Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 39: Theo dấu hung thủ



Khá lâu sau đó, cô bé và con quái vật đều biến mất trong màn hơi nước. Nhà vệ sinh được khôi phục lại nguyên dạng, giống như trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì.

Dòng nước từ vòi sen chảy dài theo cơ thể của Hàn Phi. Hắn như một người mất đi toàn bộ sức lực, ngồi bệch xuống sàn phòng tắm.

Quần áo hắn giờ đã bị thấm ướt hoàn toàn. Nhìn lại đôi tay của mình, bản thân Hàn Phi vẫn còn cảm giác không chân thực cho lắm.

“Mình... đã bươi móc đống máu thịt ấy ư?”

Tuy rằng chủ ý của hắn là muốn cứu người, nhưng tình cảnh khủng bố lúc đó vẫn tạo ra sự chấn động cực lớn đối với Hàn Phi.

Dường như hắn đang đứng ngay tại hiện trường hành hung của hung thủ, mở to mắt chứng kiến hết thảy quá trình sự việc xảy ra.

Hàn Phi cảm giác đầu cứ ong ong. Hắn không ngừng chà rửa đôi tay dưới vòi nước, như thể trên đó dính toàn máu tươi mà mắt thường không nhìn thấy được.

“Đây mới chỉ là nhiệm vụ tân thủ thôi.”

Mãi lâu sau, Hàn Phi mới đứng dậy được. Hắn tắt vòi nước, thẫn thờ đứng trước tấm gương trong nhà vệ sinh.

Từng đóa hoa máu nở rộ trên bức tường mới vừa rồi quá ư chấn động. Cho dù bây giờ chỉ là nhớ lại thôi cũng khiến hắn cảm thấy sợ hãi.

“Ngụy Hữu Phúc kêu mình giúp đỡ cô bé kia, những người bị hại khác cũng không phá đám hay làm loạn gì. Xem chừng, trong mắt của bọn họ, đúng thật cô bé trong người con quái vật kia cần được giúp đỡ.”

Hàn Phi không dám đứng quá gần tấm gương. Hắn âm thầm sắp xếp lại các manh mối trong đầu.

“Trông có vẻ cô bé kia khoảng mười mấy tuổi, thế mà cứ như chẳng hiểu biết gì cả, tựa hồ bị cách ly hoàn toàn bên ngoài xã hội. Trong thế giới của cô ấy chỉ có cha, mẹ và anh chị em mà thôi. Có khả năng vì không được tiếp thu nền giáo dục như bình thường, cho nên nó mới có thể dùng giọng điệu bình tĩnh đến thế để nói những lời kinh khủng như vậy.”

Quần áo dính sát lên cơ thể, đầu óc Hàn Phi hiện giờ đau như búa bổ. Cả tinh thần và cơ thể của hắn đã phải chịu đựng đến cực hạn rồi.

“Cả trí lực và thể lực của mình vẫn còn quá kém, chỉ mới làm qua 2 nhiệm vụ tân thủ mà đã không chịu nổi, cần phải nhanh chóng up level mới được.”

Hiện tại, Hàn Phi gần như đứng không vững nữa, phải dựa lưng vào tường chống đỡ. Hắn mở bảng thuộc tính, chuyển hết phần điểm thưởng kỹ năng tự do đã đạt được nhờ hoàn thành 2 nhiệm vụ tân thủ sang [Kỹ năng diễn xuất].

“Người chơi số 0000 – Hãy chú ý!Kỹ năng diễn xuất của bạn bây giờ là Level 5 - trung cấp!Chúc mừng bạn đã vượt qua ranh giới. Bây giờ, bạn mới có tư cách nói bản thân sở hữu [Kỹ năng diễn xuất]!”

Hàn Phi đã dùng tất cả điểm kỹ năng tự do đạt được suốt mấy ngày chơi game vừa qua để nâng cao [Kỹ năng diễn xuất]. Vì vướng mắc vào vòng xoáy sinh tử liên tục, cơ hồ hắn đã quên béng đi trị số liên quan đến trình độ diễn xuất của mình.

Giờ đây, sau khi nhận được câu thông báo của Hệ thống, hắn mới phát hiện ra [Kỹ năng diễn xuất] của bản thân quả thật được nâng cao lên rất nhiều. Hiện tại, hắn đã có thể dễ dàng khống chế nét mặt, dễ dàng tạo ra những thay đổi rất nhỏ về biểu cảm.

