Từ khi My bị gian lỏng trong căn phòng đó thì cuộc sống của My bắt đầu trải qua từng chút 1 cách vô vị như thế nhưng cô lại không đập cửa hay những hành động muốn ra ngoài như trong phim mà lại im lặng cam chịu 1 cách như thế. Bởi mỗi buổi sáng hay mỗi đêm khuya thì Khánh vẫn đều đặn, âm thầm đến thăm cô. Nhưng mỗi lần anh tới căn phòng đều chìm trong bóng tối nên My vẫn không thấy mặt anh và không biết anh là Khánh. Cho đến hôm nay, thời gian của những ngày qua đã cho biết 1 điều là cô chắc chắn rằng người đàn ông đều đặn đến thăm cô mỗi khi cô ngủ là anh bởi những lúc đó cô chưa hề ngủ chỉ là giả vờ.
Sáng hôm nay như bao ngày, Khánh lại đến thăm cô.
Tay anh vuốt nhẹ máy tóc cô thì cô mở mắt nhìn anh. Do bức rèm đen quá dày nên hình ảnh gương mặt anh vẫn còn rất mong lung.
Thấy cô mở mắt anh vội đứng dậy đi, cô chạy theo, ôm anh từ phía sau làm cho anh không thể bước tiếp nữa.
- Tại sao anh lại trốn em? Tại sao vậy? Có phải anh đã không còn yêu em?
Cô nghẹn ngào nói, úp mặt vào tấm lưng to lớn của anh nói. Câu nói của cô xé nát cõi lòng anh.
Anh nắm mắt lại, lạnh lùng gỡ tay cô ra, rồi đi. Khi anh vừa đi tới cửa, tay vừa đặt nên nấm nắm cửa thì nghe đằng sau 1 tiếng xoảng vang lên, anh liền quay lại và thấy My cầm một mảnh vỡ trên tay đưa sát vào cổ.
Anh nhìn cô bằng đôi mắt đau lòng, cô đúng là ngốc đã lớn như thế này rồi mà vẫn còn ngốc như vậy sao. Vì anh mà cô phải làm như vậy sao? Có xứng không chứ.
Anh thầm nghĩ bản thân anh không xứng đáng để cô làm tất cả điều đó.
Anh vô tình quay lưng đi, tay mở thì tiếng nói của My lại vang lên.
- Nếu anh bước ra khỏi cánh cửa này thì sẽ không còn gặp em được nữa và sau này thì đừng hối hận.
Lời khẩn khoảng cầu xin đã không còn thì đành dùng những lời đe doạ vậy.
Nhưng Khánh vẫn vô tình bước ra khỏi cánh cửa. Khi anh bước ra thì bên trong 1 dòng máu đỏ đổ ra và 1 dáng người ngã xuống. Khánh hoàn toàn bất ngờ, anh lại không ngờ My lại làm như vậy mà không nghĩ tới người thân còn lại.
Anh chạy vội tới, ôm lấy cô, bế phốc cô lên và đưa tới bệnh viện.
My tỉnh dậy thì đã thấy cô trong bệnh viện, bên cạnh cô là bóng dáng thân quen mà suốt 4 năm qua cô chờ đợi ấy, Thiên Khánh.
Thấy cô tỉnh, anh đỡ cô dậy. Cô nhìn rõ mặt anh rồi đưa bàn tay nhỏ bé, yếu ớt của cô chạm nhẹ vào mặt anh và mỉm cười, nói:em không mơ, thật sự em không mơ, đúng không?.
Khánh gật nhẹ đầu như thay lời đáp và ôm cô vào lòng. My ôm chặt anh, thật chặt anh không muốn buông vì sợ khi buông anh ra anh sẽ lại bỏ cô mà đi nữa.
Họ ôm nhau thật lâu mới buông ra.
- Em nghỉ ngơi tí đi, em mất khá nhiều máu, mà lúc nãy máu trong kho dự trữ đã hết rồi may có Quân.
Khánh hạ gối xuống cho cô nằm.
- Hai em, anh ấy đâu rồi?
Cô khẽ hỏi
- Cậu ấy cần làm một chuyện.
- Thiên Khánh, em cần lời giải thích từ anh.
Cô tin tưởng anh và muốn anh giải thích cho những chuyện đã xảy ra. Và Khánh giải thích cho My nghe, đồng thời cũng nói cho My nghe chuyện Thiện vẫn còn sống và kêu cô tránh xa Lan Anh ra nếu không cô sẽ gặp nguy hiểm.
