định bà sẽ để trong lòng. Khi My vừa lướt qua thì bà chụp cổ tay My lại, My trợn to mắt nhìn bà, bà muốn làm gì đây. Gây chuyện ở chỗ đông người sao. Không cần nói My vùng vẫn, giựt tay ra nhưng không được. Khánh Ngọc như một người điên, khi chụp được tay My, giữ My lại liền không ngừng chưởi My giữa chốn đông người. Tay bà Ngọc siết chặt tay My đến nổi xương cổ tay muốn nát vụn ra. Nếu bà không xiết tay My đau như vậy thì nhất định My sẽ làm bà không còn mặt mũi để ra đường. My cứ lo gỡ tay bà ra nên không quan tâm bà chưởi cô như thế nào? Hay những người tới xem kịch ngày càng đông hơn cô cũng để mặc, chuyện cô lo bây giờ vẫn là cổ tay đáng thương của cô. Minh Vương đang chạy xe thì thấy bên đường có đám đông tụ tập ở đây, anh tính chạy luôn nhưng khi nghe trong đám đông vang lên tiếng My nói thì anh chợt thắng xe lại. Tay My bị bà bóp đế muốn gãy nên cô không chịu được hét lên: Bà buông tay tôi ra được không.
Vang vọng đến Vương, nên anh dừng xe lại bước vào thì thấy mẹ anh và My đang vằn co, anh liền chạy tới cản ra.
Cổ tay My cũng được anh kịp thời cứu, thấy anh bà Ngọc rất mừng nhưng Vương hình như vẫn còn giận bà nên cản ra, anh liền dẫn My đi khi đi bà Ngọc vẫn gieo cho My một cậu rất khó lọt tay.
Về phần My, My không từ chối mà vẫn chấp nhận đi cùng Vương và điểm hẹn của họ vẫn là quán caffe cũ của Minh Vương.
My và Vương ngồi ở chỗ cũ, chiếc bàn kế bên cửa kính trên tầng hai ấy.Bên ngoài trời cũng bắt đầu mưa, mưa buồn và lạnh như trái tim My bây giờ. Ngồi đối diện với anh, cô không hề trốn tránh mà trực tiếp đối diện với ánh nhìn của anh bằng đôi mắt giá lạnh của cô. Cách xa bàn của họ ở tầng 2 trong quán thì có một chiếc bàn đặt ở sau tấm vách tre kia, có 2 người đàn ông đang bàn công việc một người ngoài 40 người còn lại khoảng 30. Khi bàn xong thì người đàn ông 40 ấy đứng dậy ra về, còn lại người đàn ông kia, khi anh tính đứng dậy ra về thì vô tình tầm mắt rơi vào chiếc bản của My và Vương. Thế là anh im lặng ngồi xuống quan sát họ.
Ở đằng bàn My, Vương nói điều gì đó rất nhiều, rất dễ dàng nhìn ra tia bi thương qua mắt anh. Còn My thì im lặng lâu lâu cô mới trả lời, nói chuyện không lâu sau thì My cũng đứng dậy ra về, bỏ lại mình Minh Vương ngồi ở đây. Thấy My về, người đàn ông 30 tuổi kia rất muốn chạy theo gọi cô lại để đưa cô về nhưng rồi ý định đó cũng bỏ đi.
My về nhà với tâm trạng hết sức bình thường, không bực bội cũng không tức giận hay đau buồn. Nhìn cô như rất lạc quan, về nhà thì cô liền cất đồ ăn vào tủ lạnh, chỉ chừa lại một hộp bắp rang để cô vừa ăn, vừa xem phim. Cô bật kênh này đến kênh khác cuối cùng cũng lựa một kênh duy nhất là phim thuộc thể loại drama mà thể loại đó chẳng khác gì bữa cô quậy ở biệt thực hoa hồng hôm trước, đồng thời bộ phim làm cô nhớ lại lời nói sáng nay của bà Ngọc là " cô sẽ phải hối hận về những việc làm trả thù". Nhớ lại lời ấy My cảm thấy rất nực cười. Bà làm không biết bao nhiêu chuyện ác, không cảm thấy hối hận mà bảo cô còn lời Minh Vương ở quán caffe nữa.
Nhớ lại tuy cảm thấy nực cười nhưng đồng thời cũng làm My mất hứng xem phim. Cô dùng the mote tắt tivi rồi dẹp phần thức ăn vào tủ lạnh.
Cô bước qua bên hông ngôi nhà, bên hông là khu vườn nhân tạo do Quân thiết kế, chiếc bàn kính tròn có 3 chân cùng với 2 chiếc ghế mây ở đó, không xa ở đằng sau là một hồ bơi rộng lớn. Tấm kính trong suốt phân cách giữa thế giới nhỏ trong ngôi nhà và thế giới rộng lớn ở bên ngoài.
"Chẳng lẽ, em không hối hận khi đánh đổi tất cả để trả thù thôi sao"
Câu nói của Vương lại vang lên trong đầu cô, cô im lặng nhìn từng giọt nước mưa chảy dài phía trên tấm kính chảy xuống bất giác môi cô nhếch lên.
- Hmm. . . Xin lỗi trong từ điển của tôi không có 2 từ được gọi là "hối hận"._ Từng ngón tay mảnh khảnh đặt lên cửa kính bỗng co lại thành nấm đấm.
Có lẽ Diễm My của ngày hôm qua đã biến mất mãi mãi và không thể nào trở về để cứu vãn được nữa. Dù có trở về thì cô cũng sẽ làm được gì ngoài 2 từ "muộn màng" hay "hối tiếc".
Zing Blog