Ngoài việc nâng cao được kỹ năng của mình, mức độ chịu đựng về tâm lý cũng như năng lực ứng biến của hắn cũng có bước nhảy vọt. Đoán chừng, có rất nhiều tiền bối thâm niên trong nghề cũng không bằng được hắn ở phương diện này.

Sau khi thăng cấp [Kỹ thuật diễn xuất], Hàn Phi bèn lôi cuốn [Nhật ký của chủ nhà] từ trong mục vật phẩm ra. Nhìn qua thì đây cũng chỉ là một quyển nhật ký màu đen bình thường, bên trong sạch sẽ, trống trơn, đến một chữ cũng không có.

“Xem ra mình vẫn chưa nắm bắt được cách dùng chính xác.” Thật tình Hàn Phi đã quá mệt mỏi rồi, cho nên hắn cất quyển nhật ký kia vào lại mục vật phẩm. Sau đó, hắn ra khỏi nhà vệ sinh, đóng kín cánh cửa chống trộm không có khóa lại: “Thật đáng tiếc, tối qua không có vị hàng xóm nào chui qua cửa.”

Tất bật một hồi, Hàn Phi mới bấm chọn nút thoát game.

Cả thế giới ngập tràn màu máu, cơ mà hiện tại Hàn Phi đã quá quen với điều này.

Tháo bỏ mũ trò chơi, hắn nằm thẳng xuống giường, không thèm động đậy lấy một cái.

Thế giới trong trò chơi luôn là đêm đen, song trong hiện thực ánh dương đã dần ló rạng.

Giờ đây Hàn Phi nằm yên trên giường, mắt mở trừng trừng, trong đầu ngập tràn những suy nghĩ về đủ loại manh mối của vụ án giết người. Chỉ cần nhắm mắt, hắn lại có cảm giác như bản thân đang rơi giữa trùng trùng núi thây biển máu.

Hắn dần chìm vào giấc ngủ giữa cơn rối rắm cực độ ấy lúc nào không hay.

Ánh nắng ban trưa len qua khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào căn phòng. Hàn Phi lúc này mới giật mình tỉnh dậy bởi tiếng chuông điện thoại. Mấy thứ thiết bị phòng vệ sốc điện, swing stick (cây côn hai đầu) mà hắn đặt qua mạng đã ship tới.

Sau khi nhận hàng chuyển phát đến, Hàn Phi đọc kỹ hướng dẫn sử dụng và học thành thạo cách dùng. Giờ đây, hắn cũng tạm coi như có một ít lực chiến đấu rồi.

Ăn qua loa cho xong bữa, Hàn Phi mở điện thoại lên, bắt đầu sắp xếp lại các manh mối.

“Người chết số 8 là một cô bé, tầm khoảng 13 đến 16 tuổi. Với tình huống không có thông tin của cô bé trong kho dữ liệu công dân, vậy rất có khả năng nhóc ấy là một đứa trẻ bị bỏ rơi. Trong thời đại khoa học kỹ thuật phát triển cao như hiện tại, dù cho là một cô nhi trong cô nhi viện cũng sẽ có bản lưu thân phận đầy đủ. Chỉ trong trường hợp đứa bé hoàn toàn bị cách ly với thế giới bên ngoài ngay từ khi còn nhỏ thì mới có thể xảy ra tình huống không tra ra tư liệu cá nhân trong kho dữ liệu được.

Với sự trợ giúp của AI thế hệ 6, chỉ cần một người từng để lại dấu vết nào đó trên internet thì thân phận của anh ta kiểu gì cũng sẽ bị truy ra. Nói cách khác, người chết thứ 8 chưa hề sử dụng mạng internet bao giờ.”

“Đứa trẻ bị bỏ rơi, rừng rậm, cha mẹ quái dị.”

Hàn Phi lấy bút ghi chú lên phần hình ảnh bị bỏ trống của người chết thứ 8 một câu: Sống ở nơi cách xa thành thị và khoa học kỹ thuật, có khả năng ở trong rừng rậm.

“Hung thủ giết người vì cái đẹp, số 8 là người chết cuối cùng, chết trước bình minh, chết vào thời khắc tác phẩm hoàn thành. Qua bài hát ngắn của người chết thứ 8, việc cha của đứa bé chính là hung thủ chiếm một tỷ lệ khá cao.”

Phạm vi điều tra được rút gọn hơn một chút, Hàn Phi lại nghĩ đến một manh mối khác.