Nghe Khánh nói xong và kể xong thì My cũng khá bất ngờ khi Thiện vẫn còn sống và còn bất ngờ hơn khi Lan Anh là em gái của Thiện và mục đích của Lan Anh là tiếp cận cô là để trả thù chứ không phải làm bạn. Nhưng My lại không buồn chỉ dịu dàng mỉm cười và nói khi cô vừa hiểu ra một chuyện.
- Có phải hai em đi đến gặp Lan Anh không?
Khánh không giấu mà gật đầu, nghe My nói thế anh cũng đoán được phần nào My biết được mối quan hệ giữa Lan Anh và Quân đã nảy sinh tình cảm.
- Họ như chúng ta 4 năm trước, rất muốn yêu nhưng lại không thể chỉ vì 2 chữ hận thù. _ My buồn bã nói.
Ông trời thật trớ trêu, luôn cho con người ta gặp nhau như 1 định mệnh để rồi gây ra những oan trái như thế.
- Hận thù Quân có thể bỏ qua để yêu một ai đó nhưng còn lí do khác mà Quân lại không cho bản thân cậu ấy cơ hội để yêu Lan Anh.
- Lí do khác, đó là lí do gì?
*
* *
Trong một căn phòng tăm tối như căn phòng mà My bị giam lỏng, nhưng nơi đây không có cảm giác thân quen ấm áp như My mà là sự cô đơn đến đáng thương. Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, mắt đang chăm chăm hướng vào hình của cô gái trong chiếc điện thoại trên bàn, bất chợt vang lên tiếng gõ cửa. Anh ra lệnh cho vào và bước vào là 1 dáng người cao to.
- Chủ nhân, cô chủ vì muốn trả thù cho ngài nên đã tiếp cận Diễm My để trả thù. _ Người đàn ông kia, 1 chân trụ, 1 chân quỳ xuống báo cáo.
Nghe vậy người đàn ông kia đứng dậy và đi tới chỗ thuộc hạ đang quỳ của mình.
- Tại sao cậu biết? em ấy khi nào sẽ làm và hiện giờ đang ở đâu?
- Bẩm chủ nhân, ngài King nhờ thuộc hạ làm vì ngài ta nói ngài ta không thể ra mặt. King nói hôm nay cô chủ sẽ ra tay vì ngài William đã phân rõ tình cảm với cô chủ. Hiện cô chủ đang ở cánh đồng lau.
Tên thuộc hạ cuối đầu trả lời.
Nghe câu trả lời ấy người đàn ông kia đủ biết rằng gái anh và Quân đã có tình cảm với nhau. Anh khá bất ngờ nhưng em gái anh là người dám nghĩ, dám làm nên anh phải ra tay ngăn cản nếu không, không chỉ My bị tổn thương mà cô em gái ngốc kia cũng như thế. Vốn dĩ tính cách của 2 người rất giống nhau nhưng vì anh đã trở mặt thành kẻ thù nếu không họ sẽ là đôi bạn thân rất thân như My và Tú Anh.
Còn về việc Quân và em gái anh có tình cảm với nhau mà không thể đến vì 2 chữ hận thù thì làm anh nhớ tớ Khánh và My 4 năm trước. Mối quan hệ đó làm anh phải thở dài mệt mỏi vì 4 năm sau em gái anh lại cuốn vào vòng xoáy hận thù như My của 4 năm trước. Với My, Quân đã giải quyết và xoá bỏ được thì anh, cũng sẽ giải quyết và bảo em ấy buông được. Anh cũng đến lúc phải ra mặt rồi, không thể ẩn mình mãi như thế dù lúc trước anh từng có suy nghĩ sẽ ẩn mình mãi mãi.
- Được rồi, chuyện này tôi sẽ ra mặt giải quyết, Kris cậu về đi.
- Chủ nhân, còn 1 việc nữa, Diễm My, cô ấy. . . _ Người đàn ông đó ngập ngừng.
Nghe cái tên Diễm My thì người đàn ông đang ngồi trên bàn chau mày lại 1 cách lo lắng khi thái độ của Kris anh ngập ngừng như thế.
- Diễm My, em ấy sao?_ Anh liền hỏi.
- Cô ấy vì ngài King lấy mảnh vỡ rạch cổ mình và đã nhập viện. _ Kris báo cáo.
Không chần chừ suy nghĩ người đàn ông liền lấy chiếc áo vest vắc trên ghế sofa và vội vã đi ra ngoài.