Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 33: Sợ quá, không ngủ được



"Nhiệm vụ [Ngủ] yêu cầu phải bắt đầu trong vòng 5 phút, trong khi nhiệm vụ [Tắm rửa] thì yêu cầu xong trước 4:00 rạng sáng, vậy là mình có đủ thời gian để hoàn thành cả 2 nhiệm vụ."

Trong thâm tâm, Hàn Phi đã lên sẵn kế hoạch: "Trước hết, cần hoàn thành nhiệm vụ [Ngủ]. Theo yêu cầu của nhiệm vụ, trong khoảng thời gian hoàn thành nhiệm vụ [Ngủ] thì mình cũng đạt đủ điều kiện in-game 3 tiếng đồng hồ rồi. Tới lúc đó, mình có thể tùy ý đăng xuất bất cứ lúc nào.

Nhiệm vụ [Tắm rửa] cần phải vào nhà vệ sinh. Trong không gian nhỏ hẹp như thế mà gặp phải những sự kiện linh dị tất khó tháo chạy. Có điều, lúc đó mình đã có thể tùy ý đăng xuất, nên nếu như thật sự gặp phải sự tình vượt quá mức chịu đựng thì thẳng thừng chọn quit game là xong."

Hắn tiếp nhận nhiệm vụ như thế chẳng phải vì ngu ngốc chọn càn, mà là đã tổng hợp, suy xét cả rồi.

Thời hạn bảo hộ tân thủ đã hết, bên ngoài không biết sẽ biến thành dạng gì. Thay vì mạo hiểm tiếp nhận nhiệm vụ mới xuất hiện, chi bằng cứ thành thật ở yên trong căn hộ ma ám này rồi hoàn thành bằng hết nhiệm vụ tân thủ còn hơn.

Dù gì đi nữa, hắn đã phải học thuộc lòng gần một trăm trang tài liệu của vụ án để có thể sống sót trong căn hộ này rồi.

Thời gian nhích dần từng chút một, Hàn Phi cũng dần bận rộn hẳn lên. Hắn tắt hết toàn bộ đèn điện, lấy dao phay giấu dưới gối, sau đó lại vào tháo cán chổi lau nhà ra.

Thật lòng mà nói, đối với Hàn Phi thì con dao phay kia có tác dụng ổn định tinh thần nhiều hơn là phòng vệ. Hắn chẳng cần phải sử dụng đến con dao này nếu có bạn hàng xóm nào xông cửa vào nhà. Chỉ khi nào có hàng xóm đi ngang qua mà không tình nguyện tiến vào, hắn mới lôi gậy gộc ra khiêu khích, hoặc dùng cách nhã nhặn hơn là kêu gọi mời vào.

Để tránh cho cửa chống trộm ngăn được trộm, Hàn Phi còn cố ý không chốt chặt cửa mà để chừa một khe hở nhỏ.

"Nếu mấy bạn quỷ trong căn hộ ma ám này phát điên thì mình sẽ chạy ra ngoài. Còn nếu bên ngoài có vị hàng xóm đặc biệt nào xông vào mà mình đánh không lại, mình sẽ chạy về phía phòng ngủ nằm sâu bên trong căn hộ ma ám luôn."

Tiến có thể công, lui có thể thủ. Sau khi chuẩn bị xong hết tất thảy, Hàn Phi đi vào gian phòng ngủ kế bên phòng khách. Lần trước hắn từng làm nhiệm vụ [Ngủ] trong đây.

"Lúc đó thất bại là vì mình quá hoảng hốt. Rõ ràng chỉ còn chút xíu nữa là thành công rồi, chỉ trách mình nhát gan quá. Lần này, nói sao mình cũng phải ráng chống đỡ cho đủ 3 tiếng đồng hồ. Chỉ có hoàn thành được nhiệm vụ [Ngủ] thì mình mới có thể thoải mái bung lụa trong nhiệm vụ [Tắm rửa] tiếp theo."

Hàn Phi nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ điện tử trên tường, đồng thời liên tục tự ám thị tâm lý cho bản thân.

Chờ đến đúng 00:05, hắn nằm xuống chiếc giường trong phòng ngủ nọ, lấy chăn trùm kín mít toàn thân, chỉ hé ra một khe hở nhỏ nhằm lén lút quan sát tình hình bên ngoài.

"Ở nhiệm vụ [Ngủ] lần trước, con quỷ trong nhà vệ sinh xuất hiện vào lúc 2:44.