“Đặt giả thuyết – nếu đúng thật là vì tâm hồn cao đẹp của Ngụy Hữu Phúc mà hung thủ mới lựa chọn giết anh ta, vậy có khả năng hung thủ từng quen biết với anh ấy.”

Sàng lọc lại các mối quan hệ giao tiếp của Ngụy Hữu Phúc qua mạng, cuối cùng Hàn Phi chú ý tới một tiệm sưu tầm đồ chơi mà anh ta thường lui tới.

Hắn nghiên cứu từ ông chủ cho tới nhân viên của tiệm đó đến nửa ngày trời.

Bất kỳ ai trong số họ đều không có khả năng gây án.

“Mới chỉ một mình Ngụy Hữu Phúc đã phải tra xét nhiều người như thế, chỉ e một mình mình kham không nổi.” Lúc này, Hàn Phi mới thấu hiểu được những khó khăn khi tra án của phía cảnh sát. Hắn suy đi tính lại, cuối cùng quyết định đi tìm cảnh sát giúp đỡ.

Giấu chiếc mũ trò chơi vào một chỗ, Hàn Phi lấy điện thoại của mình gọi điện cho Lệ Tuyết.

Đối với một diễn viên hài mà nói, việc đơn độc điều tra vụ án mạng liên hoàn từ 10 năm về trước thật quá khó khăn.

Hàn Phi cần sự giúp đỡ. Đồng thời, hắn cũng cần làm một cuộc giao dịch với Lệ Tuyết.

“Lệ Tuyết, bây giờ chị có rảnh không?” Điện thoại của Hàn Phi không ngừng phát ra những tiếng mắng chửi, cầu xin, nhưng lại không nghe thấy tiếng của cô nàng: “Chị đang làm nhiệm vụ ư?”

“Tôi đang truy quét ổ mại dâm.”

“Chị có thể tới nhà tôi một chuyến không? Tôi đã biết tướng mạo của người chết thứ 8 trong vụ chặt thây ghép xác rồi.”

“Cậu đã tra ra thân phận của người thứ 8 sao?” Giọng điệu của Lệ Tuyết lập tức thay đổi: “Được! Tôi lập tức tới ngay!”

“Tôi thuê trọ ở…”

“Tôi biết cậu sống ở đâu mà, cậu quên lần trước vì sao mà tôi phải đưa cậu về nhà ư?”

Cúp điện thoại xong, chỉ 20 phút sau là Lệ Tuyết với lối ăn mặc giản dị đã xuất hiện trước cửa nhà Hàn Phi.

“Nhà của cậu cũng sạch sẽ đấy nhỉ, chẳng giống một gã đàn ông độc thân gì cả.”

Vừa bước vào căn hộ, khi nhìn lên bức tường trong nhà Hàn Phi, Lệ Tuyết bèn ngẩn người ra.

Cả một mảng tường lớn kia đều bị dán đầy ảnh của người bị hại. Các mối quan hệ của từng người cùng đủ loại manh mối cũng được liệt kê một cách tường tận. Thoạt đầu khi vừa nhìn vào, cứ như thể bạn đang bước vào văn phòng của một Tổ trọng án vậy.

“Mời ngồi.” Hàn Phi rót cho Lệ Tuyết một ly nước lọc.

“Tôi nhớ… chẳng phải cậu là một diễn viên sao?” Ánh mắt Lệ Tuyết vẫn nhìn chằm chằm vào bức tường dán chi chít ảnh kia: “Lẽ nào cậu còn kiêm thêm chức thám tử tư nữa?”

“Chị đừng hiểu lầm, chỉ là gần đây tôi tham gia đóng một bộ phim có liên quan đến vụ Chặt thây - ghép xác. Bộ phim này tên là [Hoa Tội Ác], được cải biên từ vụ án chặt thây ghép xác kia đấy.” Từ sau khi chơi game [Cuộc Sống Hoàn Hảo], Hàn Phi luôn tạo cho người ta một cảm giác ôn hòa nhã nhặn, bất kể làm việc gì đều không nóng nảy hay kiêu ngạo.

“Ý của cậu là… Chỉ vì vai diễn mà cậu mới đi tìm hiểu về vụ án chặt thây ghép xác kia, kết quả là bây giờ lại tra ra được thông tin mấu chốt của người chết thứ 8?” Lệ Tuyết trước đây vốn là một cảnh sát hình sự thuộc Tổ trọng án, từng thấy qua biết bao sóng to gió lớn. Song giờ đây, cô nàng cũng thật sự bị ấn tượng mạnh vì biểu hiện của Hàn Phi.