Hôm nay mình bắt đầu làm nhiệm vụ vào lúc 0:05, giả dụ con ma lần này vẫn xuất hiện vào lúc 02:44, vậy thì mình chỉ cần chịu đựng đủ 21 phút là nhiệm vụ hoàn thành rồi.

Tuy có hơi khó, nhưng không phải là không thể. Nếu so với lần trước, hiện giờ mình còn có thêm một kỹ năng bị động là [Chơi trốn tìm], chỉ cần mình núp kỹ thì sẽ giảm thiểu tối đa cảm giác tồn tại."

Nhiệm vụ [Ngủ] đã bắt đầu, song Hàn Phi vẫn tương đối tự tin: "Không cần quá căng thẳng trong khoảng thời gian vừa bắt đầu. Chìa khóa then chốt của nhiệm vụ này nằm ở nửa tiếng cuối cùng. Có điều, cũng không thể quá lơ là cảnh giác. Trong phần giới thiệu nhiệm vụ có nói rõ, sau mỗi lần làm nhiệm vụ tân thủ thất bại, độ khó cũng sẽ được nâng lên thêm một chút. Mình vẫn cần chuẩn bị tâm lý đối phó với tình huống phát sinh đột xuất mới được."

Hàn Phi nằm trốn trong chăn, một tay nắm chặt cán dao phay, một tay nắm chặt cán cây lau nhà. Cơ bắp toàn thân hắn căng cứng như một con báo hoang đang trong trạng thái săn mồi, biểu tình nghiêm túc, ánh mắt sắc bén.

Ai mà ngờ được mới mấy ngày trước, hắn còn đang đầu bù tóc rối, tự nhốt mình trong căn phòng trọ với cái thái độ sống bất cần đời, cắm đầu cắm cổ vào game mà quên cả giờ giấc.

Đêm đã khuya, căn phòng yên tĩnh hẳn, chỉ còn mỗi tiếng tích tắc tích tắc phát ra từ chiếc đồng hồ điện tử.

Vừa nhẩm tính thời gian, Hàn Phi vừa dõi mắt nhìn chằm chằm vào ổ khóa cửa phòng vệ sinh. Toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt tại gian nhà vệ sinh kia.

Thế nhưng đúng vào lúc 0:14, một loại âm thanh kiểu "cót két, cót két..." chợt vang lên giữa căn phòng yên tĩnh.

"Khóa cửa nhà vệ sinh không động đậy, âm thanh này phát ra từ chỗ khác!"

Trong một căn phòng yên ắng tĩnh mịch, bất cứ âm thanh nào cũng đều bị khuếch đại lên. Hàn Phi cẩn thận phán đoán vị trí phát ra âm thanh kia.

Ánh mắt của hắn rời khỏi nhà vệ sinh, di chuyển từng chút một.

"Hình như đó là tiếng mở cửa thì phải? Trong căn hộ ma án này, dường như bản lề cửa bị rỉ sét nghiêm trọng… Thế nên, chỉ có thể là chỗ căn phòng ngủ tít trong cùng kia mà thôi!"

Hàn Phi từ từ dịch chuyển ánh nhìn đến cánh cửa phòng ngủ, để rồi trông thấy một nửa khuôn mặt của một đứa vừa xuất hiện tại đó.

Ngũ quan của đứa trẻ kia rất mơ hồ, không thể nhìn rõ. Nó từ từ ló đầu vào trong phòng ngủ.

Hàn Phi lập tức ngừng thở, không dám cử động gì.

Đứa trẻ nhìn vào trong phòng cả buổi trời, sau đó mới lê thân thể tàn khuyết rời khỏi cửa phòng của Hàn Phi.

"Bây giờ mới có 00:14, thế này thì sớm hơn nhiều quá rồi thì phải?"

Từ góc nhìn của căn phòng hiện tại, Hàn Phi chỉ có thể nhìn ra phòng khách và nhà vệ sinh, còn vị trí của căn phòng ngủ sâu nhất trong căn hộ ma ám này lại nằm ngay điểm mù. Vì nghe được tiếng động từ bản lề cửa kia, hắn mới xác định thứ đó đi ra từ trong căn phòng ấy.

"Gian phòng ngủ tận sâu bên trong căn nhà ma là nơi nguy hiểm nhất. Vậy là nhiệm vụ [Ngủ] đã thay đổi, bọn quỷ đã xuất hiện sớm hơn. Có điều cũng coi như có một tin tốt, hình như nó không có hứng thú với mình mấy thì phải?"

Đứa trẻ kia cứ đi đi lại lại trong phòng khách, sau đó bèn ngồi xuống ghế sô pha. Từ trong phòng ngủ, Hàn Phi có thể nhìn thấy phía sau ót của nó. Giờ thì hắn lại lo rằng đứa trẻ kia sẽ đột ngột quay đầu 180 độ, mặt đối mặt với hắn.

Một cảm giác bất an đang bao trùm cả bầu không khí nơi này. Hàn Phi trốn kỹ trong chăn, bây giờ đến cả ngón tay cũng không dám duỗi ra.

"Không sao hết, chỉ cần kiên trì vượt qua hơn 2 tiếng đồng hồ nữa là xong rồi."

Đứa trẻ ngồi trên ghế sô pha mãi chẳng động đậy; cho đến 00:44 phút, bỗng có một người phụ nữ để tóc dài xuất hiện mà không có một dấu hiệu báo trước nào. Cô ta đi ngang qua cửa phòng ngủ của Hàn Phi, rồi cũng tiến vào phòng khách.

"Lại thêm một con quỷ nữa ư?"

Bóng người phụ nữ kia cũng mơ hồ không rõ. Cô ta cầm remote ti vi lên, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh đứa trẻ.

Nhìn hai bóng quỷ đang ngồi trên ghế sô pha xoay lưng lại phía mình, tóc gáy của Hàn Phi đã dựng đứng hết cả lên. Bọn chúng không hề quay đầy lại mà trong lòng Hàn Phi đã rén lắm rồi; nếu bọn chúng mà quay đầu lại, đoán chừng Hàn Phi sẽ sợ hãi đến mức đứng tim mất.

Dường như thời gian bỗng trở nên chậm chạp hẳn, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều quá gian nan. Từ sau khi hai con quỷ kia ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, tư thế của Hàn Phi chưa từng thay đổi. Đến cả việc hít thở hắn cũng không dám thở quá mạnh.

Tích tắc, tích tắc, tích tắc,…

Tiếng tích tắc phát ra từ chiếc đồng hồ điện tử dần dà đan xen cùng với âm thanh khác, nghe như có tiếng nước nhỏ giọt vậy.

Vào 01:04, cánh cửa phòng bếp bị đẩy ra - một người phụ nữ tóc ngắn cúi thấp đầu, tay cầm một con dao gọt trái cây đứng trước cửa phòng. Dường như cô ta đang tìm thứ gì đó.

Lúc 01:14, chợt tiếng giày cao gót di chuyển từ phía căn phòng ngủ nằm ở vị trí tận cùng bên trong căn hộ ma ám.

Vào 02:44, ổ khoá của cánh cửa nhà vệ sinh bắt đầu động đậy nhè nhẹ. Không lâu sau, cửa phòng bị mở ra một khe nhỏ.

Ngay chính giữa khe hở kia, có một con mắt đang nhìn trực diện về phía căn phòng ngủ mà Hàn Phi đang trốn.

Một cánh tay trắng bệch thò ra từ phòng vệ sinh đi kèm với một gương mặt dính đầy tóc đen. "Người" đó bò ra khỏi nhà vệ sinh, sau đó lập tức lập tức biến mất ngay trước tầm nhìn của Hàn Phi.

Nhiệt độ trong căn phòng ngủ dần hạ xuống. Hàn Phi cắn chặt quai hàm. Hắn vừa nghe thấy tiếng ga trải giường bị thứ gì đó chà xát. Vài sợi tóc đen thấp thoáng rủ xuống trước khe hở của chiếc chăn, cứ như lúc này có một "người" đang ngồi xổm trên giường, cúi đầu xuống, chuẩn bị tiến vào trong chăn vậy.

Hàn Phi bụm chặt mũi, miệng lại, trong khi đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khe hở của tấm chăn. Bây giờ đã là 04:45 rạng sáng, ba tiếng đồng hồ đã sắp trôi qua rồi.

Chợt cảm giác lạnh băng xộc thẳng vào tim phổi, khuôn mặt của Hàn Phi đã tím tái vì ngừng thở nãy giờ. Đúng vào lúc hắn sắp không chịu nổi nữa, không biết là ai lại mở ti vi trong phòng khách lên.

Ánh sáng lạnh lẽo nhè nhẹ soi rọi căn phòng, cảm giác lạnh giá trong phòng ngủ cũng dần biến mất.

Hàn Phi thả lỏng tay ra. Khi quay sang nhìn phòng khách lần nữa, hắn chợt nhận ra trên bộ ghế sô pha kia đã có thêm một "bóng người".